Chương 32: 1. Đám yêu vũ loạn (17)

Nhắc tới lần trải qua đó, đồ tể lòng vẫn còn sợ hãi: "Đêm hôm đó, ta nghe thấy trong nhà chó một mực sủa, liền biết nhất định là yêu quái tới, vốn định trốn ở trong phòng không đi ra ngoài, nhưng là nghe thấy sát vách Thúy Nương đang kêu cứu mạng, còn có tiếng khóc đệ đệ cô, ta lúc ấy nhịn không nổi, nghĩ không bằng cùng yêu quái liều mạng đi, liền cầm một thanh đao mổ heo đi ra ngoài.” -- Tên đồ tể hốc mắt ửng đỏ, dừng một chút, cắn răng nói: "Yêu quái này thật vô nhân tính! Bắt đi đệ đệ và lão phụ thân sáu mươi tuổi của Thúy Nương, ta chỉ kịp cứu đệ đệ của Thúy Nương, đã bị yêu quái dùng tơ nhện quấn lấy hai chân. Yêu quái kia kéo ta và lão phụ thân của Thúy Nương vào trong rừng rậm, dọc theo đường đi ta dùng dao mổ heo dùng sức bổ tơ nhện, chỉ bổ vài cái liền không còn khí lực, hai chân không có tri giác, người cũng trở nên hỗn loạn, vốn tưởng rằng mình khẳng định sống không được, không nghĩ tới nửa đường bị một đoạn chạc cây làm kẹt lại, yêu quái kia sốt ruột trở về sào huyệt, ngay cả tơ nhện bị kéo đứt cũng không biết." Đồ tể cười khổ, thập phần cảm khái, "Coi như ta mạng lớn, ở trong rừng cây nằm cả đêm, đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, dùng hai tay còn có thể hoạt động bò trở về thôn, lại dưỡng bảy tám ngày, hai cái chân mới miễn cưỡng có thể đi lại.” Thẩm Tiêu nghe xong, cẩn thận hỏi cậu: “Có thể nhìn chân các hạ một chút không?” “Đạo trưởng cứ việc nhìn.” Đồ tể vén vạt áo lên, khom lưng kéo ống quần lên, lộ ra một đôi chân to, đầy lông. Lông chân quá dày, Thẩm Tiêu không nhìn ra manh mối gì, liền bắt mạch cho đồ tể, trầm ngâm một lát sau nói: “Dư độc chưa rõ, ngược lại không nghiêm trọng, ta kê mấy vị thuốc, ngươi trở về dùng hai ba ngày, hẳn là có thể khỏi hẳn.” Đồ tể giật mình nói: “Đạo trưởng có thể giải độc này?!” Thẩm Tiêu khẽ gật đầu: “Độc này không trí mạng, nếu trúng độc nhẹ, cho dù không dùng thuốc cũng có thể tự hồi phục.” Đồ tể vui mừng quá đỗi, vội thở dài hành lễ với Thẩm Tiêu: "Đạo trưởng là thần tiên sống! xin đạo trưởng cứu đệ đệ của Thúy Nương, đứa bé kia mặc dù được ta cứu, nhưng vẫn xụi lơ trên giường, ngay cả uống nước ăn cháo cũng cực kỳ gian nan, xin đạo trưởng cứu nó!" Đối với chuyện cứu người, Thẩm Tiêu đương nhiên là nghĩa bất dung từ, lập tức nói: “Ngươi dẫn đường trước đi.” Thẩm Tiêu đi cứu người, Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên đương nhiên cũng muốn đi theo. Thôn dân vây quanh ngoài viện nhìn thấy bọn họ đi ra, tất cả đều tò mò đuổi theo, bất tri bất giác liền trùng trùng điệp điệp một đám người lớn. Đến nhà Thúy Nương, lục tục lại có thôn dân khác mang bệnh nhân trong nhà tới, người trúng độc trong thôn không ít, Thẩm Tiêu lần lượt bắt mạch, bên ngoài xếp thành hàng dài. Loại chuyện chữa bệnh giải độc này, Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên đều không giúp được gì, trong phòng toàn là bệnh nhân, hai người bọn họ dứt khoát đi ra, ở bên ngoài chờ Thẩm Tiêu. Sát vách nhà này chính là nhà Đồ Tể, trước cửa có một con chó màu vàng đất, đối với Lâm Uyên vô cùng sợ hãi, cụp đuôi núp dưới chân tường. Thời Tiện Ngư thích động vật nhỏ, lại gần sờ sờ đầu chó, gãi gãi mặt chó, con chó kia liền không có tiền đồ vẫy đuôi lên, sờ thêm vài cái, ngay cả bụng cũng lật qua, mặc cho Thời Tiện Ngư sờ tận hứng. Lâm Uyên ở cách đó không xa yên lặng nhìn. Yên lặng nhìn. Nhìn xem...... Dư quang thoáng nhìn bóng dáng của mình trên mặt đất, cái đuôi buông xuống, hiện ra hơi có vẻ tịch mịch. Lâm Uyên: “ ......” …………