Chương 4

Trong căn phòng nhỏ khá đơn sơ trên một khu chung cư rộng lớn ấy có một hình dáng khá quen thuộc đang thất thần ngồi trên ghế sofa. Hình dáng này thật sự trông rất quen thuộc nếu như không phải Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ. ---- reng! reng!. !---- Trong bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ ấy chợt âm thanh điện thoại vang lên làm xua đi sự tĩnh lặng vốn có , Mạn Nhu Nhu theo phản xạ mà vương bàn tay ra cầm lấy chiếc điện thoại lên xem. ---- Chúc mừng bạn đã ứng tiễn vào công ty chúng tôi ! Thời gian làm việc ×××××! ---- Mạn Nhu Nhu cầm chiếc điện thoại lên xem châm chú nhưng khi dòng tin nhắn này xuất hiện thì cô không kiềm được lòng mà nở một nụ cười vui vẽ. Mạn Nhu Nhu vui vẽ mà la lớn ! ----- Uyển Như mình trúng tuyển rồi ! Hôm nay mình mời cậu đi ăn được không ?---- Khi lời nói này vừa vang lên và truyền đi không lâu lắm thì chợt trong phòng có một hình dáng cô gái khá quen thuộc bước ra nếu không phải Uyên Như thì còn ai vào đây chứ. Uyển Như củng nhìn Nhu Nhu mà vui vẽ đáp lời. ----- Vậy được ! Hôm nay mình phải ăn một khoảng lớn mới được chứ !---- Nói xong thì Uyển Như vểnh cái mặt lên cao trông rất là đắc ý như nắm được cái đuôi của người khác vậy. Mạn Nhu Nhu thấy như thế liền nhanh chóng đáp. ----- Thôi mình không mời cậu đi ăn bên ngoài nữa ! Cậu ở đây chở mình ra bên ngoài mua lẩu về nấu có được không xem như bồi thường tổn thất !----- Uyển Như nghe thế khuôn mặt củng rất vui vẽ mà đáp lời. ---- Được ! Nhưng bồ dạng này của cậu đi có được không đấy ? Hay để mình đi giúp cậu ?----- Thấy bộ dạng này của Mạn Nhu Nhu thì làm sao người khác không lo cho được , hình ảnh cơ thể Nhu Nhu kia đang bị thương nên mới hỏi như thế. Mạn Nhu Nhu liền nhanh chóng đáp. ------ Mình chỉ bị thương nhẹ mà thôi không sao cả , cậu ngồi ở đây mà đợi mình đi !----- Nói xong Mạn Nhu Nhu không đợi Uyển Như trả lời liền nhanh chóng mà quay đi , thân ảnh ấy đã đi xa dần và biến mất. Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu trên một con đường rộng lớn nhưng có một chút vắng vẽ. Trên con đường lớn ấy có một hình dáng phụ nữ nhỏ nhắn đang chạy một chiếc xe máy khá đơn sơ mà chạy trên đường , hình dáng này nếu không phải Mạn Nhu Nhu thì là ai vào đây chứ. Chiếc xe ô tô nhỏ nhắn ấy của Mạn Nhu Nhu ngừng lại trên một chiếc quán trên đường ,thân thể nhỏ nhắn ấy của Nhu Nhu bước vào trong một chút thì đi ra trên tay sách rất nhiều đồ ăn mà ngồi lên xe mà chạy đi. Ánh mắt trời đã về buổi chiều tà trên con đường rộng lớn ấy có rất nhiều chiếc xe ô tô sang trọng mà chạy ngang qua. Trên một chiếc ô tô sang trọng ấy có một hình dáng người thanh niên tuổi tầm hai mươi lăm tuổi ,khuôn mặt khá điễn trai có một chút lạnh lùng đang ngồi tựa đầu vào chiếc ghế. ----- Hôm nay cậu đi đến khu đất phía nam để khảo sát thử xem cơ thể cải tạo được không ?----- Vị thanh niên tuổi tầm hai mươi lăm tuổi ấy mà vang tiếng người tài xế ngồi phía trước liền vâng lời mà đáp lại một tiếng khá cung kính. ----- Vâng ! Tôi sẽ đi làm ngay !---- Vị trung niên ngồi phía trước lái xe đáp lời trông rất là cung kính , nhưng vị tài xế ấy đã chắc có lẽ đã hoảng sợ với khuôn mặt lạnh lẽo của vị trung niên phía sau hay sao mà không chú ý đến phía trước. Vị trung niên phía sau lạnh lùng nói. ----- Chú ý lái xe !------- ------- két!. két!. két!. ------.