Chương 109

“Cuộc so tài Ngũ Hiệu Liên Trại lần thứ 16 năm nay sẽ kéo dài hơn so với năm ngoái, nội dung thi đấu vẫn chia thành hai phần, phần đầu là thi đấu tập thể, phần sau là thi đấu cá nhân được tiến hành theo hình thức đối đầu.” Nhà thi đấu của trung học Tinh Kiếm được sửa sang lại cứ như đến xem một buổi hòa nhạc của ngôi sao, kinh phí điên cuồng đốt cháy. Trước khi trận đấu bắt đầu, thậm chí còn có một màn trình diễn ánh sáng mờ ảo và mơ mộng. Một dãy đèn laze treo trên tường với biểu ngữ giống như trước nhà thi đấu, ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng xuống———— Có hai màn hình phát sóng trạng thái trận đấu ở bên trái và bên phải của khu vực thi đấu, trong trận đấu, người điều khiển máy quay sẽ chuyển đổi hình ảnh theo nhận xét của bình luận viên, ống kính sẽ được hướng đến những thí sinh khác nhau. Còn lại được sắp xếp không khác lắm so với Lâm Giang, hai bình luận viên ngồi trên tầng hai, nhìn xuống toàn trường. Bình luận viên A: “Chào mọi người, tôi là lão Tiền – trưởng khối của trung học Tinh Kiếm.” Bình luận viên B: “Tôi là lão Hứa đến từ Tung Diệp, mọi người có thể gọi tôi là lão Hứa.” “Năm nay trong số các thí sinh, có người mọi người đã quá quen thuộc và đầy kì vọng, có người lại là lần đầu tiên tham gia, khiến chúng ta cảm thấy tò mò hơn về các thí sinh gấp bội lần.” “Đúng vậy.” “Lão Hứa, thầy mong đợi điều gì nhất trong đội ngũ kia?” “Tôi sao? Cá nhân tôi rất hiếu kỳ với lần đầu tiên dự thi của Nhị Trung Lập Dương———” Bình luận viên lão Hứa nói đến đây, hơi cao giọng, phấn khích nói, “Thí sinh thi đấu bắt đầu vào sân, đang dẫn đầu là———đội thi Tung Diệp!” Người xem vỗ tay hoan nghênh. Lâm Giang xếp sau Tung Diệp, vào sân thứ hai. Hứa Thịnh hơi luống cuống, nhưng mà trước đây bị sét đánh nhiều quá, có khả năng chuyển từ hốt hoảng đến giả vờ bình tĩnh vô cùng nhanh. Nói cách khác, những người nhìn ra thế giới đã có suy nghĩ tự đánh bại bản thân khi cuối cùng họ bước lên sân khấu. Cậu quét mắt xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Cố Diêm vương kích động nắm chặt hai tay cổ vũ bọn họ cố gắng lên: “…” Còn có Khưu Thu đứng trên khán đài làm cổ động viên cho cậu, giọng hô lớn: “Hùng sư Lâm Giang, thế như chẻ tre!” ….Chẳng khác gì phô trương thanh thế. Hứa Thịnh thu hồi tầm nhìn, hoàn toàn điều chỉnh xong tâm trạng, định tìm cách đục nước béo cò trong phần đầu đầy khó khăn này: Cậu không thể nhấn chuông giành cơ hội trả lời, nhưng mà vẫn có thể miễn cưỡng ngồi giúp đỡ được một chút. Học tra như cậu đúng là hiếm thấy, còn chen chân vào đội hình đi thi đấu, theo người ta đi tranh tài. Thiệu Trạm ở dưới đài nhéo đốt ngón tay cậu một cái, sợ cậu căng thẳng: “Có tôi rồi.” Lúc đoàn thi đấu ra sân, khán giả trải qua hai lần cao trào. Lần đầu tiên là khi Thiệu Trạm vào sân, dù sao cũng là “Đại ma vương” cạnh tranh trong hai mùa giải qua, học sinh Lâm Giang suýt chút nữa gào rách cổ họng: “Học thần!” Lần thứ hai là trước khi ngôi trường cuối cùng ra sân, bình luận viên đang giới thiệu: “Bây giờ chuẩn bị bước ra sân chính là Nhị Trung….” Hai chữ Lập Dương bị nhấn chìm trong tiếng hô hào ầm ĩ của người xem. Bình luận viên còn chưa dứt lời, một góc khán đài xảy ra một trận sóng gió kinh hoàng, tiếng thét chói tai không dứt. “Nhị Trung Lập Dương”, bình luận viên tiếp tục nói khi vừa rồi mới bị cắt ngang, cười bổ sung: “Xem ra độ nổi tiếng của hai thí sinh Lập Dương vô cùng cao… Để chúng tôi mời hai thí sinh dự thi của Nhị Trung Lập Dương ra sân.” Học sinh các trường đã ngồi vào đúng vị trí trên khán đài, dựa theo năm khu vực mà ngồi, từ trái sang phải theo thứ tự là: Tung Diệp, Anh Hoa, Tinh Kiếm, Lâm Giang, Lập Dương. Đồng phục năm trường đều không giống nhau, máy quay lia đến đồng phục của học sinh Lập Dương, trong tay mỗi học sinh Lập Dương giơ một cái bảng, nhìn thoáng qua tất cả đều là tên của hai người: Hạ Triều. Một cái tên khác là: Tạ Du. Cùng lúc đó, thí sinh của Nhị Trung Lập Dương đi vào từ lối đi mặt bên của sân. Hai chàng trai đi trên lối đi thật dài, máy quay lập tức chuyển từ khán đài lên hai người bọn họ, xuất hiện trên màn hình lớn là bóng người bị kéo dài ngược hướng của hai người. Đang lúc ánh sáng biến hóa, bóng hai người bị kéo rất dài. Chỉ có hai người, nhưng khí thế không hề thua kém chút nào. Chờ đến khi hai thí sinh dự thi đứng yên trên lối đi, máy quay mới chậm rãi dời đi, Hứa Thịnh vội vã liếc mắt qua nhìn hai người mà cậu vừa mới thấy loáng thoáng lúc ở quảng trường. Người xuống xe phía sau nhét một tay trong túi, tay còn lại khoác lên vai người bên cạnh, lúc ống kính lia tới không quan tâm gì cười một tiếng, ngón tay khoác trên vai bạn mình buông xuống, thoải mái nhìn vào máy quay “yeah” một tiếng. Theo động tác, cổ tay khẽ nâng lên, lộ ra nửa đoạn dây đỏ trên cổ tay thiếu niên. Dưới khán đài càng kích động, đều hô khẩu hiệu cùng nhịp: “Triều ca! Hạng nhất!” Mà người vừa kéo mũ xuống trước từ xe buýt lúc nãy thì không có ý định tương tác với người xem. Không chỉ không thấy máy quay, ngay cả một cái nhìn cũng không cho. Độ nổi tiếng của hai thí sinh Nhị Trung Lập Dương cao một cách bất thường, vừa lộ diện đã khiến học sinh trường khác ngầm hiểu ra: Mẹ nó lớn lên như thế sao có thể không nổi tiếng được? Năm nay xảy ra chuyện gì thế? Đây rốt cuộc là thi đấu vòng tròn hay là hiện trường cuộc bình chọn giáo thảo? Chỉ là cổ động viên của Nhị Trung Lập Dương khác hẳn so với trường khác, những bạn học kia hô khẩu hiệu xong thì bắt đầu hò cả những thứ khác: “Triều ca, đừng có cợt nhả, viết chữ đẹp vào———-điểm trình bày rất quan trọng!” “Đừng có khiêu khích giáo viên ra đề———-tha cho họ đi!” “…” “Có thể không lên tiếng thì tốt nhất đừng lên tiếng, nói ít làm nhiều, học tập Du ca đi!” Những trường khác: “???” Đây là cái kiểu cổ động gì vậy? Chủ nhiệm Khương của Nhị Trung Lập Dương ngồi dưới đài cũng rất phấn khích, giới thiệu: “Thấy không, giới thiệu nhé, đó là học sinh Hạ Triều trường chúng tôi, tương đối khác người, nhưng thành tích vô cùng tốt. Còn có cả người đứng cạnh em ấy…” Chủ nhiệm Khương tìm từ miêu tả mãi, cũng không thể nói là “mặt lạnh”, “không thích quan tâm người khác”, “hi vọng người khác cút xa một chút”, cuối cùng đành nói, “Em ấy hơi dễ xấu hổ, là Tạ Du trường tôi, cũng rất ưu tú.” Chủ nhiệm Cố ngồi bên cạnh ông ấy, thầm nghĩ học sinh Thiệu Trạm trường bọn tôi cũng đâu có tệ, vì vậy tỉnh bơ nói: “Bên kia là học sinh Thiệu Trạm trường tôi, thành tích học tập của em ấy luôn được hạng nhất từ khi nhập học.” Chủ nhiệm Khương im lặng vài giây, muốn ông một câu tôi một câu, đang định đáp trả: “Tạ Du và Hạ Triều trường tôi….” Chủ nhiệm Khương: “…” Thôi bỏ đi. Cuối cùng chủ nhiệm Khương vẫn ngậm miệng lại. Thành tích khi nhập học của Tạ Du và Hạ Triều ở trường Lập Dương bọn họ luôn đếm ngược. Đã hơn một năm, kỳ thi nào cũng đội sổ, mãi đến năm lớp 11 mới khôi phục lại thực lực chân chính của mình. Không thể nào nói cái này ra được. Sau khi toàn bộ thí sinh dự thi ngồi xuống, bình luận viên chấn chỉnh lại trật tự: “Mời tất cả khán giả ngồi xem trên khán đài giữ yên lặng, còn năm phút nữa cuộc thi sẽ bắt đầu————-“ Trên đài thi đấu. Mỗi đoàn thi đấu ngồi vây xung quanh một cái bàn dài, chỉ có một cái bàn dài duy nhất có hai người ngồi, hoàn toàn xa lạ so với xung quanh. Vị trí của hai người đến từ Lập Dương vừa vặn đối diện bọn họ. Hứa Thịnh không biết được thực lực của Lập Dương. Trên thực tế, không chỉ Hứa Thịnh, đa phần những ngôi trường khác đều không để Lập Dương vào mắt: Một ngôi trường có phổ điểm văn hóa không cao, cho dù thành tích đột nhiên tăng mạnh thì có thể bay đến mức nào chứ? Thậm chí có đầy người muốn xem trò cười. Hứa Thịnh thu hồi ánh mắt, đón lấy giấy thi chuyền từ phía trước xuống, khi đến tay cậu chỉ còn hai tờ, cậu đè cổ tay lên, không chuyền cho Thiệu Trạm, tay cầm bút tay che phía trên vẽ vài nét đơn giản. Trước khi thi đấu, Thiệu Trạm hay có thói quen để bản thân thả lỏng mấy giây, trong đầu suy nghĩ lần lượt các công thức một lần, mở mắt ra thấy Hứa Thịnh chuyền giấy tới———chỉ vài ba nét đã vẽ ra được một tiểu nhân đang làm dáng vẻ cố gắng lên, trong tay còn cầm một cái kèn. Hứa Thịnh: “Những chuyện như giải đề không thể trông cậy vào tôi, tôi sẽ khích lệ tinh thần cho cậu.” Thiệu Trạm nhìn: “Chỉ có tinh thần thôi à?” Hứa Thịnh: “…Cứ phải nói về chuyện này ở đây à anh?” Kèm theo âm thanh của quả lắc đồng hồ khi dừng ở giờ tròn, bình luận viên nói: “Phần thi đấu tập thể đầu tiên chính thức bắt đầu, quy định tranh tài như sau, giành lấy cơ hội trả lời, trả lời đúng cộng 10 điểm, trả lời sai trừ 10 điểm. Vì vậy trước khi nhấn chuông, hi vọng các thí sinh hãy suy nghĩ thật kĩ càng, tùy tiện giành trả lời có thể sẽ khiến đội mình mất điểm, tổng cộng có mười câu hỏi, cuối cùng đội nào có điểm số cao nhất sẽ giành chiến thắng.” “Tiếp theo mời đọc câu hỏi đầu tiên.” Không khí tranh tài im lặng như tờ, mỗi khi đến thời gian này, bầu không khí đều vô cùng căng thẳng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể vô hình nghe thấy được âm thanh đồng hồ chuyển động từng giây từng phút. Màn hình lớn sau lưng nhanh chóng hiển thị mấy dòng chữ. Câu hỏi thứ nhất: Có 10 thẻ trong túi, với các số 0, 1, 2, …, 9, được lấy ra 4 thẻ bất kỳ liên tiếp và tạo thành một số có bốn chữ số từ trái sang phải theo thứ tự lấy ra (nếu số 0 ở bên trái, số được coi là ba chữ số), sau đó số này… Hứa Thịnh: “…” Thi đấu vòng tròn năm nào cũng mang lại trải nghiệm giống nhau cho cậu. Toán học thực sự là thứ phải học từ đầu, bất kể đề bài biến hóa thế nào, không biết vẫn là không biết. Hứa Thịnh: “Mẹ nó, sao đề xác suất này không giống bài cậu dạy tôi làm?” Thiệu Trạm vừa nháp toán trên giấy nháp, vừa nhỏ giọng tóm tắt: “Không khó, cần phân loại ra, vị trí đầu tiên có ba trường hợp khác nhau…” Hứa Thịnh lựa chọn từ bỏ: “Được rồi, cậu cứ làm đi.” Mấy trường cùng liên kết tổ chức đấu vòng tròn, độ khó không thể so với thi đấu chuyên nghiệp được, trên nguyên tắc 8:2, tức là 80% là câu hỏi nền tảng, thêm 20% là câu hỏi nâng cao. Không khó đồng nghĩa với việc———–rất nhanh sẽ có người nhấn chuông giành cơ hội trả lời. Bây giờ Hứa Thịnh chỉ có thể hỗ trợ bọn họ, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, thi thoảng làm bộ làm tịch cúi đầu viết vài chữ trên giấy. Cậu thờ ơ vạch ra được cấu trúc của nhà thi đấu trên giấy nháp, lúc ngẩng mặt lên nhìn đúng lúc thấy thí sinh Nhị Trung Lập Dương ở đối diện hạ bút xuống. “Tinh!” “Tinh!” Thiệu Trạm và cậu trai đối diện gần như cùng nhấn chuông một lúc. Bình luận viên cúi đầu, tâm trạng kích động, cao giọng nói: “Người nhấn chuông là Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang và… Hạ Triều của Nhị Trung Lập Dương! Hai người đồng thời nhấn chuông!” Nhưng hai người nhấn cùng lúc như vậy thì phải làm sao? Trọng tài đang muốn đi xem thử đáp án của hai trường xem có chính xác hết hay không thì thấy cậu học sinh vô cùng đẹp trai của Lập Dương nhích lại gần phía trước, trọng tài gần cậu ta hơn, vì vậy cậu cố hết sức sáp lại gần micro trong tay trọng tài hỏi: “Sợ làm khó các cậu, như vậy đi, câu hỏi này tôi có ba cách giải, so xem ai nhiều cách giải hơn không bạn?” Trọng tài: “…” Hứa Thịnh: “…” Anh bạn, cậu phách lối thật đấy. Thiệu Trạm: “…” Đầu tiên khán đài yên lặng, sau đó bùng nổ: “Con bà nó, còn chơi được như vậy sao?! Tự chơi quy định của mình?” Vừa ra mắt đã đổi quy tắc. “Năm nay Lập Dương cử người…. Mặc dù số lượng không chiếm ưu thế, nhưng thực lực trông có vẻ ổn lắm!” “Tôi chỉ nghĩ được cùng lắm hai cách, cách thứ ba là gì?” Lúc này, người bên cạnh Hạ Triều cử động, Tạ Du thò tay qua, ngón tay giật lấy dây diện của micro, giọng nói vừa lạnh vừa thanh: “Xin lỗi, không cần để ý tới cậu ta.” Đương nhiên cuối cùng không thể so xem ai có nhiều cách giải hơn, câu trả lời chính xác, mỗi đội được năm điểm, tiếp tục tranh tài. Nhưng lại một lần nữa hai tiếng chuông kia đồng thời vang lên như một tiếng kèn lệnh. Từ khi hai người bắt đầu nhấn chuông cùng lúc, Hứa Thịnh ngồi bên cạnh Thiệu Trạm trơ mắt chứng kiến một trận “đánh nhau” giữa các học bá. Trước đây cậu có thể nhìn ra được Thiệu Trạm không nghiêm túc bao nhiêu——–Sự không nghiêm túc này không phải cậu ấy không coi trọng cuộc thi này mà là cậu ấy khó gặp được đối thủ, những thí sinh khác dự thi rất nghiêm túc, bao gồm cả đồng đội trong đoàn dự thi của Lâm Giang, thế nhưng bọn họ hoàn toàn không có cơ hội động vào chuông. Không thể theo kịp được tốc độ của cậu ấy. Nhưng tình thế bây giờ hoàn toàn thay đổi, thời gian hai phe nhấn chuông cách nhau càng ngày càng ngắn. Chênh lệch trước sau gần như không vượt qua vài ba giây. “Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang, trả lời đúng, cộng 10 điểm.” “Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang…” “Tạ Du của Nhị Trung Lập Dương…” Tốc độ trọng tài khua cờ và ngữ tốc của hai bình luận viên cũng tăng nhanh không ít, toàn bộ người xem chỉ có thể nghe được hai cái tên “Lâm Giang” và “Lập Dương” không ngừng thay phiên nhau bên tai. Hầu Tuấn được coi là trưởng đoàn đại diện của Lục Trung Lâm Giang: “Đệt, thi đấu vòng tròn năm ngoái Trạm ca cũng không dữ dội như thế.” Đàm Khải: “Thật luôn, học bá đánh nhau, đầu óc tôi không thể chạy theo được.” Viên Tự Cường: “Lập Dương có thể giành được hai câu trong nhịp điệu ma quỷ của Trạm ca, xem ra hai người bọn họ cũng không phải bình thường… Nếu như tôi ngồi đối diện phe của Trạm ca, tôi chắc chắn sẽ trực tiếp đầu hàng luôn.” Khưu Thu bày tỏ sự tán thành: “Lập Dương điều chỉnh rất nhanh, nhịp điệu không hề loạn chút nào.” Trước khi tới đây, tất cả người xem chưa từng nghĩ đến có thể được xem một trận “tranh tài” như vậy. Trong tình huống bị hai người đối diện tấn công, Thiệu Trạm vẫn dẫn trước 25 điểm như cũ. Bình luận viên A: “Trước mắt, trận so tài này Lục Trung Lâm Giang vẫn chiếm ưu thế lớn, chênh lệch 25 điểm, không cho đối phương có cơ hội giành mất, bây giờ sẽ đến lượt câu hỏi cuối cùng.” Bình luận viên B: “Đúng vậy, nhưng rõ ràng Lập Dương chưa từ bỏ, bọn họ vẫn muốn giành lấy câu hỏi cuối cùng.” Cho dù Thiệu Trạm dẫn trước nhiều như vậy nhưng vẫn không ai dám xem thường Nhị Trung Lập Dương đang trong trạng thái bất lợi. Bởi vì tốc độ giải đề của Thiệu Trạm quá đáng sợ, Lập Dương có thể theo kịp được nhịp điệu đã đủ xuất sắc, những đội khác hoàn toàn chịu thua———-Đội đầu tiên bị đánh bại đến mức tự dừng lại là Tung Diệp, thời điểm khoa trương nhất là khi đề bài vừa hiển thị, Thiệu Trạm đã dám nhấn chuông “xử đẹp trong nháy mắt”! Có rất nhiều kỹ xảo có thể dùng được khi giải đề, ví dụ như một số câu hỏi có thể thay thế các giá trị đặc biệt để giải, rất nhanh nhưng cũng rất mạo hiểm. …..Mẹ nó cậu ta thế này ai mà chơi lại được?! Bọn họ chỉ vừa mới đọc lướt đề một cái! Đối phương đã nhấn chuông rồi. Cho dù Lập Dương có trả lời được câu hỏi cuối cùng hay không, thật ra không có ý nghĩa nữa, bởi vì đội giành chiến thắng phần thi đấu tập thể nhất định là Lục Trung Lâm Giang. Nhưng với tốc độ này mà cũng có người đuổi kịp được thì đúng là khiến người ta không tưởng tượng nổi, cho nên phải nói là, Lập Dương đối diện cũng biến thái lắm. Đội trưởng Tung Diệp hạ bút, diễn cái gì gọi là đầu hàng tại chỗ: “Tôi không được… Tôi không thở nổi.” Từ sau khi Lâm Giang sinh ra được một Thiệu Trạm phi thường, thi đấu vòng tròn hàng năm không còn hồi hộp nữa, số người bị cậu đánh bại nhục nhã càng ngày càng nhiều qua các năm! “Đội trưởng, bình tĩnh, chúng ta đọc thêm câu nữa”, đồng đội an ủi, “Không đúng, chúng ta hãy giành lấy cơ hội trả lời câu hỏi cuối cùng!” Đội trưởng Tung Diệp rất muốn khóc: “Năm ngoái anh giai Đoàn Diệu Thắng còn khóc sướt mướt không muốn tốt nghiệp, ** má, anh ta vẫn tốt nghiệp đó thôi. Nếu năm nay anh ta vẫn ở đây, có khi còn khóc nữa mất.” Hứa Thịnh coi như ngồi ở chính giữa phái chủ chiến trong “đội hình dự thi”, vốn đang viết viết vẽ vẽ, dáng vẻ giả vờ như thể tôi đang suy nghĩ, rất có thực lực, nhanh chóng bị chấn động đến mức quăng cả bút đi: “…” Cho dù Hứa Thịnh vừa thi được hạng nhất liên thi toàn thành phố, còn qua được vòng nhỏ. Học tra chính hiệu Hứa Thịnh đang ở ngay tại hiện trường học bá oánh nhau, tay chân không biết nên đặt lên đâu. Cậu không nên ở chỗ này, cậu nên ở dưới gầm xe*. *Có thể hiểu Hứa Thịnh đang ám chỉ mình giống như cái lốp dự phòng, hầu hết các lốp dự phòng của ô tô đều ở dưới gầm xe.