Chương 7
Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm
02:55 - 09/07/2023
Tống Doanh ra viện, không điều trị bằng cách hóa trị nữa, từ nay về sau chủ yếu chữa trị bằng thuốc và đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
Hai năm sau, cô phẫu thuật lần hai.
Thời gian trôi qua, cơ thể của cô yếu hơn trước đây rất nhiều.
Nhưng cũng may có Yến Thừa Chu luôn bên cạnh, tâm thái của Tống Doanh luôn ổn định.
Về chuyện cô mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, Tống Doanh và Yến Thừa Chu cũng đã thoát khỏi sự oán hận, phẫn nộ, không thể tin được và các loại tâm trạng khác lúc đầu.
Rất nhiều đêm khuya, hai người ôm nhau nằm trên giường thủ thỉ tâm sự, nói về quá khứ, cuộc sống hiện tại và cả tương lai một ngày cô không còn.
Họ dần dần chấp nhận sự thật và bình tĩnh đối mặt với cái chết đang tiếp cận cô từng ngày.
Yến Thừa Cu giành lại công ty thuộc về mẹ từ tay Hạ Duệ Sơn, mấy năm nay anh vẫn luôn ẩn nhẫn nhìn, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, khiến Hạ Duệ Sơn dần dần buông lỏng cảnh giác với anh, không đề phòng trong lòng nữa, với lại bởi vì tài năng thực sự xuất sắc của anh, Hạ Duệ Sơn đã nuôi anh như người nối nghiệp của Hạ gia.
Mà bây giờ Hạ Duệ Sơn muốn anh đính hôn với con út của nhà họ Minh, dự định để Hạ gia và Minh gia tiến hành một cuộc hôn nhân thương nghiệp, liên minh mạnh mẽ.
Yến Thừa Chu âm thầm điều tra Minh Tinh, biết được cô con gái út nhà họ Minh có mối quan hệ không tốt với bố của cô ta.
Anh chắc chắn đối phương ghét liên hôn với anh thế là vạch ra một kế hoạch trong đầu.
Sau bữa tối, Yến Thừa Chu ôm Tống Doanh về phòng nghỉ ngơi.
Chuyện Hạ Duệ Sơn muốn anh và Minh Tinh đính hôn, Yến Thừa Chu không giấu diếm Tống Doanh, anh đã nói với cô từ lâu.
Lúc này anh dịu dàng nói với cô: “Doanh Doanh, sau khi về nước anh sẽ giả bộ đính hôn với bên kia nhưng anh thực sự không muốn đính hôn với cô ta, nên em đừng lo lắng về chuyện này.”
Tống Doanh cười nói: “Em biết, anh yên tâm, em tin tưởng anh.”
Mấy năm nay Yến Thừa Chu sống như thế nào, trong lòng Tống Doanh rất rõ ràng.
Cô tin tưởng cách làm người của anh, cũng tin tưởng vào tình yêu của họ.
Mặc kệ anh có làm chuyện gì, cô đều sẽ ủng hộ anh vô điều kiện, tin tưởng ở anh.
“Anh xin lỗi.” Anh lẩm bẩm: “Nửa tháng nữa có thể sẽ làm em tủi thân.”
Tống Doanh nhẹ nhàng sờ trán anh, yếu ớt nói: “Sẽ không, anh đừng nói linh tinh nữa.”
“Công ty của ông ngoại để lại cho bác gái, bị ông ta chiếm đoạt hơn hai mươi năm, Thừa Chu, anh nên lấy lại những gì vốn thuộc về mình.”
Thực ra dù không có sự trợ lực của Minh Tinh thì dù sớm hay muộn Yến Thừa Chu cũng lấy lại được công ty, nhưng anh thực sự không muốn lãng phí cơ hội này.
Anh muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, cắt đứt mọi ràng buộc với nhà họ Hạ, sau đó toàn tâm toàn ý ở bên Tống Doanh.
Đến lúc đó không ai có thể có quyền quyết định chuyện anh hẹn hò với ai, kết hôn với ai.
“Doanh Doanh.” Yến Thừa Chu ôm cô trong lòng, dịu dàng lẩm bẩm: “Chờ anh phân rõ giới hạn với Hạ gia, chúng ta kết hôn nhé.”
Tống Doanh trầm ngâm mấy giây mới cười nhẹ đáp ứng: “Được.”
Cô giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của anh.
Tống Doanh nghiêng người, hôn lên yết hầu của anh, sau đó hướng xuống xương quai xanh.
Yến Thừa Chu nâng cằm của cô lên, khẽ cắn bờ môi.
Vì cơ thể Tống Doanh yếu nên mỗi lần thân mật Yến Thừa Chu đều rất cẩn thận, sợ làm cô bị thương, cũng sợ cô chống đỡ không nổi.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Tống Doanh liền ngủ thiếp đi trong vòng tay của Yến Thừa Chu.
Nửa đêm cô không thoải mái, Yến Thừa Chu rót cho cô một ly nước ấm để uống thuốc, Tống Doanh uống thuốc xong phát hiện Yến Bảo không vào phòng ngủ của bọn họ rất bất thường.
Bình thường nửa đêm cô đều phải uống thuốc, Yến Thừa Chu mở cửa phòng ngủ ra, Yến Bảo sẽ nhanh chóng nhảy lên giường, xích lại gần cô.
“Thừa Chu,” Tống DOanh quay sang hỏi Yến Thừa Chu: “Yến Bảo đâu?”
“Để anh tìm xem.” Yến Thừa Chu nói, tiện tay cầm ly nước đặt trên tủ đầu giường, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Tống Doanh không yên tâm, xuống giường đi theo anh.
Hai người vào phòng của mèo tìm, sau khi mở đèn lên nhìn thấy con mèo màu cam nằm co tròn trong ổ mèo, không nhúc nhích.
Tống Doanh vội vã bước nhanh đến, cô ngồi xổm bên cạnh ổ mèo, nhẹ nhàng gọi: “Yến Bảo?”
Con mèo cam giật giật hai tai, cái đuôi vẫy nhẹ, ngoài ra không có phản ứng nào khác.
Trực giác của Yến Thừa Chu và Tống Doanh nói cho họ biết điều này không ổn, vì bình thường mỗi ngày nó sẽ ngẩng đầu kêu meo meo một cái như đáp lại bọn họ.
Yến Thừa Chu và Tống Doanh gấp rút mặc quần áo, lái xe mang Yến Bảo đến bệnh viện thú y.
Sau đó bác sĩ nói với họ, các cơ quan trong cơ thể của Yến Bảo đã suy kiệt, không còn cách nào cứu chữa được.
Bây giờ họ cần phải quyết định, một là chờ Yến Bảo chết tự nhiên, hoặc là để Yến Bảo chết một cách nhẹ nhàng.
Thực ra trong lòng Tống Doanh loáng thoáng đoán ra được.
Yến Bảo đã lớn tuổi, năm nay đã hơn 13 tuổi.
Mấy ngày trước đưa nó đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói chức năng các cơ quan trong cơ thể đang dần kém đi, vì vậy họ nên chuẩn bị tinh thần.
Nhưng Tống Doanh không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nước mắt của cô bất giác rơi xuống, cổ họng như nghẹn lại không nói lên lời/
Yến Thừa Chu cũng không nói gì, chỉ ôm Tống Doanh vào trong lòng, không ngừng vuốt v e sau lưng cô.
Chờ đến khi Tống Doanh bình tĩnh lại, hai người nghiêm túc thương lượng, nhất trí quyết định để Yến Bảo chết nhẹ nhàng.
Tống Doanh và Yến Thừa Chu cũng không chờ ở bên ngoài, bọn họ cùng ở bên Yến Bảo.
Trước khi qua đời, con mèo cam vẫn còn nhìn Tống Doanh.
Tống Doanh cầm chân trước của nó, nước mắt rơi đầy mặt nhẹ nói: “Yến Bảo ngoan ngoãn chờ mẹ nhé.”
Yến Thừa Chu đột nhiên nắm lấy tay cô.
Tống Doanh không dám quay đầu nhìn anh, chỉ khóc nhiều hơn.
Tống Doanh và Yến Thừa Chu đưa Yến Bảo đi hỏa táng, sau đó đưa tro cốt của nó về nhà.
Bởi vì bọn họ sẽ về nước sớm hơn dự định, Tống Doanh muốn an táng Tống Bảo ở trong nước, tại thành phố mà họ gặp nhau lần đầu tiên vào mười mấy năm trước.
Xử lý xong xuôi việc liên quan đến Yến Bảo, Tống Doanh kiệt sức.
Sau khi về đến nhà, cô vào phòng nghỉ ngơi ngay lập tức, giấc ngủ này kéo dài hơn nửa ngày.
Trong nhất thời Yến Thừa Chu không yên tâm, vào phòng kiểm tra mấy lần, xác nhận cô vẫn đang ngủ liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sua khi tỉnh dậy, Tống Doanh cảm thấy đã lâu không đăng weibo, cô chọn một bức ảnh của Yến Bảo, sau đó viết một câu: “Yến Bảo đã về với thế giới của mình.”
Chú mèo bầu bạn với cô 13 năm nay đã đi rồi.
Chú mèo đã cùng cô vượt qua biết bao nhiêu ngày đêm khó khăn một mình đã mãi mãi ra đi.
Nó đến với cô khi anh và cô phải chia xa, và rời đi sau khi hai người gặp lại.
Nó tên Yến Bảo, Yến đồng âm với chữ Yến trong họ của anh, mà hai chữ Yến Bảo ghép lại thành chữ “Miên”, trong đó có cả chữ “Yến” và “Tống”.
Cho nên mới gọi là Yến Bảo.
Yến Bảo Yến Bảo, ngụ ý là…là cục cưng của Yến Thừa Chu và Tống Doanh.
…
Cuối tháng 9 năm 2019, Tống Doanh và Yến Thừa Chu về nước.
Ngày 2 tháng 10, Yến Thừa Chu tham gia lễ đính hôn của Minh Hàm, chị gái của Minh Tinh, vì Minh Tinh đồng ý hợp tác nên hai người giả vờ rất hài lòng với nhau, khiến trưởng bối hai bên đều nghĩ họ nhất định sẽ đính hôn.
Mà Yến Thừa Chu và Minh Tinh dễ dàng hợp tác bởi vì anh đồng ý với yêu cầu của Minh Tinh đề ra — là để thần tượng Tống Doanh của cô chụp một bức ảnh.
Minh Tinh lúc này vẫn chưa biết quan hệ giữa Tống Doanh và Yến Thừa Chu.
Sau khi Yến Thừa Chu rời khỏi lễ đính hôn, anh ghé cửa hàng hoa mua một bó uất kim cương màu tím, sau đó mới về nhà.
Anh rất thích mua hoa tươi cho Tống Doanh, mà Tống Doanh cũng vô cùng thích chuyện anh mua hoa tặng mình, mỗi lần đều tỉ mỉ cắt tỉa c ắm vào bình.
Sau khi cắm bó hoa uất kim cương xong, Tống Doanh lấy điện thoại chụp một tấm hình, sau đó lại quay bình hoa sang nhiều góc khác nhau để chụp tiếp, xong xuôi mới đăng bức ảnh lên weibo.
Trong bình luận có nhiều fan khuyên cô nên chăm chú vào sự nghiệp, không ít fan cảm thấy hai năm cô không tham gia tác phẩm nào, cũng không tham gia bất kỳ sự kiện nào thực sự quá lười biếng.
Mỗi lần Tống Doanh đều đọc hết bình luận của fan, nhưng cô không thể làm như bọn họ nói, cô đã không có cách nào quay lại công việc được.
Bộ phim “Chờ ngày hoa nở” đã quay ba năm trước vẫn chưa được chiếu, nghe nói không được xét duyệt, vẫn đang sửa lại.
Chỉ là bây giờ Tống Doanh không quá quan tâm về chuyện này.
Mấy tháng nay cô cảm nhận cơ thể mình biến đổi chút ít.
Cô không biết còn có thể sống cùng với Yến Thừa Chu bao lâu nữa, thậm chí cô còn không chắc bản thân sẽ sống qua nổi mùa đông này.
Có lẽ…cô không biết bản thân có cơ hội cùng anh ngắm tuyết nữa hay không.
Lúc nghe Yến Thừa Chu nói sẽ để Minh Tinh đến nhà chụp cho cô một bức ảnh, Tống Doanh rất vui vẻ.
Một mặt là, cô thích chụp hình làm kỉ niệm, đến lúc đó còn có thể kéo anh vào chụp chung.
Mặt khác…cô cảm thấy bản thân phải chuẩn bị di ảnh cho mình.
Cho nên ngày 10 tháng 12, sau khi Minh Tinh đến nhà, Tống Doanh nhờ cô ấy chụp cho mình một bức di ảnh theo yêu cầu.
Lúc đó Yến Thừa Chu đang ở trong toilet.
Nhưng anh tắt vòi nước, vừa hay nghe được giọng nói êm ái của Tống Doanh.
Yến Thừa Chu đứng trước bồn rửa tay, vẻ mặt trong gương không giấu nổi nét bi thương.
Một lúc sau anh mới ổn định lại tâm trạng, làm như không có việc gì mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi Minh Tinh bước vào nhà mới hiểu ra quan hệ giữa hai người họ, lúc này vẫn chưa hết shock, cô cầm máy ảnh, nói với Yến Thừa Chu: “Anh lại đây đi, tôi chụp cho hai người một bức ảnh chung.”
Yến Thừa Chu đi qua, ngồi bên cạnh Tống Doanh, anh cụp mắt nhìn Tống Doanh, sự dịu dàng và thâm tình trong mắt anh vô thức tràn ra ngoài.
Sau ngày hôm đó, Minh Tinh có đến mấy lần nữa, mấy ngày quen biết, Tống Doanh và Minh Tinh chính thức trở thành bạn tốt của nhau.
Lễ đính hôn của Yến Thừa Chu và Minh Tinh được người lớn trong nhà sắp xếp vào ngày Tết dương lịch, chỉ là trước Tết dương lịch, Yến Thừa Chu lấy lại tất cả những thứ thuộc về anh.
Anh bàn bạc với Minh Tinh, trước đêm bọn họ đính hôn, hai người thông báo cho tất cả mọi người lễ đính hôn bị hủy bỏ, không cho Hạ Duệ Sơn và bố của Minh Tinh có cơ hội phản ứng và khắc phục hậu quả.
Thế là đêm trước Tết dương lịch, Yến Thừa Chu tuyên bố với Hạ gia, anh và Minh Tinh đã quyết định làm bạn tốt hơn cho nên hủy bỏ lễ đính hôn ngày mai.
Cũng là đêm nay, Yến Thừa Chu cắt đứt với Hạ Duệ Sơn và Hạ gia.
Từ nay về sau, anh và nhà họ Hạ không có một chút quan hệ nào.
Lúc anh về tới nhà cũng đã quá nửa đêm.
Nhưng Tống Doanh vẫn ngồi chờ anh ở phòng khách.
Đèn tường bật lên, trong phòng khách sáng choang, cô nằm ngủ mơ màng trên ghế sô pha.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Doanh tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra, dùng tay chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhìn về phía cửa.
Lúc Yến Thừa Chu đổi giày ở huyền quan xong, Tống Doanh cũng đứng lên.
Cô vừa đứng lên thì bị người đàn ông trước mặt ôm lấy.
Yến Thừa Chu sung sướng nói với Tống Doanh: “Doanh Doanh, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
Tống Doanh hiểu rõ việc cắt đứt với Hạ gia của anh đã xong.
Cô mỉm cười đồng ý: “Vâng.”
“Nhưng em muốn đăng ký ở Nam Thành.”
Tống Doanh sinh ra và lớn lên ở Nam Thành, từ nhỏ gia đình hạnh phúc mỹ mãn, chỉ là năm 18 tuổi xảy ra biến cố, công việc làm ăn của bố mẹ bị bạn bè thân thiết lừa dối, bởi vậy bị lỗ rất nhiều tiền, trên đường đi tìm người bạn đó của bố thì xảy ra tai nạn giao thông, hai người qua đời ngay tại chỗ.
Đó là quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của Tống Doanh.
Bố mẹ qua đời, nhà bị thế chấp, cô lại mất liên lạc với Yến Thừa Chu.
Cô không có chỗ để đi, cũng không có ai giúp cô một tay.
Sau đó, đương lúc nghèo rớt mồng tơi, không có nhà để về, Tống Doanh gặp được quản lý, bước chân vào giới giải trí.
Khoảng thời gian quay bộ phim đầu tiên, cô phải chịu nghi ngờ rất nhiều, thậm chí là chửi rủa, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng một người mới không chính quy như cô không thể giúp bộ phim này nổi được.
Tất cả mọi người đều nói cô là bình hoa.
Nhưng trên thực tế, đạo diễn và diễn viên từng hợp tác với cô đều biết, mặc dù là lần đầu Tống Doanh đóng phim, diễn xuất có phần hơi non nớt nhưng diễn xuất của cô rất linh động chân thực, diễn xuất rất thu hút người xem.
Kết quả bộ phim đầu tay đạt kết quả cao về cả doanh thu phòng vé lẫn đánh giá người xem.
Thậm chí nhờ bộ phim này Tống Doanh giành được giải thưởng lớn nhất, trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong nước.
Kể từ đó cô vừa quay phim, vừa chờ Yến Thừa Chu quay về.
Cứ như vậy đợi mười năm, cuối cùng anh cũng đến.
Tống DOanh ôm Yến Thừa Chu, khẽ nói vào tai anh: “Thừa Chu, anh về Nam Thành với em nhé.”
“Chúng ta về nhà, về với Yến Bảo.”
Yến Thừa Chu nheo mắt, hàng mi cụp xuống che đi sự mông lung và buồn bã trong đôi mắt.
Anh đồng ý: “Được, chúng ta về nhà.”