Chương 43: 1. Đám yêu vũ loạn (28)
[Dịch] Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta
04:04 - 16/03/2024
Trong lòng Thời Tiện Ngư có quá nhiều nghi vấn chưa giải, rất nhiều dấu chấm hỏi xoay quanh trong đầu, giống như cào tim gãi phổi, đến nỗi đến nửa đêm, cô vẫn ở trên giường khó ngủ.
Tại sao Vạn phu nhân lại lén đốt giấy?
Tại sao khi đốt giấy lại nói những lời này?
Kỳ quái...... Thật sự là quá kỳ quái......
Muốn biết đáp án, chỉ sợ chỉ có thể tìm Vạn phu nhân hỏi một câu, nếu không, cũng chỉ có thể tìm Vạn Cát hỏi rõ ràng, nhưng tiểu nam hài kia từng nói, Vạn Cát bị mẹ đẻ vứt bỏ, chính mình liều lĩnh chạy tới hỏi, chẳng phải là cố ý vạch trần vết sẹo của người khác?
Quên đi quên đi, cô vẫn là đừng nghĩ những thứ này, lần này tới mục đích chủ yếu, là muốn cho Thẩm Tiêu tìm được Linh Sơn! Về phần việc riêng của người khác, vốn không nên là vấn đề cô quan tâm.
Bọn họ đã ở trong thôn này dừng lại vài ngày, phải nhanh chóng lên đường mới được, sớm tìm được Linh Sơn, cô mới có thể sớm một chút thu thập được nguyện lực a.
Thời Tiện Ngư nhắm mắt lại, chậm rãi nổi lên buồn ngủ, cố gắng làm cho mình ngủ.
Nhưng cô không nghĩ tới, chính mình ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, lại lại nghe thấy thanh âm kia --
"Con của ta...... Ta muốn con của ta...... Con của ta......"
Cô ấy bị đánh thức.
Thanh âm kia một tiếng tiếp một tiếng, không dứt, trong ai oán lộ ra cảm giác mát mẻ thấu xương, lạnh đến mức cả người cô nổi da gà.
Thời Tiện Ngư thật sự chịu không nổi, đứng lên xoa xoa cánh tay, bỗng nhiên có loại ảo giác trở lại lúc tang lễ cho ông cố - lúc ấy cô ngủ ở trong nhà cũ trống rỗng, nghe thấy dưới giường truyền đến thanh âm, cũng là sâu kín oán hận liên tục như vậy...
A...... Chờ một chút.
Cô vẫn nghe được, có phải đây không phải là thanh âm, mà là lời cầu nguyện của đối phương?
Như vậy liền nói thông suốt a! Bởi vì là tiếng cầu nguyện, cho nên dù là cách rất xa, cô cũng có thể nghe thấy! Mà Thẩm Tiêu và Lâm Uyên chỉ có thể cảm nhận được một hai khi khoảng cách rất gần.
Thời Tiện Ngư đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, a...... Thì ra là có chuyện như vậy!
Cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế ra ngoài, đi tìm Thẩm Tiêu và Lâm Uyên.
Tuy rằng không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng thanh âm vẫn còn, đã nói rõ vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Cô chạy vài bước đến trước cửa phòng hai người bọn họ, chưa kịp đưa tay đập cửa, Lâm Uyên đã mở cửa từ bên trong, như là nghe được giọng nói của cô trước.
Thời Tiện Ngư sốt ruột nói: "Em lại nghe thấy âm thanh đó rồi, xem ra không chỉ có một con nhện, không chừng lần trước bị thiêu chết chính là nhện mẹ, bây giờ nhện cha đến rồi!"
...Lâm Uyên yên lặng nghiêng người, để cô nhìn rõ Thẩm Tiêu đang ngủ say trong phòng.
“Pháp lực cạn kiệt, mệt chết đi được.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Hơn nữa, uống rượu.”
Thời Tiện Ngư vươn cổ nhìn vào trong phòng, nghĩ thầm: "Xong rồi, không được rồi."
Thẩm đạo trưởng bình thường chỉ biết ngồi nghỉ ngơi, hiện tại lại giống như một chữ "Đại" nằm sấp trên giường, ngủ đến tiếng ngáy vang từng trận.
Cái này cũng khó trách, hắn đã liên tục nhịn vài ngày vài đêm chưa từng nghỉ ngơi, hơn nữa tiệc mừng công lại uống rượu, xem ra đêm nay tám phần là không tỉnh lại.
Thời Tiện Ngư nắm lấy tay Lâm Uyên, vội vàng đi ra ngoài: “Thanh âm càng ngày càng gần! không chừng yêu quái kia đã vào thôn! Thẩm đại ca hiện tại không tỉnh lại được, chỉ có thể dựa vào hai chúng ta nghĩ biện pháp!”
Lâm Uyên kinh ngạc đi theo sau cô, ánh mắt dừng lại trên tay hai người, trong lòng thán phục: "Cô ấy...... thật chủ động."
…………
Thời Tiện Ngư kéo Lâm Uyên một đường đi nhanh.
Đương nhiên, đi nhanh chỉ là đối với cô mà nói, đối với Lâm Uyên mà nói cùng tản bộ dưới ánh trăng không có gì khác nhau.
Hai người nhìn thấy một con bọ cạp khổng lồ trên sườn núi bên ngoài làng! Vỏ ngoài của con bọ cạp cứng như áo giáp, trên móc cái đuôi mọc ra khuôn mặt của một người phụ nữ, giống như con nhện kia, là cùng một khuôn mặt!