Chương 78: Ta đánh thắng được nàng, còn đến đầu quân cho ngươi sao? (2)

Mặc Nha Yêu Thần không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt bảo: "Bản tọa chỉ mượn tay ngươi để thử xem đạo hạnh của vị trưởng công chúa kia sâu cạn thế nào." Ý trong lời nói là, ngươi chỉ là một quân cờ của ta mà thôi. Trong mắt Tam Thủ Giao lóe lên một tia xấu hổ nhưng rất nhanh đã ẩn đi không thấy, trên mặt hắn hiện lên vẻ nịnh nọt, cung kính chắp tay hành lễ, nghiêm mặt mử miệng: "Mặc Nha Yêu Thần tính toán mọi việc, quả thực khiến người ta kính phục!” “Đúng rồi, tại hạ nghe nói Thái tử điện hạ cũng đã đến Nam Thiệm bộ châu, không biết yêu thần có thể giới thiệu tại hạ không?” “Tại hạ cũng muốn tận trung với Thái tử điện hạ!" Mặc Nha Yêu Thần nghe vậy thì hơi ngẩng đầu lên, vẻ mỉa mai trong mắt càng nồng đậm hơn. Hắn vẫn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Không cần, Thái tử điện hạ sẽ không thu nhận một con rồng nhà Thiên đình nuôi." Rồng nhà? Tam Thủ Giao suýt phun ra một ngụm máu già, không nhịn được tức giận thốt lên: "Lão tử ta đã sớm phản bội Thiên đình, ngay cả thiên binh thiên tướng cũng đã giết không biết bao nhiêu!" "Ồ?" Mặc Nha Yêu Thần quay người lại, trong ánh mắt lộ ra một tia thích thú. "Không phải rồng nhà thì tốt, vừa khéo bản tọa đã lâu rồi chưa được nếm thử mùi vị gan rồng, những con rồng nhà Thiên đình nuôi thì mùi vị không chính tông... Đúng rồi, giao long thì cũng được coi như là rồng chứ?" Tam Thủ Giao lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. "Yêu thần thứ tội, là ta nói hơi to tiếng. Ngài giữ ta lại còn có ích, ngài bảo ta làm gì cũng được." "Vậy thì..." Mặc Nha Yêu Thần nhìn về phía sơn cốc xa xa một cách hờ hững, giọng điệu lạnh nhạt: "Ngươi đi bắt người nam nhân bên cạnh trưởng công chúa kia về đây, ta thấy hắn và vị công chúa kia cử chỉ thân mật, bản tọa có hơi tò mò về lai lịch của hắn." Trong lòng Tam Thủ Giao nghi hoặc, ta vừa từ bên đó đi qua, sao ta không thấy bên cạnh nàng ta có nam nhân nào? Nhưng hắn biết Mặc Nha Yêu Thần không phải là người dễ nói chuyện, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi một câu: "Nếu bị công chúa phát hiện thì phải làm sao?" Mặc Nha Yêu Thần tùy tiện đáp: "Vậy thì ngươi cũng bắt nàng ta về luôn." Tam Thủ Giao: "..." Lúc này trong lòng hắn đang gào thét: Mẹ kiếp, ta đánh lại được nàng ta thì còn cần phải đến nương nhờ ngài sao? Không phải là bị nàng ta đuổi đến đường cùng mới chạy đến ôm đùi ngài sao! Như thể nghe được tiếng lòng của hắn, Mặc Nha Yêu Thần không quay đầu lại mà nói: "Đã biết mình không phải là đối thủ của nàng, sao còn hỏi nhiều làm gì?" Tam Thủ Giao: "..." Hạo Thiên kim khuyết, Di La thiên cung, Lăng Tiêu bảo điện. Đây là nơi Hạo Thiên Thượng Đế đứng đầu tam giới xử lý chính sự. Nhưng lúc này, cả điện trống rỗng, chỉ còn Ngọc đế ngồi một mình trên ngai vàng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào chiếc bảo kính lơ lửng trước mặt. Chiếc bảo kính này do Đạo tổ đích thân ban tặng, có thể soi rõ mọi chuyện xảy ra trong tam giới, giúp Thiên đế hắn đây không cần ra khỏi cửa vẫn có thể biết được mọi việc trên đời. Lúc này, cảnh tượng hiển thị trên chiếc Hạo Thiên bảo kính chính là cảnh bên trong bí cảnh Hương Lãnh Tuyền —— Bầu trời xám xịt, không có mặt trời, không có đụn mây, không có màu xanh, không có bóng người, chỉ có sương mù xám xịt, gió mạnh lạnh lẽo, kể về sự hoang tàn đổ nát của tiểu thiên thế giới này. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở một đôi nam nữ trẻ tuổi đang sánh bước bên nhau. Đôi trai tài gái sắc này, nam thì cao lớn tuấn tú, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi. Nhưng ngươi là Tư pháp thiên thần, phải biết rằng thiên quy không cho phép thần tiên kết hợp với người phàm! Ánh mắt của Hạo Thiên Thượng Đế dần trở nên phức tạp. Có tức giận, có trách móc, có ghét bỏ, cũng có bất lực... "Khởi tấu bệ hạ!" Ngoài Lăng Tiêu bảo điện, có linh quan trực ban cung kính nói qua cửa điện: "Thái Bạch Tinh Quân có chuyện quan trọng cầu kiến!" Vẻ mặt phức tạp trong mắt Ngọc Đế trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, hắn vung tay thu chiếc Hạo Thiên bảo kính lại, mặt không biểu cảm lên tiếng: "Cho vào!" "Vâng!" Rất nhanh, Thái Bạch Tinh Quân Lý Trường Canh bước nhanh vào điện, cung kính hành lễ với Hạo Thiên Thượng Đế ở trên cao: "Tham kiến bệ hạ!" Hạo Thiên Thượng Đế cúi đầu nhìn xuống: "Ái khanh bình thân, lần này đến là đã hỏi được gì từ miệng tán tu hạ giới đó sao?" Lý Trường Canh không đứng dậy, mà trầm giọng bẩm: "Muôn tâu bệ hạ, Viên Hồng đã trốn xuống hạ giới rồi!" "Trốn rồi?" Sắc mặt Hạo Thiên Thượng Đế biến đổi, cau mày nói: "Phi Hương điện là cấm địa của thiên đình, trong điện có nhiều cấm chế, một tán tu hạ giới làm sao có thể trốn ra ngoài được?" Lý Trường Canh nghiêm mặt đáp: "Viên Hồng thi triển thuật Pháp Thiên Tượng Địa, một kích phá vỡ cấm chế, lại thi triển thần thông Tung Địa Kim Quang, trong nháy mắt đã đi vạn dặm, thiên binh thiên tướng không kịp phản ứng, để hắn xông ra Nam Thiên môn..." "Pháp Thiên Tượng Địa! Tung Địa Kim Quang?" Trong giọng nói của Hạo Thiên Thượng Đế mang theo vài phần kinh ngạc, sắc mặt hơi lạnh: "Một tán tu hạ giới sao có thể tu thành thần thông như vậy?" Lý Trường Canh không trả lời, hắn biết bệ hạ không phải đang hỏi mình. Hắn cúi đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.