Chương 43: Chương 43

“Có lẽ con bé vẫn chưa thể quên được hình bóng của cậu ta.” - Rốt cuộc người đứng sau chuyện này là ai? Bên trong gian phòng tối, Lâm Minh Hạo không ngừng lẩm bẩm. Anh ta khá bất ngờ khi chuyện của tập đoàn luôn ổn, chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế này. Nếu như mọi người rút vốn đầu tư, chắc chắn anh sẽ mất hết tất cả. Cũng có thể, ngôi nhà đang ở cùng người mẹ có tâm tư ác kia cũng sẽ mất vì nó vốn thuộc tài sản tập đoàn, ai là người nắm giữ số cổ phần cao nhất thì sẽ sống ở đây. - Thưa anh, em đã biết người đứng sau chuyện này chính là người tên Dương Thanh Mộng, phó giám đốc tập đoàn Quách Thị. Kể từ ngày Lạc Lạc sang nước ngoài sinh con thì cô đã đổi tên của mình rồi. Cô muốn khép lại quá khứ, tiếp tục sống cho một cuộc đời mới. Chỉ những người thân yêu của cô, mới biết được tên thật trong giấy tờ của cô. - Quách Thị? Nghe vừa quen vừa lạ. Tôi không hiểu lý do nào bọn họ lại làm như vậy, chúng ta từ trước đến nay làm gì gây sự với ai? Đúng thật không gây sự với ai trên thương trường nhưng lại gây tổn thương trầm trọng đến một người, người đó cũng chẳng ai xa lạ mà hiện đang ở gần đây thôi. Thời gian thấm thoát thôi đưa, cứ ngày này qua tháng nọ một cách vô cùng nhanh chóng, mới đó đã là hai tháng sau. Trong suốt khoảng thời gian này, anh ta bận rộn vô cùng, bận đến mức không có thời gian trở về nhà cùng người mẹ cọc cằn, khó khăn với con dâu kia. Mọi chuyện ở tập đoàn cũng đã đuợc giải quyết ổn thoả, hôm nay hai bên tập đoàn đã hẹn nhau gặp mặt để giải quyết những khúc mắc vừa qua. - Con định sẽ đi thật sao, Lạc Lạc? Con đã nói sẽ tập cách quên hắn vậy sao giờ còn như thế? Có phải con còn tình cảm với hắn? Bà Quách lại như vậy rồi, hết lần này đến lần khác. Mỗi khi cô chuẩn bị đi ra ngoài là nhắc đến người cô không muốn nghe tên. Muốn quên lắm rồi ấy chứ, nhưng không thể khi ngày nào bà cũng tra hỏi đủ điều về người đàn ông phụ bạc kia. Hết chịu nổi rồi, Lạc Lạc cô quyết định nói thẳng một lần với mẹ mình, dù biết như vậy sẽ làm cho bà ấy cảm thấy vô cùng tổn thương.Đơn giản thôi, những gì bà ấy làm cũng chỉ vì sự thương con của mình mà thôi. - Mẹ à! Con biết mẹ lo cho con nhưng con muốn đối mặt với anh ta một lần cuối để chấm dứt hết tất cả chứ không có ý gì khác đâu nên mẹ yên tâm. - Thôi được rồi, nếu như con nghĩ như vậy thì cứ đi. Nhưng nhớ giữ khoảng cách với hắn đó! Việc bà ấy lo lắng cho con mình như vậy là việc thường tình mà bao người mẹ đã và đang làm thôi. Thử hỏi, trên cuộc đời này làm gì có người mẹ nào không yêu thương con mình chứ? Với lại, trước kia cô từng bị hắn hành hạ chết lên chết xuống, nếu như biết cô mang song thai hai bé gái xinh xắn và đáng yêu như Minh Anh, Minh Vy thì thế nào cũng giành quyền giám hộ cho xem. VĂN PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC. Cốc cốc. - Có ai trong phòng không? Tôi vào trong được chứ? Lạc Lạc đứng ở bên ngoài với nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau. Vừa lo sợ, vừa nôn nóng muốn gặp lại người cũ… Có thể nói, ngay bây giờ có biết bao nhiêu cảm xúc trong lòng cô mà chưa thể diễn tả ra thành lời. Đáng lẽ ra hôm nay sẽ gặp ở một quán nước hay nhà hàng nào đó nhưng vì muốn sự riêng tư nên Lạc Lạc chuyển hướng cuộc hẹn ở ngay tập đoàn của anh ta. “Giọng nói này,…nghe sao quen quá! Đương nhiên là quen rồi! Người đó chẳng ai khác chính là người vợ cùng chung chăn gối sống bên cạnh anh suốt ba năm trời ròng rã cơ mà? Người từng bị anh bỏ rơi và phê phán trong suốt thời gian qua thì lại lý nào không quen biết? - Mời vào, cửa không khoá. Bước vào là một cô gái có đôi chân dài và trắng nõn nà như những cô gái mới hai mươi vậy. Nhưng nào có ai biết cô đã có hai đứa con rồi kia chứ? - Xin chào c…sao cô lại đến đây? Minh Hào sửng sốt, bởi vì theo như những gì anh ta điều tra được thì người đứng sau chuyện này là Dương Thanh Mộng, không phải Dương Lạc Lạc - người vợ cũ của anh đâu. - Sao lại không được? Mà tôi nói cho anh nghe, hôm nay tôi đến đây là vì công việc không phải vì chuyện xưa đâu nên anh đừng tỏ ý thắc mắc làm gì. Quả thật, mới sau một năm mấy không gặp thì cách nói chuyện cũng như cách giải quyết những kẻ ngạo mạn như hắn ta của cô ngày càng mạnh mẽ hơn rồi. Trước kia thì mềm mỏng, chỉ cần hắn hắc hơi một cái đã sợ hãi muốn ngất đi rồi. Ấy mà bây giờ đã có thể tự ti đứng trước kẻ bạc bẽo này nói chuyện giống như một quý cô thật sự. Trong phòng làm việc rộng lớn như vậy, nhưng chỉ có hai người từng sống với nhau đứng thẩn thờ ra đó. Bầu không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng của những chú muỗi chút chít đi ngang qua nơi này luôn rồi. - Cô ngồi đi. Vừa để Lạc Lạc ngồi xuống, còn chưa kịp nóng người thì anh ta liền nói: - Vào thẳng vấn đề, vì sao cô lại hãm hại tập đoàn chúng tôi? Tôi biết, giữa chúng ta có nhiều mâu thuẫn xảy ra với nhau nhưng đó là chuyện cá nhân. Tập đoàn tôi chưa gây hại gì đến cô mà cô nỡ lòng nào làm cho cả một hệ thống bị ảnh hưởng sao? Đúng là tàn ác mà! Ác? Chỉ mới là bước ngoặt nhỏ cho việc sắp xảy ra tới đây thôi mà anh ta đã cho rằng việc cô làm là tàn ác sao? Vậy còn cách anh từng đối xử với vợ mình trong một năm trước thì sao? Lúc cô ấy cần anh nhất thì anh đang ở nơi nào? Lúc cô ấy mong anh tin tưởng vào những gì mình nói nhưng câu trả lời lại khiến cô đau đớn khi chồng mình không tin tưởng. Rồi lúc anh đá cô ra khỏi nhà thì sao? Từ trước đến giờ chẳng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ai, vậy mà cô phải chấp nhận những thứ anh mang đến cho mình ư? Đó chỉ là khởi đầu mà anh đã nói như vậy, vậy thử nhìn về trước kia anh đã từng đối xử với cô như thế nào? Bấy nhiêu đó có nhầm nhò gì chứ!.