Chương 19-3

"Xin chào," Trình Lập bình tĩnh nhìn cô, "Cô là ai?" "Tôi là Hà Dư Tâm, một bác sĩ tâm lý," cô tự giới thiệu, và nói thêm, "Người yêu của Lâm Duật, mợ nhỏ của Thẩm Tầm." Khi cô nói điều này, cẩn thận nhìn biểu cảm của anh, thấy lông mày của anh hơi cau lại. "Cục trường Lâm lo lắng rồi," anh giơ tay, "Mời ngồi." "Anh viết sao?" Hà Dư Tâm chỉ vào mấy chữ trên tường. "Ừ." "Mỗi lần muốn tự sát, anh lại muốn viết họ cô ấy một lần?" "Tên tiếng Anh của cô ấy cũng có chữ S, Sara." "Tại sao viết chữ tiếng Anh mà không phải chữ Trung Quốc?" "Bởi vì tôi không thể điều khiển tay mình được, viết tiếng Trung quá vất vả." "Chỉ viết một mặt tường?" "Bác sĩ Hà." Câu hỏi sắc bén của cô khiến Tiểu Hứa nhịn không được cắt ngang. "Không sao." Người mở miệng là Trình Lập, anh cười nhạt, "Để cô ấy hỏi đi." "Có lần tôi suýt lấy bút tự sát, nhưng bọn họ tịch thu rồi." Anh tiếp tục trả lời câu hỏi, chỉ vào Tiểu Hứa đang gãi đầu vì xấu hổ. "Ồ, thì ra là vậy," Hứa Dư Tâm cúi đầu ghi chép, "Tôi trước đây học ở California, mỗi lần đến Cầu Cổng Vàng ở San Francisco, tôi đều không thể không dừng lại một chút chỗ đó, nơi đó là biển, vách đá, khoảng không, tất cả tạo nên khung cảnh rất đáng kinh ngạc. Mặc dù có cảnh sát tuần tra trên cầu nhưng những người muốn tự tử sẽ tìm mọi cách để lén nhảy xuống. Bãi đậu xe của Cầu Cổng Vàng hằng năm đầy những chiếc xe vô chủ. Anh nói cho tôi biết, để sống rốt cuộc có đau khổ đến đâu, mới khiến bọn họ kiên quyết lựa chọn cái chết?" "Sống là bản năng của con người, nhưng với một số người, sống còn khổ sở hơn cả khát vọng sống, cho nên họ muốn vượt qua ranh giới đó". "Đây là trạng thái của anh sao?" Hà Dư Tâm nhìn anh, ánh mặt trời chiếu vào, nửa sáng nửa tối, đường nét gầy gò của anh càng ngày càng rõ ràng, phác họa sự thiên vị của Đấng tạo hóa. Người đàn ông này, ngay cả trong một tình huống như vậy, vẫn có một sự quyến rũ mê người. "Tôi chưa từng đến San Francisco," anh không trả lời cô, "nhưng tôi đã từng đến White Cliffs of Dover ở Anh, nghe nói đó cũng là một địa điểm tự sát. Nhưng mỗi khi Hải quân Anh quay trở về nhà trong Thế chiến thứ hai, họ khi nhìn thấy vách đá trắng đó sẽ rất vui mừng, bởi vì nó có nghĩa là nhìn thấy nhà. Hồi đó có một bài hát tên là The White Cliffs of Dover." "Nghe có hay không?" "Nghe hay đấy," anh khẽ đọc vài câu hát, phát âm chuẩn và giọng xúc động, "Xin lỗi, tôi không nhớ hết được." "Sao giờ không nghe chút nhỉ." Hà Dư Tâm mở ứng dụng âm nhạc, tìm bài hát và nhấp để phát. Trong lúc nhất thời, trong phòng vang lên êm dịu thanh nhã tiếng hát, mang theo tiết tấu đặc thù của thời đại, còn cả sự tang thương tấm áp. Cả hai không nói gì nữa, họ chỉ im lặng lắng nghe.   —"Tôi sẽ không bao giờ quên những người đã dũng cảm đối mặt với bão tố, trong mắt họ là ánh sáng của hy vọng. Cho dù tôi đã đi xa, vẫn nghe thấy họ đang nói, mặt trời đã lên rồi. Khi bình minh dần lên, chờ coi nhé, ngày mai thôi, chim cổ đỏ sẽ bay vút trên những vách đá trắng xóa của Dover. Từ nay về sau, có sẽ tình yêu và vui vẻ, và cả hòa bình." Khi âm nhạc dừng lại, Trình Lập thấp giọng nói: "Cảm ơn, bác sĩ Hà." "Không, cảm ơn anh, nhờ anh mà tôi nghe được một bài hát hay." Hà Dư Tâm nhìn anh, "Tôi nghĩ, tôi có thể nói với Lâm Duật, anh ấy nên yên tâm về anh." Sự kiên cường của người đàn ông này cùng nội tâm anh cất giấu ánh sáng và ấm áp, nó nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác. "Có một chuyện tôi cũng muốn nhờ cô." Trình Lập dừng vài giây, giống như do dự, nhưng vẫn nói: "Chuyện của tôi đừng nói cho Thẩm Tầm, chờ hồi phục tôi sẽ tự mình đi gặp cô ấy." "Anh biết cô ấy đang đợi anh là được." "Tôi vẫn luôn biết." Cô nói mình đã mua một chiếc máy pha cà phê cùng kiểu với máy của anh, nấu cơm cũng tiến bộ rồi. Anh thật sự muốn đến thăm căn hộ nhỏ của cô, ngồi xuống uống tách cà phê và ăn bữa cơm. "Vậy, hoan nghênh anh sớm trở về." Hà Dư Tâm cũng bắt tay anh. Khoảnh khắc ấy, cô thấy rõ từng gợn sóng trong đôi mắt đen láy của anh. Một tháng sau, cùng với Giang Bắc, Trình Lập đến Wancheng. Trong ngôi chùa nhỏ mà Ngụy Khải Phong nhắc tới, anh đã gặp em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Tuyết và Liêu Sinh. Tiểu hòa thượng cung kính hành lễ. Trình Lập nhìn cậu bé mi mặt mày thanh tú trước mặt và nói xin lỗi. Tiểu hòa thượng ngước đôi mắt trong veo nhìn anh: "Ngài không cần áy náy. Mẹ của chị ấy, bà ngoại, còn một người cha chị ấy không muốn thừa nhận đều đã không còn, người đàn ông từng yêu chị ấy trong lòng cũng có người khác. Trên đời này chẳng còn gì khiến chị ấy lưu luyến nữa, chết đi cũng chưa chắc không phải là một loại giải thoát." Trình Lập hơi giật mình: "Còn cậu thì sao? Cô ấy ủy thác cậu cho tôi." "Ủy thác? Đời này ai có thể ủy thác cho ai chứ? Như nào mới tính là yên ổn? Tôi ở đây cũng rất tốt, cũng không có người tới quấy rầy," tiểu hòa thượng cười, trên mặt là vẻ bình tĩnh ngày cả người lớn cũng hiếm thấy, "Phong cảnh hồng trần đều cũng chỉ là ánh sáng trôi nổi. Đối với chị ấy, với ngài, với tôi, đều chỉ là khách qua đường." Cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh Liêu Sinh, anh đưa đồ cho anh ta đi,. Anh cũng đi đi. Chúng ta tạm biệt ở đây." Trong chiếc phong bì mà Liêu Sinh đưa cho Trình Lập có một chiếc USB và một bức thư của Diệp Tuyết. Anh ngồi xuống bên hồ, lặng lẽ đọc.   "Anh Ba:   Hồi nhỏ em có đọc một bài thơ cổ: "Dục ký quân y bất hoàn - Bất ký quân y quân hữu hàn - Ký dự bất gian, thiếp thân thiên vạn nan"*, lúc đó em không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng bây giờ, cuối cùng em cũng hiểu. Đối với em mà nói, Thẩm Tầm chính kiện quần áo kia. Em sợ nếu mình trao cô ấy cho anh, anh sẽ không thuộc về em nữa. Nhưng nếu em không trao, lại sợ anh khổ sở. Tha thứ cho em nhé, thứ ích kỷ này hãy cứ đổ cho vận mệnh đi. Đương nhiên, có lẽ khi anh đọc được lá thư này, anh có lẽ đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng anh tất nhiên cũng có khả năng quay lại tìm cô ấy. Mà thật ra, cho dù em có gửi kiện quần áo này hay không, em đều vĩnh viễn mất anh rồi. Chỉ muốn nói một câu, em yêu anh. Vì anh ở những năm tháng đó, một tấm lòng son mãi không phai. Diệp Tuyết." *(Ý tạm dịch: Gửi áo cho chàng sợ chàng không cần, không gửi áo cho chàng chàng lại lạnh. Gửi hay không gửi, lòng thiếp cũng nghĩ nhiều.) Trình Lập gấp tờ giấy viết thư thành một chiếc thuyền và thả nó xuống hồ. Một cơn gió thổi qua, thuyền giấy lắc lư trôi đi. Tiếng chuông chùa bỗng ngân vang, ngân xa và ngân dài. Đàn thủy điểu trắng muốt từ bờ hồ nhảy lên, lướt qua bức tường trắng của chùa vàng, rồi bay lên về phía trời xanh thẳm.