Chương 3

Các Người Nghĩ Sao

07:43 - 22/01/2023

Lục Thời Minh x Hạ Hoài 13. Kể từ hôm đó, mối quan hệ giữa hai người đã được cải thiện rất nhiều, Hạ Hoài mỗi ngày đi làm về đều vui vẻ giúp Lục Thời Minh vào bếp. Nói là giúp thế thôi, nhưng trên thực tế ngoại trừ rửa rau ra, Hạ Hoài dường như không giỏi những việc khác cho lắm. Nhìn Lục Thời Minh vừa nấu ăn vừa thái rau sống cùng một lúc, Hạ Hoài băn khoăn, cầm dao vụng về cắt khoai tây. Lục Thời Minh đem nắp nồi mở ra, nhìn đống khoai tây vụn dày mỏng khác nhau của Hạ Hoài, "Để tôi dạy cậu." Hạ Hoài nhìn kỹ năng cầm dao thất bại của chính mình, xấu hổ gật đầu, vừa định đưa dao cho Lục Thời Minh, thì cậu đã bị anh vòng ra đằng sau cầm lấy hai tay. Cảm nhận rõ ràng vòng tay rộng lớn của anh sát lại gần, Hạ Hoài thân thể cứng đờ, bên má là chiếc cằm góc cạnh hoàn mỹ của Lục Thời Minh. Dán sát như vậy cũng quá thân mật đi! 14. Tư thế của hai người quá mập mờ, như thể cậu được Lục Thời Minh ôm nửa người, thậm chí cả hai còn đeo tạp dề cùng màu sắc, hành động này thực sự chỉ có ở những cặp đôi yêu nhau mà thôi. Là một người đồng tính. Đúng vậy, Hạ Hoài là gay. Vòng tròn này quá hỗn loạn, người khác nhìn vào cũng sẽ có ánh mắt đánh giá cùng đối đãi, cho nên cậu vẫn luôn cất giấu chuyện bản thân mình là gay. Vì vậy, đối mặt với hành động của Lục Thời Minh, cậu có chút hoài nghi và không thoải mái. Sở dĩ không thoải mái là bởi vì Hạ Hoài đối với phương diện này đặc biệt nhạy cảm, nhất là trước đây cậu từng yêu thầm thẳng nam, mỗi lần ở với cậu tên đó đều làm ra những hành động cùng lời nói rất dễ gây hiểu lầm. Kết quả là Hạ Hoài nhầm tưởng người ta có hứng thú với cậu, suýt nữa bộc lộ tấm chân tình, rồi lại phát hiện thì ra người ta chỉ coi cậu là anh em tốt. Hạ Hoài cảm thấy may mắn vì đã không bột phát mà thổ lộ suy nghĩ của mình, nhưng cậu cũng bắt đầu hạn chế tiếp xúc thân thể. Đồng thời cậu cũng nhận thức được một vài động tác hay lời nói của thẳng nam đều không có ý nghĩa gì, đơn thuần là trái tim rộng lớn, biểu hiện của hảo bằng hữu. Về phần hoài nghi, Hạ Hoài đang tự hỏi liệu Lục Thời Minh có phải cùng một loại với cậu hay không? Thả trôi suy nghĩ chạy vào cõi thần tiên, giây tiếp theo Hạ Hoài liền bị giật dậy. Bởi vì nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng trầm ổn của Lục Thời Minh vang lên bên tai, "Cắt như thế này, dao phải thẳng, không được để nghiêng." Hạ Hoài theo bản năng từ bên cạnh nhìn anh, phát hiện Lục Thời Minh sắc mặt bình thường, trong ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc. Lục Thời Minh buông tay ra, sau đó nói: "Nếu không rất dễ cắt trúng tay." Hạ Hoài nuốt nước bọt, hẳn là cậu suy nghĩ quá nhiều đi, có lẽ Lục Thời Minh cùng người trước đó cậu yêu thầm giống nhau, đều là những hành động vô cùng bình thường. Hơn nữa chỉ bằng khuôn mặt, dáng người và khả năng nấu ăn của Lục Thời Minh, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích anh, khẳng định là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Lục Thời Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, "Biết chưa?" Vội vàng lấy lại tinh thần, Hạ Hoài nói: "À, vâng...đã biết..." Cậu cầm con dao lên và bắt đầu cắt. Giây tiếp theo, cậu cắt trúng ngón tay của mình. Hạ Hoài: "..." 15. Hạ Hoài xấu hổ lấy ngón chân cào cào mặt đất, tại sao mỗi khi ở trước mặt anh cậu đều làm ra vẻ ngu xuẩn như vậy chứ. Hạ Hoài cười khan vài tiếng, đi tới vòi nước giơ ngón tay đang chảy máu lên, nhìn thấy vệt máu do cậu làm dính trên thớt, quay đầu lại nói với Lục Thời Minh đang nhíu mày nói: "Xin lỗi, vốn là muốn giúp anh một tay, ai ngờ còn vướng víu hơn." Lục Thời Minh mím chặt môi, nắm tay cậu rời khỏi phòng bếp, để cậu ngồi yên trên ghế sofa, một mình bước vào phòng. Hạ Hoài không biết tại sao lại ngồi trên sofa, không biết Lục Thời Minh muốn làm cái gì. Vài phút sau, cậu thấy Lục Thời Minh bước ra ngoài cầm theo hộp y tế. Hạ Hoài lập tức hiểu ra. Từ hòm thuốc lấy ra povidone cùng băng keo cá nhân, Lục Thời Minh nửa ngồi xổm bên cạnh Hạ Hoài, ngẩng mặt nói: "Đưa tay ra." Povidone đụng tới miệng vết thương mang theo một trận đau đớn, Hạ Hoài theo bản năng rụt tay, lại bị Lục Thời Minh nắm chặt, "Kiên nhẫn chút." Đầu ngón tay anh ấm áp, thon dài tinh tế, không chỉ lớn lên đẹp trai mà bàn tay anh cũng rất đẹp. Hạ Hoài sững người, nói thật, rất khó để chuyển hướng sự chú ý của cậu ra khỏi xúc cảm nơi đầu ngón tay, trước đây chưa từng có ai đối xử với cậu chu đáo như vậy. Hồi còn nhỏ khi cha mẹ ly hôn, ký ức lớn nhất của cậu là bị đá qua đá lại như quả bóng cao su, mỗi lần bị thương cậu đều tự liếm láp vết thương, chịu đựng mà vượt qua. Huống chi, Lục Thời Minh và cậu mới quen biết không lâu, anh vừa ngồi xổm trước mặt, khom người cúi đầu, thần sắc nghiêm túc, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, đằng sau là đôi mắt lãnh đạm yên tĩnh với đuôi mắt hẹp dài. Hạ Hoài yên lặng nhìn Lục Thời Minh dùng thuốc sát trùng cho cậu, lại còn kiên nhẫn tháo băng keo cá nhân dán lên miệng vết thương. Băng keo được dán ngay ngắn, thu dọn lại cũng thật chỉnh tề. Không hiểu sao, Hạ Hoài cảm thấy tính tình cẩn trọng như vậy của anh có chút đáng yêu, rũ mắt nói: "Cảm ơn." Lục Thời Minh ánh mắt rơi trên người cậu, dừng lại một chút, sau đó liền như không có chuyện gì rời đi, nhẹ nhàng hít một hơi, "Không có gì." Bất quá, Hạ Hoài lại cảm thấy hơi chán nản, xin lỗi một lần nữa, "Thật xin lỗi, tôi thậm chí còn chẳng thể cắt một củ khoai tây, giúp đỡ thật là lãng phí thời gian của anh." Lục Thời Minh lắc đầu, "Không sao." Hạ Hoài: "Vậy để tôi cắt lại, làm chậm chút ắt sẽ không xảy ra vấn đề này nữa." Lục Thời Minh không đáp, anh đứng dậy kéo một chiếc ghế đặt tại cửa phòng bếp, nói với Hạ Hoài: "Ngồi ở đây, lát nữa nếm thức ăn, như vậy cũng là hỗ trợ." 16. Hạ Hoài: "Sao lại không biết xấu hổ như vậy được." Lục Thời Minh kéo cậu ngồi xuống, có phần bá đạo nói: "Tôi nói có thể là có thể." Nói xong liền vào bếp xào sườn heo đã luộc sắp nhừ, nhân tiện gắp cho Hạ Hoài một miếng, bỏ vào bát đưa cho cậu: "Ăn đi, xem đủ mặn chưa." Hạ Hoài nhận lấy cắn một miếng, ánh mắt hơi sáng lên: "Vừa vặn, ăn rất ngon!" Khóe miệng Lục Thời Minh không rõ ràng mà cong lên: "Từ từ ăn đi, còn vài món, tôi nấu xong chúng ta ăn cơm." Lục Thời Minh ở bên trong xào rau, Hạ Hoài phụ trách ngồi ở cửa nếm hương vị, còn chưa bắt đầu ăn cơm, vài miếng thịt đã gọn gàng nằm trong bụng cậu. Khi Lục Thời Minh lấy món cuối trong nồi ra, Hạ Hoài ở bên cạnh đang định lấy vài chiếc đĩa trong tủ, lại phát hiện ra đĩa đều đã được sử dụng. Hạ Hoài nhìn trái nhìn phải, "Tôi nhớ có một chiếc đĩa viền vàng, tại sao lại biến mất rồi?" Lục Thời Minh thần sắc bình tĩnh, "Không có chiếc nào viền vàng, cậu có nhớ nhầm không?" Hạ Hoài cau mày, "Không phải, chỉ là lần đầu tiên anh đưa cho tôi cái kia, thật kì lạ nha, vừa rồi đĩa dùng cho mấy món ăn cũng không giống, trong tủ cũng không có." Lục Thời Minh lắc đầu: "Tôi không có chiếc đĩa nào mạ vàng, cậu có phải nhớ lộn không, đều lại loại hoa văn này." Hạ Hoài không xác định, rốt cuộc qua vài giây, nghe thấy Lục Thời Minh nói chắc chắn như vậy, không nghĩ ngợi nhiều, "Vậy hẳn là tôi nhớ lầm rồi." Lục Thời Minh hơi nheo mắt, "Cùng ăn cơm thôi." "Được." Hạ Hoài cũng không để trong lòng.