Chương 102: Có giỏi thì ra đây đối đầu trực diện (2)

Hắn mới bừng tỉnh. Vẫn là nương tử chu đáo. Hắn mạo muội xâm nhập vực sâu chưa chắc đã tìm được Long Điệt Yêu Thần, nhưng có Hao Thiên khuyển này thì không cần lo lắng vấn đề này nữa. "Đi, chúng ta đi săn nào!" Dương Lăng thúc giục pháp quyết, Hao Thiên khuyển lập tức hóa thành thân xác có máu có thịt, lao nhanh xuống phía dưới truy đuổi Long Điệt Yêu Thần. Vân Hoa tiễn bóng Dương Lăng biến mất trong bóng tối, trong lòng không khỏi căng thẳng. Thỏ trắng thấy thế, đang định tiến lên an ủi thì, nàng thấy một bóng người cao lớn uy nghiêm bước tới, trong đầu lập tức trống rỗng, cơ thể theo bản năng quỳ xuống. "Tiểu tiên bái kiến Bệ hạ!" Vân Hoa nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại, lập tức ngây người tại chỗ. "Huynh trưởng, sao huynh lại ở đây?" "Hừ!" Hạo Thiên Thượng Đế không trả lời câu hỏi hiển nhiên này, hắn nheo mắt nhìn muội muội của mình, lạnh lùng quát: "Dao Cơ, muội có biết tội không?" ... Dưới sự dẫn đường của Hao Thiên khuyển, Dương Lăng bay xuống phía dưới một hồi lâu, vực sâu dường như không có điểm dừng, bóng tối và sự tĩnh lặng xung quanh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Hơi thở của Hao Thiên khuyển ngày càng gấp gáp, rõ ràng là ngày càng đến gần mục tiêu. Dương Lăng bám sát theo sau. Sau một cuộc đại chiến, mặc dù trái tim hắn mệt mỏi, nhưng ý chí chiến đấu vẫn không hề suy giảm. Cuối cùng, dưới đáy vực sâu cũng xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ rực, chiếu sáng những vách đá xung quanh, phản chiếu bóng của Dương Lăng và Hao Thiên khuyển. Theo độ sâu tăng dần, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên nhanh chóng, không khí tràn ngập hơi nóng cháy xém, khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Dương Lăng đến trước một biển dung nham, nhiệt độ ở đây cao đến kinh người, không khí cũng bị bóp méo, sóng dung nham cuồn cuộn, phát ra tiếng gầm rú như sấm nổ. Quần áo của hắn đã bắt đầu cháy xém dưới nhiệt độ cao như vậy, nếu không phải hắn có đủ tu vi hộ thể thì có lẽ đã sớm hóa thành tro bụi. Trong khi Dương Lăng đang quan sát biển dung nham này, bề mặt biển dung nham xa xa đột nhiên cuộn trào, một luồng khí tức mạnh mẽ từ dưới đáy biển trào ra. Dương Lăng ngưng tụ ra Minh Thần Chi Mâu, chuẩn bị đón nhận sự xuất hiện của Long Điệt Yêu Thần. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một con chim khổng lồ màu vàng đột nhiên vỗ cánh, từ biển dung nham cuộn trào nhảy ra. Lông của nó giống như ngọn lửa đang cháy, mỗi một sợi lông đều tỏa ra ánh sáng màu vàng, dưới bụng có ba móng vuốt sắc nhọn. Ánh mắt của nó sắc bén, như thể là một vị chủ tể cao cao tại thượng. Mặc dù chưa từng nhìn thấy nhưng Dương Lăng vẫn tức khắc nhận ta lai lịch của con chim khổng lồ này —— Tam Túc Kim Ô! Dương Lăng nắm chặt Minh Thần Chi Mâu trong tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tam Túc Kim Ô nhảy ra từ biển dung nham. Hắn biết, đây là một loại thần cầm vô cùng mạnh mẽ thời thượng cổ. Yêu Yêu Hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, những người thống trị Thiên đình yêu tộc thời thượng cổ, chính là hai con Tam Túc Kim Ô được sinh ra từ Thái Dương tinh. Vào thời thượng cổ, dựa vào lực lượng mạnh mẽ của bản thân, cùng với khí phách nạp hải bách xuyên, hai huynh đệ bọn họ đã chinh phục được vạn tộc Hồng Hoang, thành lập nên Thiên đình yêu tộc. Trong đó, Yêu Hoàng Đế Tuấn còn kết duyên với Nữ Thần Hi Hòa trên Thái Âm tinh, sinh ra mười con Tiểu Kim Ô. Mười con Tiểu Kim Ô này thay phiên nhau điều khiển sức mạnh của mặt trời, chiếu sáng khắp Hồng Hoang, oai phong lẫm liệt, phong cảnh vô hạn. Nhưng ngày vui chẳng được dài lâu, vì một số lý do, mười con Tiểu Kim Ô đã tự ý rời khỏi Thang cốc, điều khiển sức mạnh của Thái Dương tinh làm xằng làm bậy ở Hồng Hoang, khiến sinh linh lầm than, bị Đại vu Nghệ của Vu tộc trên mặt đất bắt chết chín con. Chuyện này cũng trở thành ngòi nổ cho cuộc đại chiến giữa Vu tộc và Yêu tộc. Cuối cùng, hai tộc Vu và Yêu đều bị thương nặng. Thiên đình yêu tộc từng hùng mạnh một thời đi đến diệt vong, Yêu Hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, hai kẻ thống trị này cũng hóa thành tro bụi trong trận chiến quyết định. Và con Tiểu Kim Ô duy nhất còn lại cũng không biết tung tích sau trận đại chiến. Có người nói rằng nó đã tử trận trong chiến loạn, cũng có người nói rằng nó chỉ ẩn náu. Tóm lại, Kim Ô nhất tộc hùng mạnh như vậy đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, trở thành truyền thuyết xa xưa được lan truyền rộng rãi. Dương Lăng cũng đã không chỉ một lần được nghe kể về câu chuyện Tam Túc Kim Ô, không ngờ rằng ngày này lại có thể tận mắt nhìn thấy nó ở nơi sâu dưới lòng đất của bí cảnh Hương Lãnh Tuyền. Chẳng qua, rất nhanh sau đó hắn đã nhận ra có điều không ổn. Hắn phát hiện đôi mắt của con Tam Túc Kim Ô này trông có vẻ đờ đẫn vô hồn, bên trong không thấy bất kỳ sự dao động tình cảm nào, giống như một cái xác không hồn.