Chương 31

Tiếng tất tất tốt tốt từ bên kia truyền đến , có thể thấy ánh sáng từ đèn pin chớp lên Cậu liền an tâm . “Chính! Tìm được rồi!” Bên kia truyền đến một trận hoan hô vui sướng. Tôn Chính dùng đèn pin chiếu sang bên kia, trong mông lung cậu thấy một chậu gì đó, cành lá nhỏ dài , ánh sáng âm u giống như ngón tay áp út dài ra. Lộ Hà câu khóe miệng cười với cậu. Nụ cười kia làm cậu cảm thấy có chút chói mắt . Cậu lập tức bỏ việc tìm kiếm bên này, đi đến bên kia . “Thế nào? Nơi này hình như chỉ có một chậu điếu lan .” Lộ Hà đem chậu điếu lan kia đến trước mặt Tôn Chính . Tôn Chính nâng chậu điếu lan lên , lá cọ cọ lên tay cậu có chút nhột , bụi đất trên chậu rớt xuống đầy tay. “Anh không thấy gì khác thường hả?” Tôn Chính ánh mắt hoài nghi nhìn Lộ Hà “Anh xác định đây là chậu điếu lan nhiều năm mà bệnh viện vẫn còn giữ?” Lộ Hà giật vai :“Bệnh viện cũng không có lý do gì để ném nó đi a…… Mà trong băng Lưu Quần Phương đã nói chậu điếu lan này không ai dám đụng đến .” Tôn Chính khẽ cười một tiếng, ước lượng chậu điếu lan trong tay:“Tôi cũng không nhìn ra chậu điếu lan này có tác dụng gì , mấy chuyện này chắc có pha mấy chuyện ma quái gì đó, kỳ thật căn bản cũng liên quan đến những thứ kia.” “Mặc kệ nói như thế nào, trước đem chậu điếu lan này mở ra xem.” Lộ Hà không khỏi phân trần lấy điếu lan qua, chuẩn bị đổ xuống mặt đất. Tôn Chính ngăn hắn lại :“Anh cứ như vậy làm chết nó sao ? Tốt xấu gì …… cũng là một sinh mạng khác ở bệnh viện này mà ……” Lộ Hà phụt một tiếng bật cười :“Nhiệm vụ còn chưa thành công mà cậu còn lo bảo hộ thực vật nữa hả ? Cái chậu này nhất định có gì đó, nếu như bệnh viện trước kia xem nó như thần mà kính , khẳng định có nguyên nhân.” Nói xong hắn vuốt vuốt lá, vừa chuẩn bị đổ xuống , lại bị Tôn Chính ngăn cản. “Anh không biết thường thức gì cả?” Tôn Chính bất đắc dĩ thở dài , loại cây này hai năm phải đổi chậu một lần , trong chậu có gì cũng đã sớm biến mất rồi. Nếu nó thật sự tà môn như vậy, bị anh làm như thế thì yêu ma quỷ quái nào không xuất hiện chứ?” Lộ Hà rốt cục buông tha cho chậu điếu lan kia , thả lại tại chỗ, nhìn Tôn Chính:“Vậy cậu thấy sao?” “Anh xem thử trên mấy ghi chép nó có nói gì về mấy cái cây này không ? Vấn đề là cuộn băng không nằm trong chậu điếu lan, mà điếu lan là loại thực vật thân mềm……” “Thực vật thân mềm phải để ở đúng vị trí của nó , nhưng lần này nó lại không giống vậy , chậu điếu lan này có ý nghĩ đặc biệt với bệnh viện, cậu xem , là một bệnh nhân được viện trưởng cứu tặng cho, cho nên trên mặt có khắc gì thì sao…… Tôi thấy càng nói càng ảo ……” Lộ Hà nói xong lời cuối cùng cũng tự nở nụ cười. Tôn Chính cười không nổi. Vấn đề về điếu lan điều tra không được, manh mối của bọn họ lại bị gián đoạn. Kỳ thật Lộ Hà đã sớm bất mãn với tên bác sĩ kia . Chỉ để lại một cuộn băng kỳ lạ rồi chạy mất , kết quả để lại một manh mối mới là điếu lan? Trời mới biếu chậu điếu lan này có cái quỷ gì! Lộ Hiểu Vân anh vậy mà có thể dễ dàng bỏ qua sao ? “Đúng rồi,” Lộ Hà nhớ tới “Còn có một manh mối khác.” Tôn Chính quay đầu nhìn hắn. “Nếu điếu lan này thần bí như vậy, ghi chép nhất định sẽ không ít người nói về nó .” “Anh nói là …… bản ghi chép kia ?” “Đương nhiên,” Lộ Hà cười tủm tỉm “Đừng nói cậu đã nghĩ nó không sử dụng được nữa nha ?” Rõ ràng lúc trước anh nói nó không còn tác dụng . Tôn Chính bĩu môi không nói gì, duỗi tay lấy cuốn ghi chép trong áo ra. ♦ ♦ ♦ Ghi chép chuyện bí ẩn bệnh viện Đồng Hoa 1999 – 2002 ( Thất ) Người ghi nhận : Tề Thiên [ Y tá năm 1999 – 2000 ] Chuyện này, tôi cũng không biết viết ra có đúng hay không . Nhưng nếu có thể giúp được , tôi sẽ lấy hết khả năng để viết xuống Ban đầu là vì Tiểu Điền chọc phải bà cô hung thần kia. Rõ ràng là tốt bụng muốn đi tưới nước cho chậu điếu lan, ai biết bà cô đó trở về thấy liền mắng Tiểu Điền một trận . Chúng tôi cũng không biết cái chậu lan điếu đó có gì đặc biệt , chỉ có bà mẹ già kia xem nó như bảo bối đặt bên cạnh bàn. Phòng xét nhiệm chúng tôi biết không nên đụng vào . Tiểu Điền thừa dịp giữa trưa rãnh rỗi một chút lên đây chơi, nhìn chúng tôi vội vàng sắp xếp lại các loại máu, cũng không dám đụng lung tung, rãnh rỗi không có việc gì làm đành phải đi tưới cây , ai ngờ vừa đụng liền xảy ra chuyện . Chỉ cần ở bênh viện lâu một chút, cũng sẽ biết bà Lưu này, tính tình không tốt, vào đây cùng năm với viện trưởng , cũng có giao tình cũ , bằng không với thái độ như thế đã sớm bị khai trừ rồi Điếu lan là bệnh nhân của viện trưởng tặng , cũng không biết bà ấy làm cách nào lấy được để cạnh bàn. Nói đến cũng kỳ quái, từ khi bệnh viện có chậu điếu lan này, hoàn cảnh cũng dần dần tốt lên , ngẫu nhiên sẽ có mấy cuộc giải phẫu lớn , cũng thuận lợi. Buồn cười nhất là, nghe nói còn có mấy bác sĩ đến lấy vận may từ chậu điếu lan này, đều nói là dính vận may của viện trưởng. Đương nhiên chuyện này là chuyện riêng của người ta , nhưng không thể không nói, từ khi viện trưởng tiếp bệnh nhân đó , tình trạng của bệnh viện quả thật tốt lên rất nhiều. Vừa thấy Tiểu Điền bị khi dễ, mọi người bên cạnh tôi cũng bắt đầu xầm xì, bà cô Lưu này cũng đã hơn bốn mươi mà vẫn chưa kết hôn, cũng đều do cái tính tình kỳ quái đó , mặt thì cũng không được đẹp, ở bệnh viện công tác lâu như vậy cũng không có bạn bè nào cả. Tuy rằng đều là nghe người khác nói, nhưng ở bệnh viện lâu như vậy cũng chưa từng nghe qua bà ấy nói câu nào lọt lỗ tai. Kết quả một đám người chúng tôi còn chưa nói nào, bác Lưu kia tự nhiên đi lại đây , sắc mặt và ánh mắt lúc ấy của bà ta , đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Sắc mặt và làn da đều xám ngoét lại , ánh mắt giống như phát ra điện , cái áo lông màu tím mỗi ngày đều mặc cứ như mấy bộ lông thô ráp cọ lên người khiến người ta không thoải mái. Bà ta vỗ vỗ bàn nói cho chúng tôi :“Con nha đầu kia có khóc không vậy? Kêu nó đến ăn với tôi.” Mọi người đã sớm xem bà ta không vừa mắt, Tiểu Trương trừng mắt nhìn bà ta vài lần , sau đó chúng tôi liền cười rộ lên. Muốn chọc tức bà cô đó , quả nhiên mặt bà ta cương lại , xoay người rời khỏi. Thực ngây thơ. Tôi thường xuyên giao tiếp với mấy đứa em ở trong nhà , vừa nghe liền biết bà cô đó có ý gì. Giống như con nít chọc giận người khác, vừa muốn xin lỗi lại giả vờ như tự cao tự đại. Đồ ăn của bà ? Làm như hiếm lắm vậy. Thế nhưng bà ấy cũng học theo chúng tôi , bình thường chúng tôi quan hệ rất tốt, giữa trưa thường lấy đồ thức tự mình làm chia ra cho mọi người cùng ăn , bà ấy ngồi ở một bên , thường xuyên dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm chúng tôi như muốn có người ăn đồ của bà ta . Giờ nghĩ trưa còn chưa hết, ngoài cửa sổ đã có một hàng dài . Hình như của Tiểu Dương mang đến , chúng tôi đành phải ăn cho nhanh đến cửa sổ . Tiểu Điền cũng đành phải về chỗ của mình , kết quả đi tới cửa xa xa liền thấy cậu ấy bị bà cô đó chặn lại . Còn tưởng bà ấy muốn mắng gì đó , Tiểu Điền cũng sợ tới mức đầu không dám ngẩng lên . Bà Lưu lén lút nói gì đó , Tiểu Điền liền nhanh chân chạy xuống lầu . Lúc ấy tôi đã muốn hỏi , nhưng có hai bệnh nhân chờ lấy máu để xét nghiệm, đành phải để hết việc mới hỏi. Nhưng đến khi tan tầm tôi đã quên chuyện này, vừa vặn gặp lại bạn học cũ đến nhà hàng ăn đến tám chín giờ , ở trên đường đi dạo một lúc lâu, gần về đến nhà , Tiểu Điền sờ quần, đột nhiên kêu lên. Chìa khóa của cô ấy không thấy . Về nhà hàng tìm thử , không tìm được, Tiểu Điền như sắp khóc đến nơi, chúng tôi khuyên cô ấy hay là đến nhà ai ngủ đỡ một hôm , kết quả cô ấy lại muốn về bệnh viện tìm Tính ra cũng đã hơn mười giờ , tôi liền cùng Tiểu Điền quay về bệnh viện . Đến bệnh viện tôi mới nhớ đến chuyện lúc trưa , liền hỏi Tiểu Điền:“Lúc trưa bà cô đó nói gì với cậu vậy ?” “Bảo tớ ăn đồ ăn của bà ấy làm.” Tiểu Điền kỳ quái nhìn tôi. “Không phải cái này , lúc cậu đi kìa , bà ta nói gì?” “Nga!” Tiểu Điền biểu tình đột nhiên có chút mất tự nhiên “Tớ cảm thấy là lạ ….. Bà ấy , bà ấy làm tớ sợ .” “Mụ phù thủy đó , bà ấy dọa cậu cái gì ?” “Bà ấy nói , mấy ngày gần đây , thấy mèo thì chạy đi, trăm ngàn đừng đùa giỡn với mèo.” Tôi lúc ấy tự nhiên sẽ không để ý, cùng Tiểu Điền cười ha hả, kỹ xảo dọa người của bác ấy thật kém quá đi , giả thần giả quỷ . Đến bệnh viện, hành lang tầng một đều trống trãi , có mấy y tá ở phòng y tá thấy chúng tôi quay về đều ngạc nhiên , vừa lúc chúng tôi lấy điểm tâm đưa cho mấy cô . Tôi và Tiểu Điền đến phòng thay đồ tìm thử, nhưng không thấy chìa khóa. Đột nhiên mới nhớ tới, lúc trưa cô ấy đến phòng xét nghiệm, nói không chừng rớt ở đó . Đây là quyết định tôi hối hận nhất trong cuộc đời . Nếu tôi cứng rắn để Tiểu Điền về nhà mình thì tốt rồi . Nhưng mà tất cả đều do bà cô đó giở trò ! Tôi viết ghi chép này, chính là muốn chứng minh , bà cô đó không phải là thứ tốt lành gì ! Hai chúng tôi lấy can đảm , đến phòng hộ sĩ tìm hai cái đèn pin , đi lên lầu. Lúc trực ban ở bệnh viện , tôi cũng thường đến tầng hai đi WC, nhưng bây giờ là buổi tối , tôi chưa từng cảm thấy bệnh viện im lặng như vậy . Chúng tôi mới vừa bước lên cầu thang, quay đầu mới phát hiện sau lưng đã là một mảnh hắc ám , tôi còn oán giận một câu bệnh viện quỷ quái . “ Bệnh viện chúng ta tối như vậy sao?” Tiểu Điền lúc ấy còn hỏi tôi một câu, tôi không nhớ rõ mình trả lời cái gì . Nhưng quả thật cầu thang một tầng , hai cái đèn pin , vẫn cảm thấy mơ màng chiếu không rõ lắm . Một đường không hiểu sao tôi thấy nó thật dài, giống như cầu thang có thêm vài bậc , nghe âm thanh giày cao gót Tiểu Điền vẫn vang vẫn vang . Thật vất vả đến lầu hai, hành lang tối om khiến tôi sợ đến mức nắm chặt tay của cô ấy. “Sớm biết vậy tớ kêu lão Vương gác đêm lấy dùm cậu rồi.” Tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Điền . Kết quả bả vai Tiểu Điền đột nhiên run, kêu một tiếng:“Nhột quá!” Tôi không có phản ứng lại , chỉ thấy đèn pin trong tay cô ấy lung lay lên một chút . “Sao lại như thế?” “Cái gì có lông mềm mềm , còn cào tớ……” Tiểu Điền nói xong, theo bản năng sờ sờ tay của mình. Tuy rằng sợ bóng sợ gió một hồi lâu , hai chúng tôi không tự giác giảm nhẹ cước bộ, sợ kinh động đến gì đó. Hai bên hành lang tầng hai đều là những căn phòng quen thuộc, ở buổi tối, đột nhiên cảm thấy thực xa lạ, vách tường, cánh cửa đều bởi vì bóng đêm mà nhìn không rõ, vì tất cả đều là một màu đen . “Nói không chừng……” Tiểu Điền nhìn hành lang, lại nói ra một câu “Là mèo con thì sao!” Cô ấy cái gì cũng không nhớ , không hiểu tại sao lúc ấy tôi có chút không thoải mái “Thực nghịch ngợm.” Tiểu Điền cười khanh khách lên. Nói như vậy , không biết tại sao cước bộ của cô ấy nhanh hơn. Tôi cũng đành đi nhanh theo. Đi đến một nửa, cô ấy đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn xung quanh:“Mèo con à, là mày sao?” Tôi nghi hoặc xoay người nhìn qua , mèo con ? Tuy rằng nói ban đêm ở bệnh hiện xuất hiện nhiều động vật nhanh nhẹn đi không phát ra tiếng có thể là mèo, nhưng mà…… Tôi lấy đèn pin chiếu quanh hành lang, chỉ cảm thấy âm trầm sâm sấm đến hoảng sợ, làm gì có con mèo nào, nhanh chuyển đèn pin lại đi về phía trước. Vừa mới vào đại sảnh phòng xét nghiệm, tôi hoàn toàn cảm thấy xa lạ, kỳ thật ánh sáng đèn pin chiếu vào cũng không khác gì ngày thường, đại khái là thiếu đi một dòng người đang xếp hàng, không có nhân khí, âm khí liền trầm trọng . “Mèo con !” Tiểu Điền đột nhiên xoay người kêu lên, tôi nhất thời không phản ứng kịp , đụng phải cô ấy. Tôi nhanh chóng xoay người về phía của cô ấy, chỉ ấy một loạt ghế , bởi vì ánh sáng thật sự quá mờ, nhoáng lên một cái , trong bóng đêm làm tôi cảm thấy trên mấy cái ghế đó có người đang ngồi. Cho dù có mèo, cũng bị cô ấy làm sợ phải nhảy ra . “Để tớ bắt nó , ha ha.” Tiểu Điền lúc ấy còn cười hì hì. Thời điểm tôi nghe cô ấy nói như thế , cũng không nghĩ nhiều, Tiểu Điền rất thích mấy con động vật nhỏ , bệnh viện ngẫu nhiên có mấy con mèo hoang cũng không kỳ lạ . Trời mới biết khi đó tôi cảnh giác hơn thì tốt rồi! Giống như không chờ tôi lấy chìa khóa mở cửa phòng xét nghiệm , Tiểu Điền liền đẩy cửa bước nhanh vào . “Chắc nó rớt gần bàn Tiểu Trương” Tôi vừa nói, vừa hỗ trợ tìm bên bàn của tiểu Trương “Chú ý đừng làm hư thuốc thử” Chợt nghe một tiếng động rất lớn bên Tiểu Điền, hình như là di chuyển ghế, tôi sợ cô ấy làm bể này nọ, liền đứng lên nhìn thoáng qua, phát hiện cô ấy đứng khom lưng không biết đang làm cái gì. “Tiểu Điền?” “Mèo con!” Tiểu Điền hoan hô một tiếng,“Ôi, mày ở đây hả ?” Tôi lúc ấy có chút tức giận, nghĩ làm sao con mèo đó có thể vào phòng xét nghiệm , nếu nhảy vào phòng vô khuẩn thì còn được , lại không nghĩ chuyện này có chút kỳ quái “Đừng đụng vào mèo!” Tôi lúc ấy kêu lên, cũng không biết là nhớ đến những lời bà cô đó nói hay sao “Đợi lát nữa giúp tớ đuổi nó ra!” Tiểu Điền không lên tiếng . Tôi tìm một vòng cũng không thấy chìa khóa, đứng lên, phát hiện Tiểu Điền đứng bên cạnh bàn của bà cô kia. Tôi thấy bô dáng của cô ấy có chút kỳ quái, bước đến trước bàn muốn hỏi rõ. Lúc ấy cô ây cũng đứng ở đối diện, ánh mắt sáng lên như nhìn thấy gì đó, vẫn không nhúc nhích , còn mang theo mỉm cười: “Nơi đó, mèo con!” Tôi nhìn chung quanh, trừ bỏ bàn công tác của bà cô, cũng chỉ có chậu điếu lan kia. Căn bản không có con mèo nào cả. Lúc ấy tôi đối với thái độ này của cô ấy có chút tức giận, đều do tôi, không suy nghĩ gì cả, thời điểm đó còn nói với cô ấy hai câu, kết quả quay người lại, không thấy cô ấy . “Trước đừng tìm chìa khóa, chúng ta đem con mèo đó đuổi ra đã!” Tôi mơ hồ nhìn thấy cô ấy đến gần mình , cước bộ vừa nhẹ vừa nhanh đi đến , vì thế tôi xoay người liền đi đến cửa Cứ như vậy, một trước một sau chúng ta quay về . Khi đi về, tôi vẫn cảm thấy của nàng cước bộ rất nhẹ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Đến khi gần cửa , mới nghe thấy cô ấy ở phía sau, nhỏ giọng lại cao hứng kêu một tiếng: “Bắt được mày nhé , mèo con !” Cảm giác được hô hấp đều phun lên cổ tôi, lạnh băng . Trong lòng tôi rất tức giận, nghĩ cô ấy kéo tôi đến đây tìm chìa khóa , còn mình thì bắt mèo . Nhưng đi vài bước, tôi bỗng nhiên cảm thấy có điểm không đúng , nhưng lúc này đã quá muộn . Lúc ấy tôi muốn tìm con mèo đó , nhưng khi cúi đầu, mới phát hiện một vấn đề kỳ quái. Tiểu Điền hẳn là mở đèn pin . Cô ấy đi đằng sau , ánh sáng đèn pin chắc chắn phải có bóng của cô ấy . Nhưng tôi nhìn thấy , chỉ có ánh sáng đèn pin . Lúc ấy tôi nổi cả da gà, đầu cũng không dám quay lại , chỉ kém không thét chói tai ra . Vẫn cảm giác được tiếng bước chân nhẹ nhàng của phía sau , tôi đi vài bước liền hướng về phía cầu thang chạy. Cũng không biết vì cái gì, chỉ là có một loại trực giác mách bảo tôi chạy đi! Khi chạy , rất nhiều vấn đề sớm nên phát hiện bỗng nhiên toát ra: Con mèo đi không có tiếng , nhưng từ đầu đến đuôi sao lại không nghe thấy một tiếng mèo kêu ? Làm cách nào mà Tiểu Điền mang giày cao gót chạy phía sau , ngay cả tiếng bước chân cũng nhẹ như vậy? Cái loại mao cốt tủng nhiên này, chạy nhanh trong hành lang hắc ám , mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện này, giống như trãi nghiệm một lần nữa. “Tề Thiên, sao cậu chạy nhanh như vậy ?! Nửa đêm rồi đó !” Tiếng của Mã Linh làm tôi bừng tỉnh , nghe cô ấy nói, lúc ấy cô ấy chạy đến trước mặt tôi, ngồi xuống thở phì phò. “Tiểu Điền đâu?” Tiểu Điền? Tôi xoay người sang chỗ khác, ánh sáng đèn pin chiếu qua, sau lưng không có Tiểu Điền? “Tiểu Điền?” Tôi gấp đến độ kêu một tiếng. Cũng không nghe được tiếng trả lời . Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, chờ đến khi tôi phản ứng, mới biết Tiểu Điền đột nhiên biến mất. “Tề Thiên, ở xa đã nghe thấy tiếng của em chạy tới…… A yêu, em lại đây!”Chị Từ ánh mắt đột nhiên mở rất lớn. Tôi còn muốn hỏi Tiểu Điền, chị ấy lập tức che miệng của tôi, lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho tôi. Một bên xoay qua dùng âm thanh rất nhỏ nói với mấy y tá khác :“Buổi tối hôm nay đừng hỏi gì cả , đừng nhắc tới Tiểu Điền, chỗ nào cũng đừng chạy loạn , muốn đi WC cũng nhịn lại , chúng ta hết giờ liền đi cùng .” Nhìn sắc mặt của cô ấy rất nghiêm trọng, tôi không hiểu được cô ấy có ý gì, nhưng khi nhìn vào gương , tôi liền hét lên. Trên cổ của tôi , có một đôi hắc ấn. Một bên là năm ngón tay màu đen. Mấy cô ấy cũng lặng lẽ hỏi tôi làm sao vậy , tôi lúc ấy rất sợ hãi ,ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được . Trong đầu không ngừng lóe lên những cảnh tượng lúc nãy . Tiểu Điền đứng ở cái bàn đối diện của bà cô kia, không nhúc nhích nhìn nơi đó. Tiểu Điền đi ở phía sau tôi, vươn tay về phía trước, bắt lấy gì đó, nhỏ giọng lại cao hứng kêu một tiếng: “Bắt được mày nhé , mèo con!” …… Tôi tuyệt đối không phải bị ảo giác. Tôi biết ở bệnh viện không có ai tin tôi. Nhưng mà viện trưởng bắt tôi ghi lại việc này , không phải đại biểu cho chuyện này có khả năng xảy ra sao? Không được đụng vào chậu điếu lan đó , buổi tối đừng bao giờ vào đó. Phải chú ý, bà Lưu kia . Ngày 10 tháng 12 năm 2000 Phụ: Sau đó Điền Tú Tú vẫn không xuất hiện, ba ngày sau đó Tề Thiên từ chức. Bệnh viện đến phòng xét nghiệm tra hỏi Lưu Tần vẫn không có kết quả , y tá và nhiên viên phòng xét nghiệm cũng không biết rõ chuyện này