Chương 76: Vân Châu

Bạch Nhật Đề Đăng

03:56 - 22/08/2023

Edit: Ys Nguyên Thú năm thứ ba, Đoạn Tư phụng chỉ chiêu binh diệt phỉ, đặt tên quân đội là Quy Hạc quân. Binh lính trong quân mười người thì năm sáu người đến từ Thân châu, kiêu dũng thiện chiến. Chỉ trong ba tháng đã đánh tan quân sơn phỉ tác loạn, khiến chúng đồng loạt đầu hàng chấp nhận chiêu hàng. Hoàng Thượng đặc biệt cho phép gia nhập Quy Hạc quân, Quy Hạc quân bành trướng đến mười lăm vạn quân. Tháng 9 năm Nguyên Thú thứ ba, Đoạn Tư nhờ công lao được phong Ninh Ý hầu. Nguyên Thú năm thứ tư, người Hán tại Uý châu và Tề châu ở Đan Chi khởi nghĩa phản loạn, lực lượng phản loạn nhanh chóng mở rộng, quân Hán đi đến đâu, bá tánh sôi nổi hưởng ứng đến đó, như ngọn lửa thảo nguyên quét qua hai châu. Tháng chín năm Nguyên Thú thứ tư, thủ lĩnh quân khởi nghĩa ở Uý châu, Tiền Thành Nghĩa dưới sự trợ giúp của quân đội Đại Lương ở Vân châu đã chiếm lĩnh hoàn toàn Uý châu, trả lại Uý châu cho Đại Lương, được phong Trung Dũng tướng quân. Tháng bảy năm Nguyên Thú thứ năm, thủ lĩnh Triệu Hưng của quân khởi nghĩa Tề châu nắm giữ toàn bộ Tề châu. Tháng ba năm Nguyên Thú thứ sáu, Cảnh châu khởi nghĩa. Tháng tám năm Nguyên Thú thứ sáu, Đoạn Tư phụng mệnh suất quân đến tiền tuyến Vân châu chi viện cho quân khởi nghĩa Cảnh châu. “Tam ca! Tam ca!” Quân đội của Đoạn Tư đến giao giới hai châu Vân, Lạc, hắn ngồi trên lưng ngựa nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng gọi ầm ĩ ở phía xa liền biết là Trầm Anh dẫn người tới đón mình. Vì thế hắn lấy nỏ cơ của mình ra, thản nhiên đặt lên cánh tay, bắn về phía bóng người thấp thoáng trong bụi đất mù mịt nơi xa. Thiếu niên phóng ngựa đến linh hoạt nghiêng người sang một bên tránh thoát mũi tên, rồi lại ngồi thẳng lên yên ngựa. Sự thuần thục ấy khó lòng khiến người ta tưởng tượng nổi hắn ta mới chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi. Hắn ta ghìm ngựa trước mặt Đoạn Tư, tủi hởn nói: “Tam ca, đệ tới đón huynh, vậy mà huynh còn kiểm tra đệ?” Ba năm trôi qua, Trầm Anh đã cao lên, da cũng rám nắng, không còn dáng vẻ gầy gò nhu nhược như trước nữa, dáng người trở nên cường tráng, dẻo dai lạ thường. Việc này ít nhiều cũng là nhờ mấy năm nay tam ca dẫn theo hắn ta, dùng đa dạng phương pháp mà tra tấn, thường thường là giống như vừa rồi. Ban đầu vũ khí là bạch quả, hắn ta tránh không khỏi việc bị đánh cho bầm tím. Đợi khi hắn ta có thể tránh thoát thì vũ khí biến thành cây gậy trúc, kiếm còn trong vỏ, kiếm ra khỏi vỏ, mũi tên nhỏ. Việc khảo hạch diễn ra bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, thậm chí có lúc nửa đêm bị tam ca lừa nói có hoả hoạn, hại hắn ta thiếu chút nữa chưa mặc quần đã chạy ra ngoài. Sau đó tam ca nói một cách thấm thía rằng đây là dạy nó không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, kể cả tam ca của hắn ta. Trầm Anh đã hiểu sâu sắc ý nghĩa câu học võ cùng ta cực kỳ vất vả mà tam ca nói với hắn ta khi đó. Đây không phải vất vả, đây là muốn mạng người mới đúng! Hắn ta có thể ngoan cường sống sót đến bây giờ quả là kỳ tích. Đoạn Tư bật cười ha ha, vỗ vỗ đầu hắn ta nói: “Đệ tới Vân châu mấy tháng vẫn không bỏ bê tập luyện, không tồi không tồi.” Trầm Anh vừa nghe thấy lời này lập tức nhíu mày, quả thực là khóc không ra nước mắt. Bốn tháng trước Đoạn Tư bảo hắn ta tới Vân châu rèn luyện, nhìn ngắm sự đời, hắn ta bèn tới biên cảnh ở cùng tướng quân Đạp Bạch quân, cũng chính là thủ hạ cũ của tam ca hắn ta, Hàn Lệnh Thu. Dường như tam ca hắn ta đã gửi thư dặn dò Hàn Lệnh Thu đốc thúc hắn ta tập võ, Hàn Lệnh Thu bèn tận chức tận trách tự mình dạy dỗ. Chẳng được bao lâu, Trầm Anh đã tuyệt vọng nhận ra phương thức dạy dỗ của Hàn Lệnh Thu giống hệt với tam ca hắn ta, chỉ là nói với hắn ta thêm một câu đắc tội rồi thôi. Thật có thể nói là vừa ra hang hổ lại vào động sói. Hắn ta ở đây vừa trải nghiệm vừa bị Hàn Lệnh Thu tra tấn đến chết đi sống lại, điều vui mừng duy nhất chính là công phu quả thật đã tiến bộ thêm không ít. Những lão binh võ nghệ cao cường của Hàn Lệnh Thu đều kinh ngạc cảm thán hắn ta tuổi còn trẻ, thời gian tập võ chưa lâu mà có thể có thực lực bực này. Trầm Anh ngoài mặt đắc ý, bên trong lại lặng lẽ viết thư cho Đoạn Tư, thử thăm dò hỏi liệu hắn ta có thể đến Thành Tiệp quân của Hạ tướng quân, hoặc là Đường Bắc quân của Ngô tướng quân không, nếu có thể đến Anh Túc quân của Mạnh tướng quân thì càng tốt. Đổi nơi trải nghiệm cũng khá tốt, huống chi Hạ Khánh Sinh, Ngô Thịnh Lục và Mạnh Vãn cũng đều là thủ hạ cũ của tam ca hắn ta. Đương nhiên quan trọng nhất chính là trong lòng hắn ta cảm thấy võ công của mấy vị tướng quân này không tốt bằng Hàn Lệnh Thu, hẳn sẽ không dày vò hắn ta giống Hàn Lệnh Thu. Không bao lâu sau tam ca hắn ta hồi âm lại, tri kỷ chặt đứt sự mong chờ tốt đẹp của hắn ta, nói phương thức dạy dỗ của Hàn Lệnh Thu giống mình nhất, hắn yên tâm nhất. Như vậy còn chưa đủ, Hàn Lệnh Thu lại nói nhận được thư của Đoạn Tư bảo phải nghiêm túc chỉ dạy Trầm Anh hơn nữa. Trầm Anh cảm thấy mình vừa cầm cục đá đập nát chân mình, chỉ có thể đau khổ tiếp tục kinh hồn táng đảm mà khắc khổ luyện võ. Đoạn Tư cực kỳ hài lòng với việc rèn luyện bốn tháng qua của đệ đệ, không hề có chút hối hận nào về hành động của mình, vui vui vẻ vẻ để Trầm Anh dẫn đường đưa hắn về phủ thành Vân Châu. Ngày Đoạn Tư tới vừa đúng ngày Phương Tiên Dã về Nam Đô, thế nên yến tiệc đón gió tẩy trần của hắn tổ chức chung với tiệc đưa tiễn Phương Tiên Dã. Một năm trước Trịnh Án đã bị Phương Tiên Dã lấy hết thực quyền, tức giận đến độ quay về Nam Đô. Đoạn Tư ở Nam Đô còn gặp Trịnh Án, nghe ông ta lên án chuyện Lạc Tiện phản chiến trợ giúp Phương Tiên Dã gay gắt, đành tận chức tận trách diễn một màn kinh ngạc rồi xoa cổ tay thở dài, cũng tiện thể chăm sóc người cha tức đến độ ngất đi của mình. Hiện giờ Phương Tiên Dã đã là tuần biên sử của hai châu Vân, Lạc. Phủ doãn(1) tổ chức yến tiệc là người địa phương, hắn ta vốn không biết quan hệ giữa Phương Tiên Dã và Đoạn Tư, vì vậy đã ân cần xếp hai người ngồi trên ghế chủ vị một trái một phải, cách không quá xa nhau. Mãi đến khi hai người ngồi xuống, không thèm chào hỏi cũng chẳng nhìn nhau lấy một cái, phủ doãn mới chậm chạp ý thức được có lẽ hai người này không hợp nhau. Hắn ta lập tức bị doạ toát mồ hôi lạnh, mắt cứ đảo tới đảo lui giữa hai người. Yến hội tổ chức rất bài bản, tuy rằng không có mỹ nhân nhảy múa tấu nhạc xa hoa như ở Nam Đô, nhưng rượu ngon mỹ thực đều đủ cả. Đoạn Tư cầm đầu lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giơ chén rượu lên cười nói: “Phương đại nhân ở Vân, Lạc ba năm, trại nuôi ngựa ở Vân châu được xây dựng, hơn sáu ngàn con ngựa mới được nhân giống. Quặng mỏ tại Lạc châu khai thác thuận lợi, hiện giờ trọng giáp của tướng sĩ bộ binh ở biên quan đều đã thay bằng giáp nhẹ chế tạo từ Thiên Lạc. Ta thay mặt tướng sĩ toàn quân cảm tạ đại nhân, có được nhân tài như đại nhân quả là phúc của Đại Lương.” Phương Tiên Dã cũng giơ chén rượu lên, khéo léo đáp lễ: “Không dám nhận, trại nuôi ngựa ở Vân châu không thể thiếu đi tâm huyết của Trịnh đại nhân, quặng mỏ nhờ có Hoa Lạc quận chúa chỉ dạy, Phương mỗ thật hổ thẹn. Ba năm không gặp, hiện giờ Đoạn huynh đã là hầu gia, Đoạn soái, phong thái ngút trời hơn xưa.” “Nào có nào có, ta ở phía Nam sông Quan chỉ diệt vài tên phỉ cỏn con, rèn một toán quân mà thôi. Phương đại nhân ở nơi này hỗ trợ người Hán dựng cờ khởi nghĩa, thu phục Uý châu mà không tổn một binh một tốt nào. Tình hình khởi nghĩa ở hai châu khác cũng rất khả quan, thu hồi được chỉ là việc trong nay mai. Thuấn Tức bội phục không thôi.” Hai người giơ chén rượu khách sáo khen ngợi nhau rồi uống một hơi cạn sạch. Phủ doãn thấy ngoài mặt hai người này cũng khá nho nhã lễ độ, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hai con người quanh năm làm kẻ thù vừa buông chén rượu đều không hẹn mà cùng mỉm cười. Ba năm đối với tuổi ba mươi, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Trong ba năm này Đoạn Tư lại cao lên một chút, hiện giờ đã cao hơn Phương Tiên Dã nửa cái đầu. Da hắn thuộc dạng phơi nắng mà không đen, cả ngày bị gió thổi mưa xối mà không khác Phương Tiên Dã quanh năm ngồi trong miếu đường là bao. Đôi mắt khi cười rộ lên vẫn lập loè ánh sáng, sáng quắc mê người. Dường như hắn không thay đổi gì cả, vẫn thích cười, nói gì cũng nhẹ nhàng, hệt như một thiếu niên trẻ mãi không già. Phương Tiên Dã vẫn như vậy, chỉ là khí chất trầm ổn hơn. Nếu trước kia hắn ta là sương mù trên núi, thì bây giờ hắn ta là sương giữa thảo nguyên, động tác giơ tay nhấc chân tao nhã mà lại thanh cao, ít đi vài phần sắc bên, thêm vào vài phần thong dong, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ hoà khí trước kia. Thật khó mà tưởng tượng ra được hắn ta từng khiến không biết bao nhiêu quan chức hiển quý cứng họng trên triều. Nhiều năm không gặp, bạn cũ gặp lại nhau lại không thể hàn huyên thăm hỏi. Lúc Đoạn Tư đang lắc đầu cười uống rượu, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt. Người nọ cúi thấp đầu trước bàn hắn, nói: “Lâm Quân gặp qua Đoạn soái.” Đoạn Tư tập trung nhìn, người này chính là Lâm Quân, đương gia của Lâm gia từng bị Thập Ngũ giả trang ở phủ thành Sóc châu năm đó. Khi bọn họ cứu được Lâm Quân ra thì hắn ta đang thoi thóp, sau đó phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Đúng lúc khi đó Đoạn Tư cũng đang dưỡng thương, mãi đến cuối cùng trở về Nam Đô cũng chẳng gặp Lâm Quân được mấy lần. Thời gian mà hắn gặp Lâm Quân giả còn nhiều hơn cả Lâm Quân thật này. “Năm đó vội vàng chưa kịp nói lời cảm ơn tướng quân, cảm ơn tướng quân sáng suốt, phân rõ thật gian, cứu ta ra ngoài.” Lâm Quân lại khom lưng bái lần nữa, Đoạn Tư bèn đứng dậy đỡ hắn ta, cười bảo: “Lâm tiên sinh không cần khách sáo như vậy, sự trợ giúp to lớn của Lâm gia trong cuộc bao vây thành Sóc châu, Đoạn mỗ biết ơn vô cùng. Ồ, bây giờ không thể gọi Lâm tiên sinh nữa, phải gọi Lâm đại nhân. Nghe nói lần này ngài muốn theo Phương đại nhân cùng về Nam Đô?” Lâm Quân dường như có chút ngại ngùng, nhưng càng kích động nhiều hơn, hắn ta nói: “Nhận được sự xem trọng của Phương đại nhân, ta sinh ra tại phía Bắc sông Quan, lớn lên dưới sự áp bức của người Hồ Khế, hiện giờ lại có thể đến Nam Đô Đại Lương phục vụ đất nước. Tâm nguyện suốt đời được thành toàn, đến nay vẫn cảm thấy như là đang mơ.” Đoạn Tư cười cười, hắn vỗ vỗ vai Lâm Quân nói: “Lâm đại nhân trung quân ái quốc, khẳng khái đại nghĩa. Liệt tổ Lâm gia và cả đại bá ngươi tất nhiên sẽ tự hào về ngươi.” Lâm Quân nghe vậy thì rưng rưng. Các bộ hạ cũ của Đoạn Tư sôi nổi tới tham gia yến tiệc đón gió tẩy trần này. Năm đó sau khi đánh hạ hai châu Vân, Lạc, Đoạn Tư và Mạnh Vãnh trở về Nam Đô. Các vị Lang tướng từng dẫn dắt Đạp Bạch quân, Thành Tiệp quân của hắn đều ở lại biên quan, hiện giờ đã là thống lĩnh các quân. Sau khi Tần soái rớt đài, thế lực trong quân được phen gột rửa sạch sẽ. Chức Binh bộ thượng thư tuy không rơi vào tay Mạnh Kiều Nham, mà do Tào Nhược Lâm không đảng không phái đảm nhiệm, nhưng Mạnh Vãn vẫn tiếp quản Túc Anh quân, từng là thân quân của Tần soái, đi đóng giữ biên quan như ý nguyện. Họ đều là người năm đó cùng bị vây khốn trong phủ thành Sóc châu với Đoạn Tư, sau lại cùng tấn công Vân châu, Lạc châu, tắm qua bể máu. Hiện giờ Đoạn Tư được phong nguyên soái suất quân trở về, tiếp quản quân biên giới, tất nhiên bọn họ vô cùng vui sướng. Sau khi thăm hỏi trò chuyện một vòng, Đoạn Tư đảo mắt nhìn quanh trong đám người, hỏi: “Sao không thấy Hàn tướng quân?” Trầm Anh giành trước trả lời: “Đường tướng quân của quân khởi nghĩa Cảnh châu  yêu cầu chi viện, Hàn tướng quân đến Cảnh châu gặp Đường tướng quân rồi. Huynh ấy vừa đi được mấy ngày, trùng hợp không gặp được tam ca.” Ngô Thịnh Lục ngồi ở ghế bên cạnh vỗ đùi cười nói: “Bảo sao mấy ngày nay Trầm Anh vui như thế, hoá ra là được thoát khỏi bể khổ, có thể lười biếng.” “Ta không có lười biếng!” Trầm Anh vội vàng cãi lại. Trong bữa tiệc mọi người vui đùa ầm ĩ, yến tiệc đón gió tẩy trần kết thúc trong náo nhiệt, mọi người đều uống đến ngã trái ngã phải, ai trở về chỗ nấy. Vốn dĩ Đoạn Tư đến Vân châu đã được phủ doãn chuẩn bị cho một căn phủ đệ không tồi, nhưng Đoạn Tư lại uyển chuyển từ chối, trực tiếp tới quân doanh ở. Khi hắn xốc mành doanh trướng lên thì cảm nhận được dường như trong doanh trướng có người. Có thứ gì đó chạm vào cánh tay hắn, Đoạn Tư im lặng một lúc, rồi cười nói: “Hoa Lạc quận chúa đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa.” Người tới cười rộ lên, thắp sáng ngọn đèn. Ngọn đèn dầu sáng lên, chiếu rọi một khuôn mặt thanh tú, cả cơ thể còn lại đều được che kín trong bộ quần áo dạ hành màu đen, đúng là người giám sát mười ba quặng mỏ ở Lạc châu, Hoa Lạc quận chúa Lạc Tiện. “Hầu gia lâu rồi không trải qua chiến hoả, đã không còn nhạy bén như trước sao. Nếu trong tay ta là một thanh kiếm thì sẽ thế nào?” Lạc Tiện áng chừng quyển trục trong tay, đây là một quyển trục tương đối lớn, nếu dựng thẳng có thể cao đến vai Lạc Tiện, trọng lượng hẳn là không nhẹ, nhưng nàng ấy lại cầm quyển trục vung rất tự nhiên. Đoạn Tư đi đến ghế dựa trong doanh trướng ngồi xuống, nói: “Tuy rằng lâu ngày không gặp, nhưng ta vẫn không đến mức nhận lầm ngươi thành kẻ địch. Ta vốn định ngày mai đến bái phỏng quận chúa, không ngờ tối nay ngươi đã tới rồi, lần này ngươi đến là vì chuyện gì?” “Đến đưa cho ngươi một phần lễ vật, nhưng không phải của ta, là Phương đại nhân chuẩn bị cho ngươi.” Nàng ấy đưa quyển trục cho Đoạn Tư, Đoạn Tư bèn trải quyền trục lên bàn. Vân châu, Lạc châu, Uý châu, Tề châu, Cảnh châu, U châu,… Núi non sông nước, thành trì thôn xóm của mười bảy châu hiện ra, chính là một bản đồ địa lý to lớn và chi tiết. Ở kinh thành của Đan Chi có vẽ một mũi tên nhỏ bằng chu sa. “Một mũi tên xuyên tim…” Đoạn Tư vuốt ve kinh thành trên bản đồ, mỉm cười xoay người treo nó lên lều. Hắn lui về phía sau hai bước nhìn tấm bản đồ cao hơn đầu người, trong đôi mắt lập loè ánh nến. “Bản vẽ này được vẽ bởi Tử Vi rải rác ở mười bảy châu.” Lạc Tiện nói. Tử Vi. Mấy năm nay Lạc Tiện đã xây lên Văn Thanh các thứ ba ở biên quan, chuyên ẩn nấp, kích động, ám sát, đồng thời cũng là đầu mối chuyển giao tình báo then chốt. Sao Tử Vi là sao đế tinh của nhà Hán, cái tên này có nghĩa là mong Tử Vi mãi mãi soi sáng, người Hán thu hồi được đất đai đã mất. Mấy năm nay trong cuộc khởi nghĩa của người Hán ở Uý châu, Cảnh châu, Tề châu đều có bóng dáng của Tử Vi, thủ lĩnh Tiền Thành Nghĩa của quân khởi nghĩa Uý châu chính là thành viên của Tử Vi. Trịnh Án vỗn tưởng rẳng Tử Vi là vũ khí sắc bén của ông ta, nhưng không ngờ nó lại rơi vào tay Phương Tiên Dã. “Phương Tiên Dã đã định khởi hành về Nam Đô từ lâu, hắn ta kéo dài đến tận hôm nay vì muốn gặp ngươi ở Vân châu. Nhưng tai vách mạch dừng, không tiện nói chuyện, hắn ta bảo ta chuyển một câu đến ngươi. Mười ba châu còn lại, giao cho ngươi.” Đoạn Tư nghe vậy thì cười khẽ, gật đầu nói: “Được, mong hắn yên tâm.” ______ Phủ doãn: Từ dùng để chỉ tỉnh trưởng.