Chương 34: 1. Đám yêu vũ loạn (19)

Bộ ngực nhỏ vừa ưỡn lên của cậu bé sụp xuống, lúng túng gật đầu, sau đó chuyển bước, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Uyên, cúi đầu nói: “Xin lỗi.” Lâm Uyên: “ ......” Hắn trầm mặc, Thẩm Tiêu coi như hắn chấp nhận lời xin lỗi. Thẩm đạo trưởng tiếp tục dạy cậu bé: "Trên đời này có người, có tiên, có yêu, có thú, có tinh linh quỷ quái, biết phân biệt bọn họ thế nào không?" Cậu bé chậm rãi lắc đầu. Thẩm Tiêu nói: “Vô luận là người hay yêu, là tiên hay ma, thời kỳ thượng cổ đều hỗn hợp cùng một chỗ, khó có thể phân biệt, giống như tổ tiên của chúng ta, Thần Nông thị là đầu trâu thân người, Phục Hi thị là đuôi rắn thân người, nhưng chẳng lẽ chúng ta bởi vì bọn họ có đầu trâu và đuôi rắn, liền hô đánh hô giết sao? Chờ sau này con trưởng thành, sẽ chậm rãi hiểu được, học được phân biệt yêu quái không tính là bản lĩnh gì, có thể phân biệt chính xác thiện ác, mới là bản lĩnh lợi hại nhất.” Cậu bé nghe được cái hiểu cái không, sững sờ gật đầu. Cha mẹ phía sau nhẹ nhàng đẩy hắn hai cái: “Còn không mau cám ơn đạo trưởng dạy bảo? Có thể được đạo trưởng chỉ điểm, là bao nhiêu tạo hóa! Ngươi còn ngốc đứng làm cái gì, đi dập đầu với đạo trưởng.” Cậu bé bị cha mẹ đẩy có chút khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, quật cường mím môi. Thẩm Tiêu nhíu mày: “Làm cha mẹ ngày thường cũng phải cẩn thận lời nói việc làm mới được.” Hai vợ chồng trên mặt ngượng ngùng cười. “Được rồi, trở về đi.” Thẩm Tiêu thản nhiên nói, “Nhớ buổi tối đóng chặt cửa, đêm nay do chúng tôi gác đêm, mọi người an tâm nghỉ ngơi, không cần quá mức lo lắng.” Họ cảm ơn và rời đi cùng với đứa trẻ. Thẩm Tiêu nhìn bóng lưng người một nhà này, im lặng thở dài. ………… Ban đêm rất nhanh đã tới, các thôn dân dựa theo Thâmr đạo trưởng phân phó, ở trong thôn mấy chỗ đất trống chất đống cỏ khô thật cao, một khi nhện yêu đến, Thẩm Tiêu sẽ nghĩ cách đốt đống cỏ khô này. Hắn vẫn cho rằng hỏa là phương thức công kích tốt nhất, lần trước sở dĩ không có hiệu quả, hẳn là hỏa không đủ vượng, ánh sáng cũng không đủ mạnh. Tất cả thôn dân đều đóng cửa sổ lại, các nhà các hộ tất cả đều im lặng, trong bụi cỏ thỉnh thoảng xẹt qua côn trùng không biết tên, mang đến một trận tiếng sột soạt, đêm nay ngay cả tiếng gió cũng không có. Không biết nhện có đến không... Thẩm Tiêu và Lâm Uyên tìm một chỗ dốc có địa thế khá cao, ngồi xuống gác đêm, đối với hai người bọn họ mà nói, cho dù vài đêm không ngủ cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến thân thể. Thủ trong chốc lát, bốn phía không có chuyện gì phát sinh. Lâm Uyên hỏi Thẩm Tiêu: “Tiểu Ngư, là người sao?” Thẩm Tiêu bị hỏi đến sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía hắn: “Sao lại nói vậy...” Lâm Uyên lại hỏi: “Em, là yêu thú?” Thẩm Tiêu ước chừng hiểu được, Lâm Uyên hẳn là nghe xong những lời mình nói hôm nay, cho nên có cảm xúc. "Em đương nhiên là yêu thú, cô ấy cũng đúng là người, bất quá hai người các ngươi đều rất kỳ quái, một người mất trí nhớ, người kia nói không nói rõ lai lịch của mình.” Thẩm Tiêu hỏi: "Em vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?" Lâm Uyên trầm mặc một lát, nói: “Cô ấy, thích em.” Thẩm đạo trưởng: “???” Lời này đột nhiên xuất hiện, không đầu không đuôi, làm cho người ta ngoài kinh ngạc lại có chút buồn cười, Thẩm Tiêu nói: "Em ngay cả nói cũng không rõ ràng, liền xác định cô ấy thích em?" Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên, lại có chút đắc ý, trả lời: “Cô ấy khen em, có lông.” Thẩm đạo trưởng nghe vậy bật cười: “Thì ra là khen em, anh còn tưởng em nói cô ấy yêu em. Em là yêu thú.” Yêu thú cùng người thủy chung là có khác nhau. Lâm Uyên nhíu mày: “Em đã nói rồi, có thể, sống lộn xộn.” Thẩm Tiêu không đồng ý lắm, "Hơn nữa theo anh được biết, bộ tộc yêu thú cũng không có bạn đời cố định, bình thường mỗi lần đổi môi trường sống, sẽ tìm bạn đời mới, em xác định Tiểu Ngư có thể chấp nhận sao?” Lâm Uyên giật mình, sau đó trầm mặc xuống, hai đầu lông mày mơ hồ lộ ra khổ não. Thẩm Tiêu giơ tay vỗ nhẹ vai hắn, khuyên nhủ: “Vẫn là chờ em khôi phục trí nhớ, bàn bạc kỹ hơn đi” Lâm Uyên suy tư, chậm rãi gật đầu...... ………… Nam chính: Cô ấy khen tôi... vừa thô vừa to vừa nhiều lông. (Hết chương này)