Chương 46: Cô xong rồi

Vu Hạ Khôn hơi chột dạ, giấu di động về phía sau lưng. Giản Du Du bị hành động như học sinh tiểu học của anh chọc cười, "Sợ gì? Em không tức giận, cũng có muốn trách anh đâu." - --Đọc FULL tại Truyenfull.vn--- Vu Hạ Khôn nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Giản Du Du, chắc chắn cô không tức giận thì mới thở phào nhẹ nhõm. Từ khi Giản Du Du trở về thì hai người đều nói chuyện xoay quanh Hướng Bân, cho đến bây giờ cũng chưa từng thẳng thắn nói chuyện với nhau. Giản Du Du định nói ra toàn bộ sự thật, không thể nói thì cũng có thể khái quát mơ hồ, cố gắng hết mức không nói dối Vu Hạ Khôn, nhưng Vu Hạ Khôn cũng chẳng hỏi gì. Có đôi khi Giản Du Du cảm thấy, Vu Hạ Khôn còn giỏi trốn tránh vấn đề hơn cả cô, bất đắc dĩ "chậc" một tiếng: "Anh muốn làm gì Hướng Bân?" Vu Hạ Khôn không đáp, anh không muốn nói hết mấy thủ đoạn lung tung kia cho Giản Du Du nghe. Nhưng anh lại nghiêm túc nhìn biểu cảm của Giản Du Du, thấy rằng cô không hề để ý tí xíu nào thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút. Nhưng ngay lập tức lại thấy khó chịu. Anh nghĩ đến việc nói không chừng địa vị của bản thân mình ở trước mặt cô cũng chỉ thế mà thôi. Vu Hạ Khôn cảm thấy độ nhẫn tâm của mình không bằng người phụ nữ này, anh càng nghĩ càng nghẹn muốn chết, nhịn không được hỏi thẳng: "Nếu có người làm vậy với anh, em cũng không quan tâm à?" Sau khi hỏi xong thì Vu Hạ Khôn thấy hối hận. Giản Du Du không trả lời ngay làm cho lòng Vu Hạ Khôn tràn đầy đau buồn, nhưng anh lại bướng bỉnh nhìn Giản Du Du, giống như khăng khăng muốn nhận được câu trả lời. - --Đọc FULL tại Truyenfull.vn--- Giản Du Du hơi ngửa đầu nhìn Vu Hạ Khôn, một lát sau thì cô không chịu nổi, đưa tay ra gãi đầu mũi, "Nếu thật sự có người làm như vậy với anh thì em cũng không làm được gì. Dù sao em cũng chỉ là một người bình thường, không biết những chuyện trên thương trường. Huống chi người nhà anh có trình độ như vậy, ai dám làm gì anh chứ?" Lời này nói rất đúng nhưng Vu Hạ Khôn vẫn chịu không nổi mà suy sụp, Giản Du Du lại nói sang chuyện khác: "Không ngủ được à? Muộn lắm rồi đấy." Vu Hạ Khôn cụp mắt nhìn xuống đất, một lúc sau  thì dường như đã lấy hết can đảm ra, hỏi cô: "Thật sự em không thể không đi à?" Vu Hạ Khôn nói: "Em muốn cái gì anh cũng có thể cho em, dù cho em chỉ vì tiền mới ở cạnh anh đi chăng nữa thì cũng không sao. Anh có rất nhiều tiền, anh cũng có năng lực kiếm tiền tiêu cả đời không hết. Cái đó chỉ mới là một phần của anh thôi, anh cũng không quan tâm đâu." Khi Vu Hạ Khôn nói xong lời này thì tự thở nhẹ một hơi, trong lòng sinh ra cảm giác đau buồn. Trước đó anh gai mắt nhất chính là loại chuyện này, bây giờ lại muốn dùng những thứ này hấp dẫn người ấy ở bên anh. Rốt cuộc anh cũng biến thành dáng vẻ mình ghét nhất. Nhưng hết cách rồi, anh không muốn mình và cô phải xa nhau, càng không có cách nào nhìn cô ở bên người khác. "Nếu như em đồng ý, anh có thể cho em một ít cổ phần của công ty." Đôi mắt sâu Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du: "Nếu như em đính hôn với anh, anh cam đoan sẽ làm cho em bất ngờ. Sản nghiệp của nhà anh ở trong nước chỉ là một phần nhỏ thôi, anh thật sự..." Vu Hạ Khôn dừng lại một chút, nắm lấy tay Giản Du Du, gượng cười rồi nói: "Anh thật sự có tiền." Giản Du Du nhìn ngón tay Vu Hạ Khôn đang cầm cổ tay cô, trắng nõn thon dài, hình dạng đẹp y như bàn tay mẫu. Đầu ngón tay ấy từng dạo chơi trên người cô như đàn piano, làm cô phải mở miệng, ngâm ra những tiết tấu mỹ miều. Nhưng bàn tay như vậy hẳn là không xuất hiện trong hiện thực. Nếu như cô là cô gái của thế giới này, là một giáo viên mẫu giáo bình thường thì cô đã đồng ý đính hôn với Vu Hạ Khôn từ lâu rồi. Nói không chừng còn hối thúc anh, quấn lấy anh, có lẽ con của họ cũng sẽ biết đi rồi. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Vu Hạ Khôn, suy nghĩ rằng không cần tiền, chỉ bằng gương mặt này thôi thì ai mà không thích? Nhưng vấn đề hiện tại là nơi này không phải là thật, cô cũng không thể cả đời sa vào giấc mộng được. "Anh Khôn." Giản Du Du nói: "Em không thể nào ở lại đây được, anh có nhớ rõ em rời đi thế nào không?" Vu Hạ Khôn cụp mắt, cảm xúc quay cuồng bên trong. Giản Du Du cười khổ một tiếng: "Lá gan của anh sao lại lớn như vậy, thấy em như vậy mà còn dám quấn lấy em, không sợ em lấy mạng của anh à." Vu Hạ Khôn đương nhiên sợ, ban đầu anh cực kỳ sợ hãi. Sợ đến nỗi không dám về nhà, sợ nửa đêm bừng tỉnh, sợ đến nổi nghĩ tới cô là toàn thân rét run, không phải ai cũng có thể bằng lòng tiếp nhận chuyện giả tưởng như vậy. Có lẽ sau nỗi sợ ấy, anh cũng chầm chậm thay đổi. Anh sợ cô không bao giờ xuất hiện, sợ cả đời này lại chẳng thể gặp được cô. Vu Hạ Khôn không nói gì, anh đi đến ôm lấy Giản Du Du, ôm thật chặt: "Anh không sợ." Giản Du Du thật chẳng biết sao, từ trong ngực Vu Hạ Khôn buồn bực nói: "Em thật sự không tốt như anh tưởng. Biểu hiện hai ngày nay của em mới chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm thôi. Em rất bình thường, là anh nhất thời mê muội, qua một thời gian thì chắc chắn sẽ tốt thôi." "Em vốn cũng không tốt đẹp." Vu Hạ Khôn nói: "Ban đầu thì giả làm thục nữ, sau này thì toàn nói dối, lúc hét lúc rống, cử chỉ thô tục, tham món lời nhỏ, tham ăn, một bụng ý xấu, bẩn, còn thích véo anh." Giản Du Du: …Cô nghĩ đến chuyện phá hư hình tượng của mình trong lòng Vu Hạ Khôn, làm ảo tưởng của anh tan vỡ, xem ra thì hình tượng của cô không còn gì để nói thật rồi. Nhưng cô không phục: "Cái gì cơ, em tệ như anh nói vậy hả?!" Giản Du Du trừng mắt với Vu Hạ Khôn. Vu Hạ Khôn cụp mắt nhìn cô, cảm xúc dịu dàng cất trong ánh mắt ấy, "Không thì sao?" "Vậy mà anh còn bám lấy em không buông. Giờ em thu dọn đồ đạc, tạm biệt!" Giản Du Du tức giận quay người, cô thật sự muốn đi dọn đồ. Lúc cô quay người thì Vu Hạ Khôn ôm cô từ phía sau. "Có lẽ anh thích em như vậy, rất chân thật." Vu Hạ Khôn nói: "Em giống như một con người thật sự. Sẽ ghét bỏ anh, sẽ mắng anh chết vẫn thích sạch sẽ, không kiêng dè gì nói giỡn với anh, lừa anh, lúc đo^ng tình thì cũng biểu hiện ra rằng em rất gấp, anh cực kỳ thích." Vu Hạ Khôn vùi đầu vào cổ cô, nhẹ m*t rồi hôn lấy, "Cho đến bây giờ anh cũng không cần phải ngụy trang gì trước mặt em hết, tính xấu của anh, còn có cả ít tật xấu kia nữa." Giản Du Du bất đắc dĩ thở dài: "Vốn em chính là người thật mà, không thì em là búp bê sao? Khi sống chung anh tùy tiện tìm một cô gái bình thường thì cô ấy cũng như vậy với anh thôi." "Không đâu." Vu Hạ Khôn nói: "Anh cũng không tìm người khác, anh chỉ muốn em." Lực ở trên lưng của Giản Du Du không nhẹ, cô chống đỡ cơ thể mình, gánh nặng đè ép khiến cô không không thẳng eo nổi. Cô im lặng rất lâu, cuối cùng mới khẽ nói: "Thật đấy, anh tin em đi, chỉ cần anh thử ở chung với người khác..." "Anh không muốn thử!" Vu Hạ Khôn cắn lên vai Giản Du Du, lực không hề nhỏ, Giản Du Du "a" một tiếng, xoay người lại định đẩy Vu Hạ Khôn ra thì đã bị anh bắt được cánh tay, dắt cô về phòng. Anh dùng chân đá cửa phòng, hai người cùng nhau ngã ngay xuống giường. "Không được tới." Giản Du Du bắt lấy tay của Vu Hạ Khôn đang bóp eo cô, "Không được, thứ này không phải lúc nào cũng được, từ hôm qua đến nay em cũng không rảnh, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu." Vậy mà cũng dám viết cái gì một đêm bảy lần, một lần bảy đêm! Môi của Vu Hạ Khôn dán ở bụng cô, phụt một tiếng bật cười: "Dọa em thôi. Em ngủ trước đi, anh xem tí rồi bàn giao công việc ngày mai cho cấp dưới. Mai anh không đến công ty, ra ngoài chơi với em." Giản Du Du muốn nói không cần nhưng mà cô cũng không mở miệng. Qua tối nay thì cách hừng đông chỉ còn bảy ngày, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa rồi. Vì vậy cô khẽ gật đầu, lăn vào trong chăn. Vu Hạ Khôn đứng dậy đi đến bàn làm việc ở bên cạnh, ngồi xuống nhìn Giản Du Du đang đưa lưng về phía anh, sau đó gửi email cho Vu Minh Trung ở nước ngoài. Nội dung chỉ có vài chữ--- Em muốn đính hôn, với Giản Du, nếu anh không đồng ý thì đừng có về. Sau khi Vu Hạ Khôn gửi xong email thì bắt đầu xử lý công việc ngày mai. Thật sự là ngày mai anh muốn dẫn Giản Du Du ra ngoài chơi, thế nhưng mà lại đi đến một ngôi chùa ở thành phố kế bên. Trạm Thừa giới thiệu với anh chùa này có một vị đại sư, hay bày thế phong thủy nhưng mà nghe nói những thứ khác cũng rất lợi hại. Vu Hạ Khôn nhìn thoáng qua Giản Du Du. Anh không muốn để cô vô duyên vô cớ biến mất ở chỗ cũ nữa, bất kể cô là gì thì anh cũng muốn thử giữ cô lại. Ngày hôm sau hai người ăn sáng, lúc này họ cũng không kêu tài xế mà là tự Vu Hạ Khôn lái xe. Xe cũng không phải là xe thương vụ bình thường hay đi mà là một chiếc việt dã vừa rộng vừa ngầu. Giản Du Du hạ ghế dựa nằm xuống, đeo kính râm lên, hỏi: "Đi đâu đấy, sao lại không cần tài xế vậy?" Vu Hạ Khôn nở nụ cười: "Anh muốn ở một mình với em, không thích à?" Giản Du Du thầm mắng một tiếng cợt nhả rồi cười cười không nói gì. Xe chạy một tiếng trên đường cao tốc, sau đó đi xuống đường quê. Thực tế xe việt dã giảm xóc rất tốt, không chỉ không xóc nảy mà còn có chút cảm giác khi ngồi võng nữa. Cửa trên trần xe được mở ra, Giản Du Du đứng lên xuyên qua nóc xe ngắm cảnh. Hàng cây xanh um tươi tốt làm cho tâm trạng cô cực kỳ tốt. Vu Hạ Khôn vẫn luôn mang theo ý cười. Xe đi trên đường núi được bốn mươi phút thì dừng lại trước một ngôi chùa. Không biết là do lâu đời hay chùa cố ý làm cho tường viện* cũ kỹ, gạch đá đỏ sẫm làm nổi bật cây cối xanh tươi, trông rất cổ kính. (*) 院墙: Hai cánh cửa đôi màu đỏ khảm mũi của dị thú* cực kỳ tinh xảo. Chưa mở cửa ra thì mùi nhang đã từ đầu kia bay đến. Hiển nhiên nơi này không phải cửa chính mà là cửa nhỏ, Vu Hạ Khôn nắm tay Giản Du Du, dẫn cô đẩy cửa ra. (*) 异兽: Bên trong sân chính điện thờ phụng tượng Phật cao tầm ba gian phòng, kim thân chói mắt, từ bi khép hờ đôi mắt. Trong sân không có người nhưng hương khói dày đặc tỏa từ giữa lư hương cao bằng một người, toàn ngôi chùa chìm trong sương khói lượn lờ. Giữa trưa mặt trời chiếu rọi, Giản Du Du ôm tâm trạng ngắm cảnh cũng không tránh được bị không khí trang trọng này gây xúc động, cô thở chậm lại. Vu Hạ Khôn giống như ngựa quen đường cũ, dẫn Giản Du Du đi xuyên qua chính điện về phía sân sau. Hai người cũng không thăm viếng, xung quanh tượng Phật lớn là rất nhiều Phật đường nhỏ, họ không đi vào mà đi thẳng đến sân sau. Ngược lại chỗ này có không ít người đang vây quanh một hòa thượng đang buông mắt niệm kinh. Ông vô cùng thành kính chắp hai tay trước ngực, trên tay đang cầm ngọc bội và Phật châu, thậm chí còn có phong bì màu đỏ bọc trong lá bùa vàng, quỳ gối trên bồ đoàn. Vu Hạ Khôn dắt Giản Du Du qua đó, không quỳ xuống mà là đứng một bên chờ. Giản Du Du nghe không rõ hòa thượng đang hát gì, chỉ là âm điệu rất nhẹ nhàng, không lên xuống kịch liệt, ngược lại nghe rất thoải mái. Khúc cuối cùng, mọi người trên mặt đất đứng dậy hành lễ, sau đó yên tĩnh tự lui ra ngoài. Đợi đến khi không còn người nào nữa thì hòa thượng ngước mắt lên, không vui không buồn nhìn qua Vu Hạ Khôn. Nom ông tầm bốn mươi tuổi, trên mặt là nếp nhăn nhiều năm và làn da sẫm màu do phơi nắng, nhưng tướng mạo có loại nhã nhặn khó nói nên thời. Giản Du Du nhìn chằm chằm ông hồi lâu, cô nhận ra ông không chỉ có Phật tướng mà đặc biệt là đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng kia cũng đang rũ hờ. Ông cũng không hỏi họ tới đây làm gì mà chỉ chỉ vào ống xăm, nói với Vu Hạ Khôn: "Rút một cái đi." Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du, buông tay cô ra rồi đi vào trong điện, vị hòa thượng kia cũng đứng dậy tiến vào. Giản Du Du không cầu gì nhưng thái độ trang trọng, cô biết Thần Phật thế giới này không phù hộ được cô ở thế giới người. Cô do dự muốn đi vào nhưng vị hòa thượng kia đã đóng cửa điện lại rồi. Giản Du Du:...Được thôi, thần bí ghê. Vì thế cô nhìn xem Thần Phật được thờ phụng bốn phía trong điện, sau đó nhìn người viếng thăm thưa thớt, chờ Vu Hạ Khôn đi ra. Cô không nghĩ đến Vu Hạ Khôn còn tin chuyện này, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng không lạ. Nhà cô kinh doanh nhỏ còn thỉnh Nhị gia trấn thủ, nhà họ Vu gia nghiệp lớn như vậy chắc cũng tìm người xem ít phong thủy gì đấy, không hề lạ. Cô đi vòng quanh hai vòng. Lúc Vu Hạ Khôn đi ra thì nhìn Giản Du Du mỉm cười, anh xếp giấy đoán xăm nhỏ lại rồi nắm trong lòng bàn tay: "Đi thôi, tiếp theo dẫn em đi chơi." Giản Du Du khẽ gật đầu, theo Vu Hạ Khôn ra ngoài, hai người vẫn đi cửa hông. Vu Hạ Khôn nhân lúc Giản Du Du không chú ý thì quăng tờ giấy vào trong lư hương. Lúc xe xuống núi, Vu Hạ Khôn rất im lặng, anh không vui vẻ như hồi mới đến nữa. Giản Du Du cảm nhận được tâm trạng sa sút của anh, nhịn không được hỏi: "Anh làm sao vậy?" Chẳng lẽ lúc nãy nói chuyện với hòa thượng không được vui à? Vu Hạ Khôn lắc đầu, nghiêng đầu nhìn sâu vào Giản Du Du, nói: "Không sao, hơi mệt thôi, tí nữa chúng ta đi trang trại." Giản Du Du gật đầu, Vu Hạ Khôn tiếp tục lái xe về phía trước. Nhưng mà không lâu sau đột nhiên đổi hướng, Giản Du Du không gài dây an toàn, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía Vu Hạ Khôn. Vu Hạ Khôn lái xe về phía rừng cây, không có đường lộ. "Anh làm gì vậy?" Giản Du Du ngồi thẳng lên nhìn thoáng qua phía trước. Tốc độ xe không chậm, rẽ trái rẽ phải xuyên thẳng qua rừng cây cực kỳ nguy hiểm. Mặt Vu Hạ Khôn căng thẳng, không trả lời. Anh lái rất xa thì mới phanh xe lại. Giản Du Du nhíu mày nhìn anh, "Sáng nay không uống thuốc mà đi à?" Vu Hạ Khôn nghiêng đầu nhìn cô, lấy ra một chai nước, mở nắp uống một ngụm sau đó ném vào ghế ngồi trên xe. Anh nâng cửa sổ xe lên, mở trần xe ra. "Anh Khôn, anh làm sao vậy?" Giản Du Du thấy anh hạ ghế lái xuống, người cũng nghiêng theo nằm lên, sau đó không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc. Giản Du Du chớp mắt vài cái, cô từng nhìn thấy Vu Hạ Khôn hút thuốc nhưng chủ yếu là lúc xã giao, bình thường anh hoàn toàn không đụng đến, còn ghét bỏ mùi thuốc nữa. Nhưng giờ anh đã châm thuốc, hít vào một hơi, kẹp ở đầu ngón tay, lúc này mới nhìn Giản Du Du nói: "Anh không sao, hơi mệt, nghỉ ngơi tí được không?" Giản Du Du cũng dựa vào ghế xe, "Được, chân của anh anh quyết định." Giản Du Du dứt khoát thả lỏng. Nơi này rất yên tĩnh, cũng không có ai đến đây. Cô mở cửa sổ xe ra, nhìn ra bên ngoài thì thấy một mảng xanh tươi mơn mởn, còn mình lại ở dưới bóng cây, rất được đấy. Trong xe yên tĩnh, Giản Du Du biết rõ Vu Hạ Khôn không bình thường, nhưng lại không biết anh kỳ lạ chỗ nào. Dù sao thật ra cô cũng không quản được anh đang làm gì, cô chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường mà thôi nên cô dứt khoát không hỏi. Cô nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua lá cây, chiếu vào một đóa hoa dại đang rung rinh, cô nhìn thấy chú sóc từ thân cây bò xuống, đi về phía cô rồi nghiêng đầu nhìn quanh. Sau đó cô nghe thấy âm thanh lạch cạch đến từ trong xe, vừa quay đầu thì nhìn thấy Vu Hạ Khôn đang ngậm thuốc hơi híp mắt lại, xuyên qua làn khói nhìn cô. Ánh mắt anh mơ hồ, chầm chậm mở thắt lưng ra, sau đó lại cởi một nút áo sơ mi. Giản Du Du:... Vu Hạ Khôn rít một hơi thuốc, dập tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn, khói trắng từ mũi bay ra. Anh chồm người sang, nói bên tai Giản Du Du, "Chúng ta thử xe play nhé?" Hô hấp của Giản Du Du bị hơi thở cay nồng của anh làm ngừng ại, Vu Hạ Khôn mở khóa kéo ra, nắm tay Giản Du Du đặt lên đùi mình. "Không phải em rất thích chân anh sao?" Vu Hạ Khôn nói xong thì rút thắt lưng ra đặt vào tay Giản Du Du, yết hầu anh cuộn lên, anh dùng chóp mũi cọ xát gương mặt Giản Du Du ở khoảng cách gần. "Tất cả đều nghe theo em, được không?" Giản Du Du đấu tranh rồi nói: "Không được đâu...em không có đam mê này." Vu Hạ Khôn nở nụ cười, âm thanh rất nhẹ, lại như một mồi lửa, đốt lên pháo hoa tưng bừng trong đầu Giản Du Du. Cô cảm thấy mình thật sự không có sở thích đó. Nhưng sự thật chứng minh có một số việc bản thân mình cũng không thể hiểu được được. Giữa ban ngày ban mặt, xe việt dã giảm xóc hát khúc ư ư a a, nhấp nhô lên xuống không dứt. Cuối cùng Giản Du Du cũng từ từ nhắm mắt, ôm cổ Vu Hạ Khôn, ngón chân cuộn tròn giẫm lên ghế da, cô cảm thấy mình xong rồi. Đủ mọi ý nghĩa hết. Cô cảm thấy Vu Hạ Khôn cố ý. Đã từng trải nghiệm kiểu này rồi nên cho dù cô quay về thế giới thật thì cô có thể thu hồi lại trí nhớ, yêu đương kết hôn với người bình thường à? Có lẽ rất nhiều năm sau này, bất kể là nhìn thấy đàn ông kiểu gì cô cũng sẽ không ngừng so sánh, dẫu người ở thế giới hiện tại không thể nào so với người ở thế giới này, nhưng cô vẫn luôn bất mãn, luôn hoài niệm, thậm chí là ôn lại trong mơ. Đây là quả thật như virus lây lan, ăn mòn lấy cô. Cô thở dài thật sâu, nhìn Vu Hạ Khôn sau khi thỏa mãn không hút thuốc mà ngược lại vểnh mông lên, cầm giấy ướt dùng một lần và cồn lau sắp mọi nơi, cô nhịn không được cười lên. "Tội gì mà anh khổ vậy chứ?" Giản Du Du không giúp anh mà ngược lại còn cười nhạo anh: "Không mệt à? Không đến trang trại sao, đến đó rồi nổi hứng không được à?" Vu Hạ Khôn buồn bực không lên tiếng, tóc anh bị Giản Du Du nắm đến tán loạn, lòa xòa rơi xuống phủ lên lông mi, nhìn thoáng qua còn trẻ hơn vài tuổi. Anh liếc Giản Du Du một cái, lúc bước chân khom người thì "Ss!" một tiếng, bên dưới quần tây đều là những đường màu hồng rộng tầm hai ngón tay, đau nhức nóng rát. Giản Du Du nhìn động tác của anh, chột dạ ho một tiếng, đứng lên nói: "Em giúp anh nha..." Lúc nãy Vu Hạ Khôn còn ôm cô, hận không thể khảm cô vào lòng thì giờ lại thấy ngại: "Em đừng nhúc nhích, lên ghế lái ngồi đi, cột váy lại, anh lau chỗ này." Giản Du Du bĩu môi, đành phải cột lại váy vừa nãy dính bẩn, sau đó ngồi xuống ghế lái. Cô ngồi ở chỗ Vu Hạ Khôn vừa lau xong, nhìn anh liên tục xịt xịt cồn khắp nơi sau đó lại chà qua chà lại. Cuối cùng tổng cộng dùng hết hai bịch khăn giấy, anh bước lại cốp xe tìm được một cái xẻng sắt, đào hố rồi chôn rác ngay tại chỗ, sau đó thì dùng nước khoáng rửa tay rồi xịt cồn lên, lúc này mới lên xe. Giản Du Du nhìn anh khá mệt mỏi, đã xế chiều rồi, "Em nói bụng." Giản Du Du nói. Vu Hạ Khôn nói: "Cốp xe có đồ ăn... Mà thôi, đừng ăn." "Em không được ăn trên xe hả?" Hiện tại Giản Du Du muốn bóp chEt anh: "Anh còn là con người không. Giày vò em nửa tiếng đồng hồ mà không cho em ăn cái gì hả?" Vu Hạ Khôn mím môi, nhỏ giọng nói "Ai giày vò ai chứ..." Giây phút im lặng ngắn ngủi của hai người qua đi thì ai nấy cũng đỏ hết cả tai, nhìn ra cửa sổ, cuối cùng Vu Hạ Khôn nói: "Chúng ta đi trang trại ăn, sau đó về nhà " Giản Du Du "ừm" một tiếng, sau đó lại im lặng, Vu Hạ Khôn nói, "Em qua ghế phụ đi, anh lái xe." Giản Du Du vừa định mở cửa bước xuống xe thì Vu Hạ Khôn đã bắt được cánh tay cô, "Bước qua đây." Nói xong anh vỗ vỗ chân mình. Giản Du Du: "...Còn làm nữa hả?" Vu Hạ Khôn lắc đầu, hơi ngượng ngùng cười, so với vẻ ngoài lạnh lùng của anh thì không hợp lắm, Giản Du Du nhìn mà trong lòng xốn xang. "Không phải, anh có phải động vật đâu, anh ôm em một cái thôi." Vu Hạ Khôn nói xong thì giang hai cánh tay ra với Giản Du Du. Thật ra thì Giản Du Du bước rất cẩn thận, chỉ sợ chân đụng vào bất kỳ nơi nào thì Vu Hạ Khôn sẽ không để yên mà lau lại. Giản Du Du ngồi lên đùi Vu Hạ Khôn, Vu Hạ Khôn lại "hít" một tiếng. Giản Du Du chống eo không dám ngồi thật. Vu Hạ Khôn ấn cô xuống, lúc này mới nói: "Không sao đâu." Giản Du Du nghĩ nghĩ: "Anh nghiện kiểu này à?" Cô nói rất mơ hồ nhưng Vu Hạ Khôn nghe thì hiểu ngay, anh nói: "Không có, từ nhỏ trong nhà không ai đánh anh cả. Ba mẹ anh cơ bản không bao giờ nặng lời với anh, anh của anh cũng rất che chở anh." Không có ai đánh anh, trong nhà anh rất hạnh phúc, không cãi nhau, chỉ là giữa người thân với nhau thì hơi xa cách lạnh lùng mà thôi. Khi còn bé Giản Du Du suốt ngày bị quý bà Thủy Nguyệt đánh. Cô cảm thấy ở một mức độ nào đó, một số thói quen sẽ được di truyền. Cô không có khuynh hướng bạo lực, cô rất chắc chắn, cô chỉ yêu thích kiểu tình thú nhỏ nhoi này thôi. "Chỉ vì muốn phối hợp với em thì anh không cần thiết phải vậy đâu nhé." Giản Du Du sờ tai Vu Hạ Khôn, hơi bất đắc dĩ lại có chút áy náy, "Không cần phải đối xử với em như vậy, thật đấy." Cô muốn nói cơ bản cô không có cơ hội ở lại, mục đích Vu Hạ Khôn làm vậy rõ ràng quá rồi. Anh càng làm như thế thì trong lòng Giản Du Du càng không chịu nổi. Cô cũng không phải đầu gỗ, dù không giải thích được tình cảm vô cùng nồng cháy của Vu Hạ Khôn thì cũng biết ý tứ nịnh nọt của anh. Huống hồ khi thứ tình cảm nồng cháy này bộc phát ra, nếu nhìn trong hiện thực bình thường chính là bệnh tâm thần, nhưng khi ở thời điểm thân mật, ấy chính là chất dẫn cháy. Cuối cùng Giản Du Du cũng không nhẫn tâm nói lời gây mất hứng, cô chỉ cúi đầu hôn vào gáy Vu Hạ Khôn. Vu Hạ Khôn ôm eo cô, mặt chôn nơi đầu vai cô, nói: "Cần chứ, anh thích nhìn dáng vẻ bị anh quyến rũ của em." Không nhăn nhó mà khích lệ, vừa nhiệt tình vừa chân thật. Tác giả có lời muốn nói: Giản Du Du: Đó là sinh hoạt hài hòa, là cơ sở quan hệ nam nữ. Anh như vậy thì sau này làm sao em cùng người ta hài hòa được nữa!