Chương 96

"Cô Cô, về thăm lại chốn xưa có cảm xúc gì mới không?" Bách Lý Thần cười tủm tỉm nhìn Cô Cô nhà mình, "Ta thật không nghĩ tới lại đến đây lần nữa sau khi thật sự cùng Cô Cô cùng một chỗ". Nói tới đây, Bách Lý Thần cũng rất cảm khái. Cùng ngày này năm trước nàng thông báo với Cô Cô, sau đó nhất thời Cô Cô không có cách nào chấp nhận mình rời khỏi, sau đó gặp phải tình địch Mộc Tử Khê cũng bị nàng đánh thiếu chút nữa chết. Nếu Cô Cô không đuổi tới đúng lúc khẳng định mình sẽ chết?! Bất quá nếu Mộc Tử Khê không đánh mình đến nửa chết nửa sống, Cô Cô khẳng định sẽ không buông tha rối rắm trong lòng, dù sao mọi người muốn chết ngươi còn có cái gì mà lo lắng? Mộc Tử Khê đời này làm đúng một chuyện duy nhất chính là chuyện đó. "Đúng vậy, thật sự ta cũng không nghĩ tới chuyện cùng Thần Nhi ngươi một chỗ" Cô Cô đại nhân vẫn một thân áo trắng phiêu phiêu như trước, một bộ dáng như trích tiên, trên mặt mang khăn che mặt màu trắng, đứng bên cạnh Bách Lý Thần một thân áo tím, hình sự đối lập mãnh liệt. Bách Lý Thần lúc này vẫn bộ dáng nam tử như trước, mày kiếm mắt sáng, mặt sáng như ngọc, chỉ có bộ dáng mĩ thiếu niên, cầm quạt giấy đàn mộc trong tay, bên hông đeo một khối ngọc bội, trong lúc đi lại lộ ra vẻ quý khí bức người. "Vì sao Thần Nhi luôn thích giả dạng nam tử?" Bách Lý Thương Mặc lấy làm khó hiểu với điểm ấy, thời điểm trên núi Thần Nhi vẫn mặc nữ trang, không nghĩ tới khi xuống núi lại mặc nam trang. Cũng may mắn các nàng là người tu chân, Bách Lý Thương Mặc dùng thủ thuật giúp Bách Lý Thần che phần trước ngực lại cho nên người không có tu vi nhìn thấy cũng cảm thấy bình thường, cũng không hoài nghi nàng là nữ tử, không cần phải giống nữ tử khác khi mặc nam trang còn phải buộc ngực. Nếu thật sự học các nàng buộc ngực Cô Cô đại nhân tuyệt đối sẽ không đồng ý. Tuy rằng đại bộ phận thời gian Cô Cô đại nhân ở phía dưới nhưng cũng có thời điểm nàng ở mặt trên, đều thích điểm đó, còn muốn tìm manh mối nữa không?! Cũng không. "Ha ha, đợi lát nữa Cô Cô sẽ biết" Bách Lý Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Bách Lý Thương Mặc, cũng không sợ bị chú ý, dù sao nàng cũng không để ý, "Chúng ta vẫn đi ăn vịt Bát Bảo kia không?" Nàng còn nhớ tiểu nhị trong tiệm kia đó! Lời hắn nói thật là làm cho mình sảng khoái, hôm nay quay lại chốn cũ choi như đặt dấu chấm dứt cho ý tưởng ngày đó. "Được, tùy ngươi" Đối với ăn uống, Bách Lý Thương Mặc không khủng hoảng như Bách Lý Thần, nàng vốn không ăn khói lửa nhân gian, nếu không vì Bách Lý Thần loại ngũ cốc hoa màu này nàng một chút cũng dính vào. "Vị công tử này, vị phu nhân này muốn ăn gì? Vịt Bảo Bảo của chúng tôi là món đặc sắc nhất!" Tiểu nhị theo thói quen nói xong, vừa đầu ngẩng lên liền nhìn thấy hai gương mặt rất khó quên "A, là các ngươi!" Tuy rằng trên mặt Bách Lý Thương Mặc mang khăn che nhưng khuôn mặt của công tử đi bên cạnh nàng hắn nhớ rất rõ ràng. Dù sao khách nhân đến tiệm diện mạo xuất chúng lại quý khí phi thường giống bọn họ ít lại càng ít, gặp qua một lần sẽ rất khó quên. "Ha ha, tiểu nhị ca, mượn lời nói cát ngôn của ngươi, lần này ta cùng nương tử đến" hai chữ 'Nương tử' này nàng cố ý nhấn mạnh vì muốn thuyết minh chúng ta cùng một chỗ. Bách Lý Thương Mặc không nghĩ tới Thần Nhi gọi nàng như vậy hơi mất tự nhiên một chút nhưng nhiều hơn là ngượng ngùng. "Khách quan, chúc mừng các ngươi" Tiểu nhị ca dường như đối với chuyện hai người có thể ở cùng nhau cũng cảm thấy vui vẻ, một năm trước hắn cảm thấy bọn họ hẳn là một đôi, quả nhiên một năm sau để cho hắn thấy được đáp án. Bách Lý Thần cười gật gật đầu, "Tùy tiện đến đây ăn sáng, bất quá vịt Bát Bảo này nhất định phải ăn". Nắm tay Cô Cô đại nhân, tìm vị trí gần cửa sổ mà ngồi, sau đó cười có chút thỏa mãn, "Cô Cô, ngươi biết không thời điểm năm ngoái trong lòng ta đã thề, một ngày nào đó ta sẽ nắm tay ngươi đến nơi này lần nữa. Lúc đó nhất định ta phải gọi ngươi là --- Nương tử! Bởi vì, Cô Cô là nương tử duy nhất trong lòng ta!". Đôi mắt Bách Lý Thần chứa rất nhiều cảm tình, chưa từng nghĩ tới có một ngày tiên nữ giống Cô Cô cũng sẽ cùng mình một chỗ, quả thực giống như nằm mơ. Nói thật, mình thật đúng là không xứng với Cô Cô đại nhân, hoặc là nói nữ tử giống Cô Cô có lẽ thế gian này không ai có thể xứng đôi. "Thần Nhi ---" Bách Lý Thương Mặc nắm lại tay Bách Lý Thần, "Có thể cùng Thần Nhi một chỗ, ta thật vui vẻ" Bỏ qua ánh mắt bên cạnh, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, "Nếu không có Thần Nhi, cả đời này ta cũng không được ngồi ở chỗ này nhàn nhã nhìn mây bay qua bay lại, làm sao có thể rõ ràng cái gì gọi là hạnh phúc đây?!". Không có Bách Lý Thần cuộc sống của nàng sẽ chỉ là cục diện đáng buồn, vĩnh viễn đều không có nổi một gợn sóng, vĩnh viễn sẽ không biết cái gì là phong phú, cái gì là hạnh phúc. "Ha ha, ta sẽ làm cho Cô Cô càng thêm hạnh phúc!". Bách Lý Thần trong lòng thề, đem hết tất cả nàng có làm cho Cô Cô của nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất! "Ta cũng vậy". Cô Cô đại nhân sẽ không nói lời tình cảm, cho nên nàng đem chính lời nàng muốn nói nói ra, nàng cũng sẽ làm Thần Nhi hạnh phúc. "Cô Cô, nguyên tiêu năm nay chúng ta phải trải qua thật tốt" Bách Lý Thần chỉ chỉ ngoài phố, "Ta chọn ngày hôm nay, năm nay ta nhất định phải thắng đố đèn cho Cô Cô!" Nắm tay, năm trước rất dọa người, một câu đố đèn cũng đoán không được cuối cùng còn bị người khách sáo, nếu không có Cô Cô ở đó mình nói không chừng chỉ có thể hít khói. "Được". Kỳ thật đối với việc Thần Nhi tặng cho mình một cái đèn thắng được khi đoán câu đố, Bách Lý Thương Mặc không có hi vọng. Loại rèn luyện văn học này phải luyện hàng ngày, không phải chuyện một sớm một chiều. Bất quá Thần Nhi có tâm là được rồi. Hai người ăn cơm rồi đi dạo xung quanh bên trong thành, đợi đến khi trời sắp tối mới đi đến chỗ hôm nay mở hội đố đèn. Phố vẫn con phố kia, người không nhất định là những người đó. Xiếc ảo thuật dân gian luôn luôn là màn không thể thiếu trong ngày hội, ngay cả bán tiên như Bách Lý Thần đều nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tuy rằng đối với nàng mà nói đó đều là chút tài mọn, nhưng khi thấy được vẫn nhịn không được kêu một tiếng hay. "Công tử, mua cho phu nhân một cây trâm đi ---" Có người bán hàng thấy hai người tay nắm tay vội vàng mở miệng rao. Bách Lý Thần dừng cước bộ, đi qua nhìn xem, trên sạp để rất nhiều tram cài đầu thiếu chút nữa làm mù mắt nàng. Kỳ thật, đối với loại trang sức này nàng không hiểu lắm, bất quá liếc mắt một cái liền nhìn trúng một cây trâm gỗ phá lệ mộc mạc, cây trâm được khắc theo hình hoa lan. Trong đầu Bách Lý Thần đã nghĩ đến bốn chữ 'U lan trong cốc', cảm giác thật thích hợp với Cô Cô. Cắm trên búi tóc Bách Lý Thương Mặc quả nhiên có một hương vị khác. "Được, ta lấy nó" đưa ngân lượng, Bách Lý Thần cười rời khỏi mà Bách Lý Thương Mặc tuy rằng không nói gì thêm nhưng khóe miệng cũng cong lên. Đáng tiếcdung mạo tuyệt sắc của nàng bị khăn che mặt che đi, cho nên cho dù có tươi cười Bách Lý Thần cũng nhìn không thấy. "Thần Nhi, không bằng chúng ta đi đến hồ thả đèn đi?" Bách Lý Thương Mặc thật sự không muốn Thần Nhi mất mặt do đoán không ra câu đố đèn, cho nên vẫn nên đi thả đèn là hay nhất. "Được, đợi ta lấy được đèn thắng câu đố cho Cô Cô thì đi". Bách Lý Thần quyết tâm lấy cho được phần thưởng trở về, tẩy đi sỉ nhục năm đó, nàng thế nào có thể buông tha?! Cô Cô đại nhân lắc đầu, chỉ có thể tùy theo ý của nàng. Vẫn nơi năm trước tổ chức, vẫn là năm cây quạt nhỏ gắn liền nhau tạo thành bảng hiệu, trong lòng Bách Lý Thần bất giác mỉm cười, thật đúng là trùng hợp a! "Di, là công tử? Đùng rồi, Mặc Thần công tử?!". Mặc Thần? Bách Lý Thần suy nghĩ một chút, nga, đây không phải cái tên nàng thuận miệng nói ra khi bị người ta hỏi sao? "Đ..úng" "Công tử cũng biết, một bức 'Thanh ngọc án? Nguyên tịch' năm trước có một không hai, trong ngày hội hôm đó không một ai có thể sánh vai cùng công tử, sau này lại lưu truyền cho mọi người đều biết, trở thành tuyệt phẩm đương thời. Chưởng quầy chúng ta nói nếu gặp công tử, thì phải thỉnh công tử lưu lại thêm một vài bức vẽ đẹp, công tử nói có được hay không?". "Khụ khụ" Cho dù da mặt Bách Lý Thần dày nhưng khi nghe lời khen này cũng không khỏi đỏ mặt, lưu lại bức vẽ đẹp? Chữ viết như gà bới của ta không?! "Không dối gạt tiểu ca, hôm nay ta cùng nương tử chính là đến để thăm quan, cái đó hay là nói sau đi". "Như vậy thật sự đáng tiếc". Bách Lý Thần lôi kéo tay Cô Cô đại nhân, đi về hướng hoa đăng rực rỡ muôn màu, nhìn lại nơi đố đèn bị một đám người bu lại. Suy nghĩ khổ não, nghĩ không ra tiếp tục nhĩ, cái này không đổi được thì đổi cái kia, Bách Lý Thần hạ quyết tâm nhất định phải ôm được một món quàn về. Cô Cô đại nhân không khỏi thở dài nhìn Bách Lý Thần nhíu chặt mi, Thần Nhi quả thật không phải người hợp với chuyện này. Bách Lý Thương Mặc là cao thủ tự nhiên mười cái biết tám, "Vẫn nên để ta đem quà chiến thắng về cho Thần Nhi đi". Nàng nhìn thật rối rắm. "Không được, năm trước Cô Cô đã vì ta thắng một lần, năm nay nói gì thì nói ta cũng muốn thắng lại một món cho Cô Cô!". Mặt Bách Lý Thần đỏ lên, ta cũng không tin một câu ta cũng không đoán nổi?! Sự thật chứng minh không có thiên phú là như thế nào. Bách Lý Thần đi một vòng trở về, tiêu hết mấy trăm văn tiền mà một câu cũng không đoán được. "Di, công tử, năm nay ngươi lại không có thu hoạch?" tiểu tư trong lòng buồn cười, kỳ thật hắn vẫn đều nhìn chằm chằm vị công tử này, xem ra giống như năm trước công tử từng nói say mê hắn thật sự không được. Hay cho một chữ 'Lại', đủ sinh động. Bách Lý Thương Mặc nghe xong nhịn không được cười thành tiếng, "Thần Nhi, chúng ta đi thả đèn thôi" Nhìn mặt Bách Lý Thần như đang muốn khóc, Cô Cô đại nhân đành phải nói sang chuyện khác. Bách Lý Thần quay đầu nhìn biển hoa đăng, đó là thần thương ảm đạm. Đó nỗi đau cả đời của ta! Ta chết tâm. Đang muốn rời đi theo Cô Cô, không nghĩ tới tiểu tư kia kịp thời mở miệng nói, "Công tử khoan đi ---". Bách Lý Thần quay đầu lại, hơi có chút không được tự nhiên nói, "Chuyện gì?". "Chưởng quầy chúng ta nói nếu công tử có thể làm một bài thơ hoặc bài từ, chỉ cần là hợp với tình hình thì công tử có thể chọn lựa một ngọn hoa đăng mang về". Bách Lý Thần nghe xong trước mắt sáng ngời, này, này có coi như là thắng lợi trở về không? "Tốt lắm, để ta suy nghĩ" Bách Lý Thần vuốt cằm, năm trước một bài 'Thanh ngọc án' chiếm lợi thế cao, năm nay thế nào cũng không thể kém hơn năm trước? Nhưng thi từ có một không hai làm sao có nhiều như vậy, lại hoàn toàn là nàng biết?! Có! "Chính cái gọi là mỗi ngày đều gặp người thân, nhưng ở nơi tha hương lạ nước lạ cái thì loại tình cảm nhớ nhà này càng sâu. Nay dựa theo bài thơ 'Thủy điều ca đầu? Minh Nguyệt kỷ thời hữu' nói ra một chút loại tình cảm nhớ nhà" Bách Lý Thần quyết định hoặc không đạo văn hoặc đạo thì đạo cho tốt một chút, không phải tuyệt thế danh từ thì không cần. " Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, Hà tự tại nhân gian. Chuyển chu các, Đê ỷ hộ, Chiếu vô miên. Bất ưng hữu hận, Hà sự trường hướng biệt thời viên. Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp, Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết, Thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên". (Thủy điều ca đầu – Trung thu - Tô Thức sáng tác Dịch thơ: Trăng sáng có từ bao giờ, Cầm chén rượu hỏi trời xanh. Không biết là cung điện trên trời, Đêm nay là năm nào? Ta muốn cưỡi gió đi, Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc, Nơi cao rét không chịu nổi. Đứng lên múa, bóng trăng theo người, Gì vui hơn ở dưới cõi đời. Soi khắp gác tía, Ta tà xuống cửa che màn gấm, Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ. Trăng giận gì người, Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt. Người có lúc buồn, vui, tan, hợp, Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn. Những mong người lâu dài, Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.) Thời điểm ngâm xong câu cuối cùng, Bách Lý Thần không khỏi nhớ tới chuyện cũ ở không gian khác. Xin tha thứ cho con, còn nữa, hiện tại con thấy rất hạnh phúc. Tiểu tư hoàn toàn bị bài thơ làm chấn động, cung kính hành lễ nói: "Công tử tài lớn, tiểu nhân bội phục. Thỉnh công tử tùy ý chọn hoa đăng mang về". Không ít người ở xung quanh xem náo nhiệt còn đắm chìm trong bài thơ, thời điểm phục hồi tinh thần lại làm sao còn thấy được bóng người đó nữa? "Người kia là ai a? Học thức cao như thế?!". "Hắn chính là Mặc Thần công tử năm trước làm 'Thanh ngọc án? Nguyên tịch', quả nhiên là tuấn tú lịch sự a!". Đối với oanh động tiếp sau đó Bách Lý Thần tự nhiên không biết, hiện tại nàng đang đắc ý cầm hoa đăng như hiến vật quý đưa cho Cô Cô đại nhân của nàng, "Cô Cô, đây là tặng cho ngươi" Kiêu ngạo a! Tuy rằng không phải suy nghĩ đoán tới đoán lui nhưng phải là ta đã thắng sao! Bách Lý Thương Mặc cầm hoa đăng hình hoa sen mỉm cười nói, "Thần Nhi, bài thơ kia là ngươi sao chép?". Bách Lý Thần lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắc hắc cười cười, giả ngu. Cô Cô đại nhân đối với Bách Lý Thần mấy cân mấy lượng làm sao còn có thể không biết, "Tuy nói như thế nhưng ta khá thích" Chủ động khoác tay Bách Lý Thần, "Chúng ta đi thả đèn thôi". "Được". Bách Lý Thần cười dị thường sáng lạn, kỳ thật nguyện vọng của ta đã được thực hiện. Ta muốn cùng Cô Cô một chỗ, vẫn luôn cùng một chỗ. Năm trước nàng đem nguyện vọng này thả vào dòng sông, sau đó nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ không thực hiện được, không nghĩ tới nay nàng lại nắm tay Cô Cô về lại nơi này. Cuộc đời này ta không còn gì tiếc nuối. Lần này Bách Lý Thần mua một ngọn thủy đăng, hai người cầm tay củng nhau viết xuống lời ước nguyện. Nhìn thủy đăng lắc lư lắc lư trôi đi xa, Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc nhìn nhau cười. Lẫn trong mắt nhau là tơ tình quấn quanh, làm sao có thể phân biệt ngươi ta? Thủy đăng chìm ở giữa sông, tờ giấy bên trong bị nước ngâm sớm đã nhìn không ra viết cái gì. Nhưng chữ trên tờ giấy sớm đã khắc vào trong lòng các nàng. Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già. "Cô Cô, sang năm chúng ta đến nữa". "Được". "Cô Cô, về sau chúng ta hàng năm đều đến". "Được ---". Sang năm, sang năm ta nhất định phải thắng được hoa đăng trở về! Nắm tay! Về phần sang năm có thắng hay không, ha ha, vậy chỉ có trời biết. [ Toàn Văn Hoàn ]. Cảm ơn các bạn đã đọc và góp ý. ( ˘ ³˘)♥