Chương 93: Cho ngươi cơ hội, ngươi không biết nắm bắt

Dương Lăng ném Tào Bảo đầy máu tươi đến bên cạnh Tiêu Thăng, sự điềm tĩnh và ung dung đó lập tức khiến hai huyền tiên thượng phẩm cảm nhận được một luồng cảm giác vô lực khó nói nổi thành lời. Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng vô cùng hối hận. Biết trước sẽ có kết cục như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không nảy lòng tham ôm ý xấu! Không đúng, nếu biết trước tên này lợi hại như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ tránh xa, căn bản sẽ không giao thiệp với tên này, càng không đi trêu chọc hắn! Như vậy thì bọn họ có lẽ đã có thể thuận lợi lấy Ngộ Đạo trà thụ kia đi rồi. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận. Tiêu Thăng nhìn Tào Bảo đầy mình đầy thương tích, trong lòng càng thêm chua xót. Hắn thở dài, chậm rãi quỳ xuống. "Thượng tiên, tha mạng!" "Tha mạng..." Tiếng cầu xin của Tiêu Thăng vang vọng trong hang động dưới lòng đất. Thỏ trắng nhỏ dùng sức siết chặt nắm đấm, thấy tên địa tiên Vũ Di sơn ngạo mạn trước kia giờ lại quỳ xuống cầu xin, trong lòng nàng bỗng thấy hả hê vô cùng! Mặc dù lúc đánh nhau nàng không tham gia nhưng ai bảo nàng cùng một phe với Dương Lăng chứ? Cho nên tên địa tiên này cầu xin Dương Lăng thì cũng coi như là cầu xin nàng! Nghĩ như vậy, trong lòng thỏ trắng nhỏ càng thêm thoải mái! Lúc này, trong lòng Vân Hoa đứng bên cạnh Ngộ Đạo trà thụ lại cuồn cuộn như biển động sóng gầm. Nàng lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn của Dương Lăng, vị phu quân vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn, mưu trí mưu lược trong lòng nàng, mới vừa rồi lại bộc lộ ra võ lực kinh người. Lúc này, nhận thức của nàng đã hoàn toàn bị đảo lộn. Hai tên huyền tiên thượng phẩm mà ngay cả nàng đối phó cũng có chút khó khăn, kết quả lại bị phu quân của nàng dễ dàng đánh bại. Sức mạnh mà Dương Lăng bộc lộ ra trong khoảnh khắc đó khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ. Nàng khi này mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra những lời mà nàng từng coi là trò đùa, rất có thể tất cả đều là thật! Phu quân của nàng không phải là một người bình thường, mà là một tồn tại mạnh mẽ hơn và khó lường hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng. "Tên tiểu tử này... rốt cuộc có lai lịch gì?" Hạo Thiên Thượng Đế ẩn núp trong bóng tối, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Hắn vẫn luôn cho rằng muội muội của mình đã hạ giá lấy một người phàm trần, cho nên không hề để ý đến tên phàm nhân này họ gì tên là gì. Lần này hạ giới, ban đầu hắn cũng chỉ muốn đưa muội muội về Thiên đình. Còn về Dương Lăng, tên phàm nhân đã quyến rũ muội muội của hắn, hắn căn bản không muốn quan tâm, để mặc cho kẻ này tự sinh tự diệt đã là lòng nhân từ lớn nhất của hắn rồi. Nếu không phải vì nể mặt muội muội, hắn đã muốn một chưởng vỗ chết kẻ này! Nhưng bây giờ, hắn không thể không nhìn người nam nhân trước mắt này bằng con mắt khác. Có thể dễ dàng đánh bại hai tên huyền tiên thượng phẩm như vậy, đủ để chứng minh đạo hạnh của kẻ này ít nhất cũng không yếu hơn kim tiên. Nhưng biểu hiện kinh người như vậy cũng khiến Hạo Thiên Thượng Đế bắt đầu nghi ngờ thân phận của Dương Lăng. Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là do hắn sắp đặt sao? Nếu không thì muội muội của hắn là Tư pháp thiên thần nắm giữ thiên điều của thiên đình, sao lại có thể phạm pháp, vô duyên vô cớ động lòng phàm? Vấn đề này thực ra hắn đã suy nghĩ đến ngay từ khi mới nhận được tin tức, nhưng vì thấy muội muội của hắn hạ giá lấy một người phàm trần nên hắn không suy nghĩ sâu thêm nữa. Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện ra, tên phàm nhân này rất có thể là một "cao thủ" cấp kim tiên ẩn núp, thế là "thuyết âm mưu" mà trước đây hắn vứt ra sau đầu lại một lần nữa hiện lên trong đầu. Chẳng lẽ có người đang đứng sau thao túng tất cả những điều này, để tính kế hắn? Xem ra chuyện này phải được điều tra cho rõ ràng, nếu như tất cả những điều này thực sự là có người bày mưu thì hắn nhất định phải khiến kẻ đó phải trả giá! "Thượng tiên tha mạng!" Tiêu Thăng quỳ trên mặt đất, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tay phải của hắn ấn chặt lồng ngực, xương ngực bị gãy khiến hắn gần như không thở được. Nhưng so với nỗi đau trên thân thể, nỗi sợ hãi cái chết càng khiến nội tâm hắn phải chịu đựng sự giày vò. Hắn nhìn Dương Lăng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và kính sợ. "Là tiểu tiên có mắt không tròng, đã xúc phạm đến chư vị thượng tiên!” “Tiểu tiên nguyện dâng cây Cẩm Tú Sơn Hà phiến này lên thượng tiên làm lễ đền tội, kính xin thượng tiên đại nhân không chấp tiểu nhân, tha mạng cho hai chúng ta!" Nói xong, hắn liền hai tay dâng cây chiết phiến lên. "Đừng..." Tào Bảo nằm trên mặt đất, thân thể thiên sang bách khổng giống như một con búp bê vải rách nát, xương cốt cũng không biết đã gãy thành bao nhiêu khúc. Lúc này hắn không thể cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt để truyền đạt sự không cam lòng trong lòng mình. Hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ bị người ta đánh bại một cách dễ dàng như vậy. Thời điểm bị Dương Lăng giơ lên làm khiên chắn, hắn cảm thấy nhục nhã chưa từng có, ước rằng có thể ra đi dưới cơn mưa kiếm đó luôn cho rồi! Nếu chết thì hiện tại không cần phải vẫy đuôi cầu xin tha thứ giống như chó thế này. Nhục nhã cầu sống, không bằng không sống! Ánh mắt Dương Lăng như đuốc, nhìn Tiêu Thăng và Tào Bảo trên mặt đất, trong lòng không hề có chút do dự nào.