Chương 131

Tám giờ tối. Giang Ý Mạn tùy tiện thay quần áo, cô xuất hiện trước cửa chính của khách sạn Giang Đại, cô đứng ngoài cửa chứ không đi vào luôn.1 Xe của Giang Vũ Phỉ đậu ở cửa, cô ta mặc một bộ đầm xẻ tà rất đẹp, thật sự có khí chất, phong thái thanh cao.1 Giang Vũ Phỉ tươi cười đi tới, ve vẩy tấm thiệp mời trong tay. "Ồ, em gái tôi thực sự không có thư mời à? Khổ thân quá! Nhìn những người không có thư mời bị chặn lại kìa, chỉ giỏi khoác lác.” Giang Vũ Phỉ cười đi vào, cô ta có thư mời nên đương nhiên không bị người ngăn cản.1 Trong khách sạn, tầng năm, Cố Phong Hàm đang ngồi ở bàn làm việc, máy tính trước mặt là màn hình giám sát của khách sạn, anh có thể nhìn thấy từng cử chỉ của Giang Ý Mạn khi cô xuất hiện bên ngoài khách sạn. Cô đã đến từ lâu nhưng không có đi vào, hai tay Cố Phong Hàm siết chặt vào nhau, anh sợ Tiểu Mạn lùi lại, sợ cô sẽ không đi vào gặp anh. Bữa tiệc tối nay là do anh cố ý sắp xếp muốn gặp Giang Ý Mạn, chứ thường ngày anh thích yên tĩnh, ghét nhất là bị kẻ khác quấy rầy, cũng không thích bị nịnh hót các kiểu. Nếu không phải vì Giang Ý Mạn suốt ngày trốn tránh anh thì anh cũng chẳng rảnh rỗi mà tổ chức tiệc tối như vậy, để ép Tiểu Mạn tới gặp anh, nên anh cũng đã cố ý gửi lời mời đến cho Giang Vũ Phỉ. Trên màn hình theo dõi của camera, sự xuất hiện của Thẩm Giai Nghị làm cho Cố Phong Hàm kinh ngạc, anh không có mời Thẩm Giai Nghị, nói cách khác là mời ai thì mời cũng không mời anh ta.1 Thẩm Giai Nghị không được mời, đây là tự mình tới. Chủ tịch tập đoàn TM đến nước F. Ở nước F mời hết những nhân vật tầm cỡ, nhưng lại không mời Thẩm Giai Nghị, anh không biết mình đã xúc phạm đến chỗ nào của đối phương, nhưng với tính khí của anh ấy chắc chắn sẽ phải đến.1 Thương trường giống như chiến trường, đôi khi bạn cần phải chủ động, dù cho có thể sẽ bị thất bại thảm hại. Đúng như dự đoán, Thẩm Giai Nghị bị nhân viên bảo vệ chặn ở ngoài cửa, cho dù anh có cao quý đến đâu, thì người ở đây cũng chỉ nghe lời Cố Phong Hàm.1 Giang Ý Mạn thấy vậy liền bước tới đứng cùng Thẩm Giai Nghị, tim Cố Phong Hàm như bị ai đó bóp chặt, lần đầu tiên anh cảm thấy Tiểu Mạn xứng đôi vừa lứa khi đứng cùng một chỗ với người đàn ông khác như vậy. “Sao anh lại ở đây?” Giang Ý Mạn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Giai Nghị. Thật không ngờ anh ta cũng tới, Giang Ý Mạn cũng rất ngạc nhiên khi thầy không mời Thẩm Giai Nghị, nếu không phải là có lỗi trong công việc thì hay là thầy đang cố ý muốn làm khó anh? “Đến xem một chút.” Thẩm Giai Nghị lạnh giọng. Kỳ thật anh khá là xấu hổ, bị chặn ở ngoài cửa thì cũng thôi đi, lại vừa vặn bị Giang Ý Mạn nhìn thấy, thật sự là quá mất mặt rồi. “Đúng lúc tôi cũng muốn tới xem sao, chúng ta cùng nhau vào đi!” Giang Ý Mạn cười nhìn Thẩm Giai Nghị, sau đó liếc mắt nhìn nhân viên bảo vệ ngoài cửa. Cô không có thư mời, bởi vì cô là người duy nhất có thể vào mà không cần thư mời, nhân viên bảo vệ đều biết cô, chủ tịch cũng đã dặn dò trước rằng nếu Giang Ý Mạn tới thì phải nhanh chóng mời cô vào, vậy nên không ai dám ngăn cản cô. Thẩm Giai Nghị không tin tưởng, anh đã bị từ chối rồi, còn chưa chắc Giang Ý Mạn thực sự có thể đi vào được, nếu lại bị ngăn lại thì càng thêm mất mặt.1 Giang Ý Mạn từng phút từng giây đều nhìn thấu tâm tư của Thẩm Giai Nghị, cô mỉm cười nhìn anh. "Đi thôi! Không ai dám ngăn cản chúng ta." Cô vô thức duỗi tay ra nắm lấy bàn tay của Thẩm Giai Nghị, hai người tay trong tay bước qua, bảo vệ không ngăn cản bọn họ.1 Trong sảnh khách sạn có rất nhiều người, trong đó có người mà Giang Ý Mạn không biết, quan hệ xã giao thông thường của cô không giống với thầy, Giang Ý Mạn không thích trở nên nổi tiếng. Lúc này trong lòng Thẩm Giai Nghị có chút rung động, Giang Ý Mạn vẫn đang nắm tay anh, anh không thể không chú ý đến cô, quan tâm cô, mỗi nụ cười của cô đều sẽ rơi vào tầm mắt của anh. Giang Ý Mạn nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Thẩm Giai Nghị, cô xấu hổ hất tay anh ra. "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi đã không cẩn thận mà nắm tay anh, đừng nên suy nghĩ nhiều, anh...!để ý sao?"1 Cô lúng túng xoa xoa tay, tim đập càng lúc càng nhanh, Thẩm Giai Nghị cũng không có vẻ gì là tức giận, anh rất dịu dàng nhìn cô. “Không sao.” Anh thật sự không ngại. Giang Ý Mạn thở phào nhẹ nhõm, mỉn cười: “Có muốn tìm một chỗ ngồi không? Hình như hôm nay mời rất nhiều người.” “Được.” Thẩm Giai Nghị gật đầu. Hai người tìm một góc ngồi xuống, họ không phải mẫu người thích giao du, ngồi một góc là lựa chọn thoải mái nhất. "Mà này, Đóa Đóa và Hiên Hiên thế nào rồi? Anh ra ngoài thế này, bọn chúng ở nhà không sao chứ?" Giang Ý Mạn quan tâm con. Bây giờ cô đang rất sợ hãi, cô sợ thầy sẽ xen vào việc của cô, giúp cô cướp bọn trẻ về, việc thầy không mời Thẩm Giai Nghị tối nay là đã coi anh như kẻ thù rồi, cô sợ rằng tiếp theo thầy sẽ nhắm vào anh, người đàn ông này vốn không biết gì cả.1 Giang Ý Mạn cảm thấy thật có lỗi, vì cô biết Thẩm Giai Nghị đã khó khăn nuôi dạy con cái như thế nào, so với anh, cô nhiều nhất cũng chỉ sinh ra bọn trẻ, chứ chưa từng nuôi nấng chúng một ngày nào. Giang Ý Mạn không đành lòng làm tổn thương Thẩm Giai Nghị bởi vì anh ta thật sự rất tốt.1 “Không sao cả.” Thẩm Giai Nghị nói. "Vừa rồi cô không có thư mời, sao bảo vệ lại không ngăn cản cô? Cô quen với chủ tịch tập đoàn TM?" Trực giác nói cho anh biết thân phận của Giang Ý Mạn không đơn giản, dường như cô đang che giấu điều gì đó. "Tôi cũng không biết, nhưng tôi là bạn của Từ Phong, mà anh ấy lại là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn TM, muốn vào cũng không khó!" Giang Ý Mạn lại kéo Từ Phong ra làm lá chắn. “Thật sao?” Khóe miệng Thẩm Giai Nghị hơi giật giật, không khỏi mơ hồ. Bữa tiệc đã bắt đầu, đồ ăn thức uống rất ngon và sang trọng, ca hát nhảy múa tưng bừng nhưng không thấy nhân vật chính đâu, mọi người đang chơi rất vui vẻ, Thẩm Giai Nghị bị người quen gọi đi, chỉ có Giang Ý Mann lúng túng ngồi ở đó. Từ Phong đi qua: "Boss, sao cô vẫn còn ngồi ở đây?” "Nhàm chán quá đi." "Ngồi ở đây chẳng phải sẽ chán hơn sao? Chủ tịch đang ở tầng trên, sao cô không đi gặp ngài ấy đi?" Chủ tịch đã dành tất cả sự ưu ái của mình cho boss, chỉ riêng những điều đó đã khiến mọi người cảm động. Giang Ý Mạn tiếp tục ngẩn người, cô không ngừng suy nghĩ có nên đi tìm thầy hay không, nhưng nhìn thấy anh thì nên nói gì đây? Sau nửa ngày, Giang Ý Mạn quyết định đi lên. Đứng bên ngoài phòng làm việc, cô nhìn đèn bên trong đang sáng, và chắc chắn rằng thầy đang ở trong đó. “Tiểu Mạn, là em sao?” Tại sao anh ta biết cô đến? Giang Ý Mạn nhìn lên thì thấy trên đầu có camera, được rồi! Cô đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại, dựa lưng vào nó rồi nhìn vào trong phòng. Hôm nay thầy vẫn trang điểm, tự làm mình già đi. Cố Phong Hàm nhìn Giang Ý Mạn không dám tới gần mình, trong lòng càng ngày càng chùng xuống, trước giờ bọn họ chưa bao giờ xa cách như thế này, mỗi lần Giang Ý Mạn nhìn thấy anh, cô đều sẽ nhào tới ôm chặt lấy anh cơ mà. “Định đứng đấy để nói chuyện với anh sao?” Đứng bên ngoài phòng làm việc, cô nhìn đèn bên trong đang sáng, và chắc chắn rằng thầy đang ở trong đó. “Tiểu Mạn, là em sao?” Tại sao anh ta biết cô đến? Giang Ý Mạn nhìn lên thì thấy trên đầu có camera, được rồi! Cô đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại, dựa lưng vào nó rồi nhìn vào trong phòng. Hôm nay thầy vẫn trang điểm, tự làm mình già đi. Cố Phong Hàm nhìn Giang Ý Mạn không dám tới gần mình, trong lòng càng ngày càng chùng xuống, trước giờ bọn họ chưa bao giờ xa cách như thế này, mỗi lần Giang Ý Mạn nhìn thấy anh, cô đều sẽ nhào tới ôm chặt lấy anh cơ mà. “Định đứng đấy để nói chuyện với anh sao?” Hình như có chút xa thật, đây không phải là bởi vì Giang Ý Mạn không dám tới đó, mà cô luôn cảm thấy thầy đã thay đổi, không còn được thân thuộc, tự nhiên như trước kia nữa, nên cô không dám lộn xộn. “Lại đây, anh nói cho em biết một bí mật.” Cố Phong Hàm nghiêng đầu, rõ ràng là trang điểm già dặn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất hấp dẫn, nhất là cách anh nhìn Giang Ý Mạn, đầy chất thơ tình. Bí mật? Giang Ý Mạn nghe đến từ "bí mật", hai chân mềm nhũn, làm sao dám đi qua! Cố Phong Hàm nhìn Giang Ý Mạn không nhúc nhích, anh càng đau lòng hơn, hiện tại Tiểu Mạn sợ hãi anh như vậy, sau này bọn họ sẽ hòa hợp như thế nào đây? Anh đứng dậy đi từng bước đến chỗ Giang Ý Mạn, thân hình cao gần 1,9 mét, so với Giang Ý Mạn thì cao hơn rất nhiều, đứng cùng anh, cô giống như một chú chim sẻ nhỏ nhắn, thật khiến người ta muốn bảo vệ. Cố Phong Hàm cúi đầu, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía Giang Ý Mạn. "Sợ anh đến vậy sao, hả?" Giọng Cố Phong Hàm âm trầm đến đáng sợ. Tim của Giang Ý Mạn đập thình thịch, mặt đỏ bừng, cô không dám ngẩng đầu, không dám nói, gần như chết lặng. “Thực xin lỗi.” Cố Phong Hàm đích thân xin lỗi. Anh đã không nói lời xin lỗi với ai trong nhiều năm qua, gần như quên mất luôn cả ý nghĩa của ba từ ấy, có thể nghe được ba từ đơn giản này từ miệng anh, đơn giản là quý hơn vàng. "Tại sao lại nói dối? Tại sao lại giả làm người trung niên, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu bí mật nữa đây?" Giang Ý Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, cô muốn biết rất nhiều chuyện. Không ai biết, thầy đã chiếm một nửa trái tim trong lòng Giang Ý Mạn, cô coi thầy như chỗ dựa, là một thành viên trong gia đình. Nhưng thầy lại lừa dối cô, Giang Ý Mạn không có hận thầy, mà chỉ là không thể hiểu nổi tại sao anh lại phải làm như vậy. “Thực xin lỗi.” Cố Phong Hàm lại nói. Anh không ngờ phản ứng của Tiểu Mạn lại lớn như vậy, nếu sớm biết thì anh đã không lừa dối cô, thật ra là do bản thân anh thiếu tự tin khi mình còn quá trẻ, anh sợ Tiểu Mạn sẽ rời đi. Anh muốn được âm thầm duy trì bảo vệ cô ấy, nuông chiều cô ấy. Năm năm qua, Cố Phong Hàm đã làm rất tốt những điều này, nhưng hiện tại lại không thể nữa. “Không muốn nghe xin lỗi, chỉ muốn anh nói tại sao anh lại lừa dối tôi, anh là cái quái gì vậy, tại sao hồi đó lại cứu tôi, hôm đấy anh không hề đi ngang qua phải không?” Mắt của Ý Mạn đỏ hoe. Cố Phong Hàm đau khổ nhìn Giang Ý Mạn, anh chưa từng để cô phải khóc, tiếng khóc này của cô khiến anh hoảng sợ. “Tiểu Mạn đừng khóc.” Hai tay Cố Phong Hàm đặt ở trên mặt cô, ôm lấy đôi má nhỏ nhắn của cô, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt cho cô. Cử chỉ ấm áp khiến Giang Ý Mạn cảm thấy thầy vẫn là thầy, đối với mình vẫn tốt như vậy. Cô ngẩng đầu lên và nhìn anh. "Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào?" Cô không giận thầy nữa, vì mạng sống của cô ấy là do anh ban tặng, cô không thể tức giận với anh được. "Ngay từ đầu anh đã biết em rồi. Anh bí mật cho người đến bảo vệ, canh chừng em. Em biến mất mười tháng, anh sai người tìm em mười tháng, chờ đến khi anh tìm đến nơi, thì em đã ra nông nỗi như vậy rồi, là do anh không bảo vệ em cho tốt, thực xin lỗi.” Cố Phong Hàm tự trách mình không bảo vệ tốt cho cô. Giang Ý Mạn bối rối. Anh nói vậy nghĩa là sao, anh đã biết cô từ trước? Nhưng Giang Ý Mạn lại không hề biết đến anh. “Làm sao anh biết tôi được, tại sao anh lại phải bảo vệ tôi? Anh là ai?” Giang Ý Mạn hỏi. Cố Phong Hàm trầm mặc nhìn Giang Ý Mạn. "Em không biết anh, nhưng anh luôn biết đến sự tồn tại của em. Anh mất ba mẹ từ khi còn nhỏ, sau đó anh tình cờ gặp được mẹ em. Bà ấy đối xử với anh rất tốt, là một người phụ nữ tốt nhất thế gian, chính bà là người đã cho anh đi du học, dùng quan hệ của mình để tạo điều kiện cho anh có cơ hội trưởng thành và thành công như bây giờ." "Năm đó, anh nhận được một đoạn video cuối cùng mà bà ấy gửi cho anh khi anh còn ở nước ngoài. Trong video, bà ấy đang hấp hối. Bà nói anh phải bảo vệ em, phải bảo vệ đứa con gái duy nhất của bà. Đây là nguyện vọng cuối cùng của bà ấy." "Cũng tại anh, là anh đã không bảo vệ em cho tốt, là lỗi của anh." Sau khi nghe Cố Phong Hàm kể, Giang Ý Mạn cũng hiểu ra, hóa ra hồi đó anh là đứa trẻ được mẹ cô giúp đỡ, anh biết ơn và luôn muốn báo đáp cho mẹ. Nhưng mẹ cô đã không còn nữa, tâm nguyện cuối cùng của bà ấy là mong Giang Ý Mạn có thể sống một cuộc đời bình an, hạnh phúc. Chẳng trách anh lại đưa cô ra nước ngoài, rồi còn mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô, sau khi cô khỏi bệnh, anh nhận cô làm trò và trực tiếp chỉ dạy, đưa Giang Ý Mạn lên làm tổng giám đốc toàn cầu tập đoàn TM. “Vậy tại sao anh không trực tiếp nói ra lai lịch của bản thân? Tại sao lại giả làm người lớn tuổi trước mặt tôi?” Giang Ý Mạn hỏi lại. "Năm năm trước, lúc hôn mê, trong miệng em không ngừng lẩm bẩm rằng sẽ không tin bất kì ai, rồi sẽ có một ngày đích thân quay lại trả thù. Khi đó, hận thù của em đã quá sâu đậm! Em cần một chỗ vững chắc để dựa vào, nếu thấy tôi còn quá non trẻ, liệu em có tin tưởng rồi dựa dẫm, ỷ lại, mở lòng với tôi không?” Cố Phong Hàm cười bất lực. Trong năm năm qua, anh đã rất cố gắng cải trang trước mặt Giang Ý Mạn, không ai biết tình cảm của anh với cô phức tạp đến mức nào, anh cẩn thận bảo vệ cô, vì sợ cô sẽ bị tổn thương dù chỉ một chút. So sánh Giang Ý Mạn với toàn bộ tập đoàn TM, Cố Phong Hàm không chút do dự chọn người. Giang Ý Mạn ngẩng đầu nhìn anh: "Xin lỗi." Cô thật sự không trách anh chút nào, thậm chí có thể hiểu được lòng tốt của anh, anh vì cô mà hy sinh rất nhiều, âm thầm bảo vệ cho cô, điều này không phải ai cũng có thể làm được. “Ngốc, anh thật sự sợ em sẽ không cần anh nữa.” Cố Phong Hàm cũng cười, tay ôm mặt của Giang Ý Mạn. Hai người bọn họ tưởng như đã trở về quá khứ, nhưng anh biết trong lòng Tiểu Mạn coi anh là thầy, là người thân, còn anh...!Trái tim vẫn luôn lắc lư. “Vậy thì phải hứa rằng sau này anh sẽ không nói dối nữa.” Giang Ý Mạn nói. “Ừm, được.” Cố Phong Hàm gật đầu. Ngoài chuyện này ra, anh không có gì phải giấu giếm Giang Ý Mạn cả. Giang Ý Mạn mỉm cười nhìn mặt thầy vẫn đang đắp một lớp trang điểm: "Anh không cần để râu, trang điểm làm gì nữa! Thật sự là rất cổ hủ, để em giải trừ cho!" Giang Ý Mạn nhảy dựng lên rất đáng yêu, xé sạch râu trên miệng Cố Phong Hàm, lấy khăn giúp anh lau sạch lớp trang điểm trên mặt, trong nháy mắt, trước mặt cô lại là một anh chàng đẹp trai. Nụ cười trên mặt Giang Ý Mạn đột nhiên biến mất, cô bất giác lùi lại hai bước, bởi vì thầy đột nhiên trẻ lại, Giang Ý Mạn sẽ cảm thấy xấu hổ, không dám tùy tiện nhảy lên người anh.1 “Mặc kệ như thế nào, anh vẫn luôn là lão soái ca của em, không phải sao?” Cố Phong Hàm mở rộng vòng tay, anh không muốn Tiểu Mạn tách ra khỏi anh, muốn cô luôn quấn quýt lấy anh.1.