Chương 9

----aaa ! Mẹ nó !---- Tiếng đau đớn từ trên tay truyền đến làm cho Điềm Cảnh Nghi la lên một tiếng sắt mặt lạnh lẽo nhìn người đang nằm dưới thân mình. ---- Bốp !--- Một bàn tay năm ngón của hắn thô bạo đánh vào đôi gò má xinh xắn đang tái nhợt kia của Mạn Nhu Nhu. Điềm Cảnh Nghi hung ác nói. --- Ngoan ngoãn một chút , nếu như dám chọc tôi tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng a !---- Nói xomg thì đôi bàn tay to lớn ấy của hắn liền luồn vào trong chiếc váy dài tới xoa bóp lấy bờ m ông căn tròn cao vút kia của cô mà nhào mặt. Hành động của hắn nhanh đến lạ thường là cho Mạn Nhu Nhu trở tay không kịp sắt mặt càng tái nhợt và hoảng hốt hơn rất nhiều. Thân hình nhỏ nhắn của cô đều bị hắn khống chế đến mức cử động củng không thể , ánh mắt cô đỏ hoe như muốn khóc yếu ớt nói. ---- Nếu anh dám làm như thế với tôi , thì tôi sẽ kiện anh tội ***** *** xem thử danh tiếng của gia tộc anh có giữ nổi không ?---- Mạn Nhu Nhu không biết làm gì ngoài việc uy hiếp đe dọa hắn chỉ mong rằng cái tên đó vì danh dự mà buông tha cho mình. Nhưng mà cô cảm nhận được đôi bàn tay hắn duy chuyển khắp những bộ phận nhạy cảm trên người mình trông rất là khó chịu. Điềm Cảnh Nghi nhìn cô thích thú nói. ---- Được ! Nếu như cô trở thành người chủ động cầu xin tôi làm như thế thì sao nhỉ ? Không biết những người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào !---- Hắn nói xong củng không đợi Mạn Nhu Nhu hiểu được mà liền dùng bàn tay to lớn bóp miệng cô ra , tay còn lại thì không biết từ lúc nào cầm trên tay một lọ nước rót thẳng vào trong miệng Nhu Nhu. Hắn vứt chiếc lo không xuống nền Mạn Nhu Nhu muốn phin hết nước ra nhưng đã bị hắn dùng tay che kín miệng và mũi không còn một chút lỗ hỏng. Điềm Cảnh Nghi hung ác nói. --- Nếu như cô còn không nuốt xuống thì chắc chắn sẽ ngẹn thở !---- Mạn Nhu Nhu chống cự kịch liệt nhưng củng không đủ sức lực qua được hắn nên trong một khoảng thời gian ngắn đành vô lực mà nuốt xuống. Thân thể cô vằn co với hắn cả nữa ngày nên củng không còn sức lực yếu ớt nằm im dưới chiếc ghế sofa cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt. Mạn Nhu Nhu yếu ớt nói. ---- Anh! Anh đã cho tôi uống cái gì ? Anh mau thả tôi ra , tôi sẽ xem như chuyện này không có gì !---- Nghe được lời nói ngây ngô này của cô khóe miệng của Điềm Cảnh Nghi nhếch mép cười cuối cái đầu xuống cắn lấy chiếc cỗ trắng như tuyết kia mà **** ***. Một bàn tay hắn vẫn đang xoa bóp đôi bông đào cao vút căn tròn kia , tay còn lại củng không chịu an phận mà xoa bóp lấy bờ m ông tròn vểnh cao kia của cô sắt mặt hắn kiêu ngạo đáp lời. -----Một chút nữa cô sẽ biết là mình đã uống cái gì mà thôi ? Tôi rất muốn xem cảnh tượng cô ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi mà r. ê. n r. ĩ là như thế nào ! Mạn Nhu Nhu nghe thấy thế liền hoảng hốt chống cự mạnh mẽ hơn nữa nhưng đều không có tác dụng , cô bất lực nhìn thân thể mình bị hắn ta chà đáp như thế cũng không làm được gì. Khoảng một lác sau Mạn Nhu Nhu cảm thấy có gì đó không đúng , theo như sự hiểu biết của cô thì hình như mình xong đời rồi. Mạn Nhu Nhu yếu ớt sắc mặt củng lạnh lẽo hẳn đi mà nói. ---- Tôi củng thật không ngờ dù gì anh củng là chủ tịch của một công ty lớn mà lại chơi trò hèn hạ như thế a !--- Mạn Nhu Nhu biết căn phòng này đã bị khóa , cô củng đã trúng thuộc của hắn cảnh tượng tiếp theo sẽ không thể trách khỏi nhưng mà cô thật sự không cam tâm như thế nên muốn mắn hắn thêm vài câu cho đỡ tức giận. .