Chương 4

Sau khi Tống Doanh nói “Em đồng ý”, Yến Thừa Chu quỳ một chân trên nền đất, nghiêng người về phía trước ôm cô vào trong lồ ng ngực. Trái tim trong ngực Tống Doanh đập bình bịch, cô ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, như tuyết lạnh trên núi nhưng lại không thiếu sự dịu dàng. Một lúc sau Yến Thừa Chu buông cô ra, anh đứng dậy trước rồi sau đó vươn tay về phía cô. Tống Doanh đặt tay mình lên tay anh, để anh kéo dậy. Hai người đi vào phòng bếp, trên bàn bày cả một bàn ăn rất thịnh soạn, có thịt hầm yêu thích của Tống Doanh, còn có cả đậu hũ sốt cay. Một bàn thức ăn này đều do Yến Thừa Chu tự mình xuống bếp làm cho Tống Doanh. Trước kia, lúc hai người chưa xa nhau, lúc người lớn hai nhà đi vắng vấn đề ăn uống đều do anh xử lý. Mà mấy năm nay anh âm thầm để ý tới cô, hiểu rõ cô vẫn giống như lúc trước, thích ăn những món ăn ở Thành Nam, nhất là thịt hầm và đậu hũ sốt cay. Tống DOanh ngồi xuống ghế, đặt bó hoa xuống chiếc ghế bên cạnh mình. Yến Thừa Chu ngồi đối diện, anh múc cho cô một chén canh. Tống Doanh nhận lấy, hỏi anh: “Anh tự nấu à?” Yến Thừa Chu hơi nhíu mày, Tống Doanh hiểu rõ, là anh nấu. Lúc ăn cơm, Yến Thừa Chu thấy Tống Doanh chỉ gắp đậu hũ sốt cay, không nhịn được nhắc nhở cô: “Dạ dày không tốt, đừng ăn cay nhiều quá.” Tống Doanh cười nói: “Không phải anh nấu món này cho em ăn sao?” “Anh nấu để em nếm thử hương vị ra sao thôi chứ không muốn để em ăn nhiều.” Yến Thừa Chu phát hiện cô vẫn giống như trước đây, thích chơi xấu. Anh vươn tay muốn lấy đ ĩa đậu phụ sốt cay đi, Trước khi anh mang đi Tống Doanh vội vàng gắp thêm hai đũa nữa. Yến Thừa Chu bất đắc dĩ cụp mắt nhìn cô cười đùa vui vẻ. Sau khi ăn tối xong, Tống Doanh ôm Yến Bảo ngồi trên ghế sô pha. Mấy ngày cô và Yến Bảo không được gặp nhau, cô nhớ con mèo này đã ở bên cô mười năm rồi. Lúc Yến Thừa Chu đi tới, Tống Doanh xoay người sang hỏi anh: “Ở đây có quầy rượu không anh?” “Hả?” Anh hơi nghi ngờ. “Muốn uống chút rượu.” Trên mặt Tống Doanh lộ ra một nụ cười, “Em muốn ăn mừng.” Dường như anh có thể hiểu ý cô. Chúc mừng bọn họ trùng phùng, chúc mừng bọn họ chính thức yêu nhau. Yến Thừa Chu nói: “Dưới tầng hầm có một hầm rượu, không thì em tự mình xuống chọn?” “Vâng.” Tống Doanh đáp lời, đặt Yến Bảo xuống ghế sô pha, đứng dậy đi theo Yến Thừa Chu xuống tầng hầm. Cầu thang xoắn ốc xuống tầng hầm được thắp sáng nhờ đèn tường, Yến Thừa Chu nắm lấy tay Tống Doanh, dẫn cô xuống hầm rượu dưới mặt đất. Trong hầm các tủ rượu được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, bên cạnh còn có khu nghỉ ngơi để thưởng thức rượu ngon, bộ sô pha kiểu dáng Châu u mềm mại tinh tế, trên bàn đặt một chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh quý báu. Tống Doanh từ tốn đi vòng quanh tủ rượu, chọn tới chọn lui, cô nhìn những loại rượu nổi tiếng được trưng bày trong tủ, ánh mắt của cô luôn nhắm vào năm sản xuất loại rượu đó. Cuối cùng Tống Doanh cầm một chai vang đỏ sản xuất năm 1998. “Uống cái này đi.” Cô mỉm cười nói. “Được.” Yến Thừa Chu đáp lời, lấy bình chiết rượu và hai chiếc ly đế cao ở bên cạnh. Anh cầm chai vang từ trong tay Tống Doanh mở nắp ra, từ từ đổ chất lỏng màu đỏ trong suốt vào bình chiết rượu. Trong lúc chờ rượu, Yến Thừa Chu mở máy chiếu trong hầm rượu, cùng Tống Doanh xem phim một lát. Sau đó rượu đã đạt được một mức độ vừa phải, Yến Thừa Chu cầm bình chiết rót hai ly vang đỏ, đưa một ly cho Tống Doanh. Tống Doanh nhận lấy, mỉm cười cụng ly với anh một cái, sau đó uống uống thử một ngụm. Mặc dù mỗi lần cô uống rất ít nhưng nhất thời không dừng lại được, rượu trong ly nhanh chóng bị cô uống cạn. Tống Doanh không cần Yến Thừa Chu rót rượu giúp cô, cô cầm bình chiết lên tự rót cho mình một ly. Anh khẽ nói: “Em uống ít thôi.” Tống Doanh quay đầu cười nói với anh: “Tối nay em rất vui, anh đừng hà khắc với em.” Yến Thừa Chu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chỉ lần này thôi đấy.” Sau này không được tùy hứng như vậy. Cô gật đầu, mắt cười cong cong: “Dạ.” Hậu quả của việc chính là Tống Doanh say rượu. Mặc dù cô uống chẳng được mấy ly. Khi hai người chia ly, lúc ấy Tống Doanh chỉ mới mười lăm tuổi, cô luôn là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn không biết uống rượu, cho nên từ trước tới nay Yến Thừa Chu chưa bao giờ bắt gặp bộ dạng say rượu của Tống Doanh. Tối nay anh đã được chiêm ngưỡng. Sau khi cô uống say vô cùng yên tĩnh, chỉ dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn anh cười ngây ngô. Ảnh hậu sang chảnh, quý phái, quyến rũ trước mặt fan lại trưng ra gương mặt ngốc nghếch với anh trong chốn riêng tư. Hai gò má của cô rất đỏ, hai mắt mông lung, trông mong nhìn anh, giống như đang chờ mong anh làm điều gì đó, lại giống như đang âm thầm quyến rũ anh. Yến Thừa Chu đưa tay lên, áp vào gương mặt hơi nóng lên của cô. Tống Doanh bắt chước Yến Bảo lúc làm nũng với bọn họ, cô chậm rãi lắc đầu, cọ cọ má vào lòng bàn tay anh. Như đang làm nũng với anh vậy. Anh xích lại gần cô, gương mặt của anh tựa như muốn chạm đến mặt cô thì ngừng lại. Tống Doanh nhìn anh chằm chằm, khe khẽ hỏi: “Sao anh lại dừng?” Lời còn chưa dứt, cô chủ động nâng cằm lên, cánh môi mềm mại của cô chạm vào đôi môi mỏng của anh rất nhẹ, rất nhẹ, cô vừa chạm môi xong liền cách ra ngay lập tức. Yến Thừa Chu rủ mắt nhìn người phụ nữ vừa mới hôn anh, anh giơ tay giữ chặt gáy cô, tay kia ôm lấy vòng eo mềm mại như không xương ôm vào lòng, ngậm lấy môi của cô. Tống Danh choáng váng mở tròn hai mắt, sau đó từ từ nhắm lại. Mùi rượu nồng đậm trên môi, hòa lẫn sự quấn quýt của anh, Tống Doanh cảm thấy mình càng ngày càng say đắm. Khi nụ hôn dài kết thúc, Tống Doanh đã bị Yến Thừa Chu ôm ngồi ở trên đùi anh. Cô dựa vào lồ ng ngực anh, điều hòa lại hơi thở gấp gáp, sau đó gọi anh một tiếng: “Thừa Chu.” Giọng nói vừa mềm mại lại nhõng nhẽo. Yến Thừa Chu thoáng nhướng mày, bật cười hỏi: “Gọi anh là gì?” “Thừa Chu.” Cô nói. “Sao không gọi anh.” Tống Doanh bĩu môi một cái, len lén cười: “Thì không muốn gọi.” Ở trước mặt anh, cô như một bạn nhỏ bị chiều chuộng sinh hư, ỷ được nuông chiều mà kiêu ngạo không kiêng nể gì. Không gọi thì không gọi. Yến Thừa Chu cảm thấy cô gọi anh như vậy cũng rất dễ nghe. Sau khi say rượu, Tống Doanh không biết xấu hổ chút nào, hỏi anh: “Cứ như vậy thôi à?” “Sao?” Yến Thừa Chu ôm cô trong lòng nhất thời không hiểu ý cô. Tống Doanh chủ động đổi tư thế ngồi, đối mặt với anh, cô không nói gì thêm, chỉ ôm lấy mặt anh nghiêng đầu hôn lên môi anh. Hai người ôm nhau ngồi trên chiếc ghế sô pha khó tách rời, một lúc sau Yến Thừa Chu mới ôm Tống Doanh đứng dậy. Ngại đi cầu thang tốn thời gian, anh nhấn thang máy đi thẳng từ tầng hầm lên lầu hai, sau khi ra khỏi thang máy thì ôm cô trực tiếp đi vào phòng ngủ. … Tống Doanh mềm nhũn được Yến Thừa Chu ôm lấy eo, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Sau đó đầu óc của cô không còn tỉnh táo nữa, ngủ say trong ngực anh. Hôm sau, Tống Doanh tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì được trợ lý của Yến Thừa Chu đưa về khách sạn, Mạnh Cận đã chờ sẵn ở cửa sau, Tống Doanh liền đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. Kết quả kiểm tra tổng quát ngày mai mới có nên sau khi làm hết các thủ tục kiểm tra, Tống Doanh về khách sạn cùng với Mạnh Cận và Thẩm Tâm. Hành lý của cô vẫn còn ở khách sạn, Tống Doanh nhờ Thẩm Tâm sắp xếp hành lý giúp cô, còn cô và Mạnh Cận thảo luận về một số công việc cần phải sắp xếp. Tống Doanh nói với Mạnh Cận: “Chị Cận, em muốn nghỉ ngơi một thời gian, từ giờ đến lúc sang năm mới không nhận thêm công việc nào khác.” Mạnh Cận cũng cảm thấy Tống Doanh nên được nghỉ ngơi một chút, với lại Tống Doanh vừa mới gặp lại Yến Thừa Chu, chắc chắn sẽ muốn có nhiều thời gian ở chung với Yến Thừa Chu. Chị gật đầu đáp ứng: “Được, trước năm mới sẽ không sắp xếp công việc cho em, nhưng tiệc đóng máy mấy ngày nữa em phải đi đấy.” Tống Doanh trả lời chị: “Vâng, em sẽ đi.” Thẩm Tâm thu dọn hành lý của Tống Doanh xong xuôi, hỏi cô có phải đưa về nhà cô như trước không, Tống Doanh “Ừ.” một tiếng, để Thẩm Tâm mang hành lý về nhà trước. Bên chỗ Yến Thừa Chu chắc không cần cô phải mang hành lý đến. Anh đã chuẩn bị xong tất cả từ lâu, trang phục, túi xách, giày dép, tất cả những thứ cô cần đã được anh bố trí thỏa đáng. Sau khi nói chuyện với Mạnh Cận xong, Tống Doanh được trợ lý đưa về biệt thự của Yến Thừa Chu. Biệt thự này chỉ có xe của Yến Thừa Chu mới có thể tự do ra vào, xe của những người khác đều không thể tới gần. Mỗi lần Tống Doanh ra vào đều phải ngồi xe của anh, tính bảo mật rất cao. Cô hiểu rõ Yến Thừa Chu sợ truyền thông chụp được, tạo ra scandal làm ảnh hưởng không tốt đến cô. Với lại hiện tại anh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tất cả những gì vốn có của Hạ gia, điểm mấu chốt là không thể để Hạ Duệ Sơn biết được Tống Doanh là người trong lòng anh. Hai người chỉ có thể tạm thời yêu đương bí mật. Nhưng cũng may bất kể là Tống Doanh hay Yến Thừa Chu, hai người đều hiểu rõ đối phương cho nên đối với việc có công khai tình cảm hay không cũng không quan trọng. Sau khi Tống Doanh về đến nhà, Yến Thừa Chu hỏi cô có muốn đi gặp bác sĩ anh giới thiệu cho cô không, Tống Doanh trả lời thành thật: “Không ạ, để hai ngày nữa rồi đi.” “Hôm nay mệt mỏi quá, kiểm tra tổng quát xong không muốn làm gì nữa.” Cô hứa với anh: “Hai ngày nữa chắc chắn em sẽ đi gặp bác sĩ đó.” Yến Thừa Chu hiểu rõ mệt mỏi trong lời cô nói là gì, dù sao anh cũng là kẻ đầu têu, lần này không rầy rà cô nữa. Anh ôm lấy Tống Doanh, đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống: “Quá nhẹ, nên tẩm bổ thêm.” Tống Doanh cười nói: “Nữ diễn viên sao có thể béo, béo lên một cái là lộ rõ trước ống kính ngay.” “Em không béo,” anh nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nói nhỏ: “Quá gầy.” Đột nhiên Tống Doanh nhíu mày lại, có hơi khó chịu nắm lấy tay anh. “Sao vậy?” Yến Thừa Chu ngay lập tức lo lắng hỏi: “Lại đau dạ dày?” “Vâng…” Tống Doanh cố nhịn cơn đau đớn, trấn an anh: “Có lẽ do buổi sáng để bụng đói để kiểm tra sức khỏe, đến giờ vẫn chưa được ăn.” Yến Thừa Chu đặt cô ngồi lên sô pha, vội vàng đứng dậy lấy thuốc giảm đau giúp cô, tận mắt nhìn cô uống hết, bớt đau rồi mới vào bếp nấu ăn. Tống Doanh đợi một lúc sau đó cũng đi vào phòng bếp. Nhìn anh bận rộn, tay áo được vén lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đường nét rõ ràng, kéo dài lên đến cánh tay vô cùng gợi cảm. Tống Doanh đi qua, ôm từ phía sau anh. “Thừa Chu.” Cô khẽ gọi anh. “Ừm?” Yến Thừa Chu thấp giọng trả lời. Tống Doanh cười rộ, nói: “Không có gì, thích gọi anh thôi.” … Ngày hôm sau, Yến Thừa Chu phải ra ngoài vì bận một số công việc trước đó. Tống Doanh nhận được điện thoại của Mạnh Cận vào buổi trưa. “Doanh Doanh.” Mạnh Cận cố gắng thư giãn, nói qua điện thoại: “Có gì em đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.” Bàn tay đang cầm gậy chọc mèo chơi đùa với Yến Bảo đột nhiên dừng lại. Chẳng biết tại sao cô có cảm giác hơi bất an một cách khó hiểu: “Sao vậy chị Cận? Kết quả khám tổng quát có gì sai sót sao?” Mạnh Cận thành thật: “Dạ dày của em có một khối u màu đen, hiện tại chưa xác định được nguyên nhân gây ra, cho nên phía bệnh viện yêu cầu em đến kiểm tra lại một lần nữa.” “À…” Cô lúng ta lúng túng trả lời: “Dạ.” Đến bệnh viện, Tống Doanh gặp Mạnh Cận trước, sau đó đi làm kiểm tra cùng chị. Lần này phải sinh thiết, cần một tuần mới có kết quả chính xác. Lúc Tống Doanh về đến nhà, Yến Thừa Chu đã quay về. Vì lúc Tống Doanh đi ra ngoài là do trợ lý của Yến Thừa Chu đưa đi, cho nên hành trình của cô anh đều rõ ràng. Anh hỏi cô: “Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra dạ dày sao?” Tống Doanh nhìn anh, khẽ mím môi: “Kết qua kiểm tra có chút vấn đề nên chị Cận bảo em kiểm tra lại.” “Vấn đề gì?” Yến Thừ Chu bất giác nhíu mày lại. “Là…có một khối u trong dạ dày.” Tống Doanh lại nói: “Hôm nay em cũng hỏi tại nguyên nhân gây ra khối u này nhưng bác sĩ nói hiện tại chưa thể xác định, có thể là thịt thừa do bị loét dạ dày, nhưng cũng có thể là…ung thư.” Yến Thừa Chu biết Tống Doanh đang sợ, anh tiến lên ôm lấy cô, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng suy nghĩ nhiều, chưa có kết quả không cần tự dọa bản thân.” Tống Doanh ở trong ngực anh, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh rốt cuộc trong lòng cũng yên ổn một chút, thân thể dần dần thả lỏng. Mấy ngày tiếp theo, do trong lòng Tống Doanh có tâm sự nên cái gì cũng không quan tâm, cũng không có khẩu vị ăn uống. Giống như có một khối đá lớn bị dây thừng buộc lại giữa không trung, loạng chà loạng choặng muốn rơi xuống nhưng dây thừng vẫn không đứt. Khiến nội tâm cô càng ngày càng xuống dốc. Ngày thứ năm, Mạnh Cận gọi cho Yến Thừa Chu, hẹn gặp mặt anh ở ngoài. Yến Thừa Chu đứng trước cửa phòng, quay đầu nhìn Tống Doanh đang ngủ trưa cùng với Yến Bảo trên giường, khẽ đồng ý. Đến quán cà phê đã hẹn, Mạnh Cận đỏ mắt đưa kết quả kiểm tra cho Yến Thừa Chu. Yến Thừa Chu nhìn từng chữ từng chữ trong giấy chẩn đoán, Mạnh Cận nghẹn ngào lẩm bẩm nói với anh: “Là ung thư dạ dày.” “Giai đoạn cuối.” Giây phút đó tầm mắt của Yến Thừa Chu cũng dừng lại ở kết quả chẩn đoán cuối cùng. Trong đầu anh như có một viên đạn b ắn ra nổ ‘ầm’ một cái, bên tai không ngừng vang lên tiếng vù vù. Thậm chí Yến Thừa Chu không nghe rõ Mạnh Cận nói gì. Qua hồi lâu, anh mới nghe rõ giọng nói của Mạnh Cận, chị ấy nói: “Tôi không biết phải nói sao với con bé, cho nên mới hẹn anh ra đây.” Yến Thừa Chu cầm báo cáo kết quả chẩn bệnh của Tống Doanh trong tay, im lặng rất lâu. Cuối cùng, anh nói với Mạnh Cận: “Để tôi nói với em ấy.”