Chương 1235

Chương 1235 Nói xong, đi về hướng đám đông giữ Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, chỉ với một con rối nhỏ mà đại trận bảo vệ ngọn núi này đã có thể cảm ứng được, nếu đó là một người sống, sợ rằng vừa tiến vào phạm vi phòng thủ của đại trận sẽ gây ra một trận phản kích lớn. Cửu trưởng lão có chút thất vọng hướng về Lý Vô Cực, lớn tiếng hỏi: “Còn ai muốn thử nữa không?” Lý Vô Cực đáp: “Để tôi!” “Lần này tôi đặc biệt mời Diệp đại sư, người tỉnh thông pháp trận đến!” Cửu trưởng lão kinh ngạc: “Là Diệp Huyền Kỳ, Diệp đại sư sao?” “Là ta!” Lão già có nét mặt hồng hào đó đi ra khỏi đám đông vẻ mặt cao ngạo nhìn Cửu trưởng lão. “Thật sự là Diệp Huyền Kỳ!” Cửu trưởng lão kinh ngạc sau đó trên khuôn mặt hiện vẻ vui mừng. “Trận pháp đại sư Diệp Huyền Kỳ!” Tam trưởng lão cũng ngạc nhiên: “Không phải nói Diệp Huyền Kỳ sớm đã bế quan rồi sao? Đại trưởng lão đích thân đi mời cũng không tìm thấy, làm sao lại được người nhà họ Lý mời đến?” Lý Vô Cực đắc ý cười: “Việc này các vị trưởng lão không cần bận tâm nữa, nếu như chúng tôi phá được đại trận bảo vệ ngọn núi thì đừng quên lời hứa của các vị!” Sắc mặt của các vị trưởng lão thay đổi, thái độ của Lý Vô Cực rất ngạo mạn, từ việc này có thể nhìn ra, thực lực của nhà họ Lý chắc hẳn là có đột phá rất lớn. Đến cả người Vô Cực Môn cũng không mời được thì nhà họ Lý lại có thể mời đến, xem ra trong tay nhà họ Lý chắc là có nội tình gì đó. Cửu trưởng lão lạnh giọng nói: “Yên tâm, Vô Cực Môn nói được làm được, mời phá trận!” Lý Vô Cực chắp tay hành lễ với Diệp Huyền Kỳ: “Diệp đại sư, dựa vào ngài!” “Ừ” Diệp Huyền Kỳ gật đầu, chậm rãi tiến về phía trước. Tô Lương Tử có chút tò mò, thấp giọng hỏi: “Đây chính là Phá trận đại sư gì đó à? Ông ấy thật sự có thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi? Trước đây tôi đã thử qua rồi, đại trận bảo vệ ngọn núi này rất tà môn!” “Ông ta phá không được đâu!” Giọng điệu Trình Kiêu vô cùng chắc nịch hơn nữa cũng không cố ý hạ giọng. Dường như những người có mặt tại đó đều nghe thấy. Lạc Tuyết Kỳ dùng tay che khuôn mặt xinh đẹp, không khỏi trừng mắt nhìn Trình Kiêu, làm ơn đi, đại ca lúc anh nói xấu sau lưng người khác có thể nhỏ tiếng chút không! Anh như vậy đều bị người khác nghe thấy hết rồi. Diệp Huyền Kỳ quay đầu lại nhìn Trình Kiêu, hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ngay cả ta cũng không phá được đại trận bảo vệ ngọn núi này, vậy thì thiên hạ sẽ không có người thứ hai phá được!” “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, dựa vào bản thân có chút thực lực mà dám nói khoác không biết ngượng. Hôm nay, ta sẽ cho cậu mở mang tầm mắt khả năng phá trận của ông đây!” May mà lúc nấy Trình Kiêu đã bộc lộ ra tài năng, nếu không chỉ dựa vào câu nói vừa rồi, Diệp Huyền Kỳ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh. Lý Vô Cực cười nịnh nọt nói: “Diệp đại sư chớ có tức giận, chỉ là một tên nhóc con chưa thấy qua thế giới, cứ nghĩ rằng trong giới võ đạo có chút thực lực đã dám xem thường anh hùng thiên hạ, cậu ta căn bản không biết được trình độ phá trận của ngài có bao nhiêu hùng mạnh!” “Hừ, tất nhiên ta tự biết không nên chấp nhặt với loại người đó!” Diệp Huyền Kỳ khinh thường nhìn Trình Kiêu, quay đầu nhìn bốn phía đại điện.