Chương 45: 1. Đám yêu vũ loạn (30)

Thời Tiện Ngư lại chà xát, phát hiện đầu ngón tay của mình bắt đầu chết lặng, dần dần, ngay cả hai ngón tay cũng không có bao nhiêu tri giác. Độc tính không lớn, nhưng nếu toàn thân đều tê liệt, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Những tơ này, rốt cuộc là cái gì đây...... "Hài tử...... Hài tử của ta...... Hài tử a......" Thời Tiện Ngư cả người giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm! Sao còn có âm thanh? Rốt cuộc là từ đâu tới?! Cô đứng lên, thân thể hơi lung lay, được Lâm Uyên bên cạnh đỡ lấy. “Chân tê rần......” Thời Tiện Ngư khó xử nói, cô ngồi xổm quá lâu. Lâm Uyên sững sờ, cho rằng cô cũng trúng độc của tơ trắng, một tay ôm ngang cô vào trong ngực. Thời Tiện Ngư sắc mặt ửng đỏ, nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào đây, bất quá trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, cô chỉ về phía rừng rậm tối tăm xa xa, nói với Lâm Uyên: “Có thể dẫn em vào rừng rậm nhìn một chút hay không? Em lại nghe thấy âm thanh kia, không giải quyết xong âm thanh, về sau, chỉ sợ còn có thể có quái vật khác đến thôn.” Lâm Uyên gật gật đầu, ôm lấy Thời Tiện Ngư hướng rừng rậm đi -- Với tốc độ cực nhanh, hắn nhảy thẳng lên ngọn cây và di chuyển trên cây với sự trợ giúp của thảm thực vật rừng rậm, tránh hầu hết các loài rắn độc. Mỗi khi hắn nhảy lên thật cao, bay lên không trong nháy mắt làm cho Thời Tiện Ngư trong ngực hắn có loại ảo giác đang bay ... Thật kích thích. Hai người men theo thanh âm càng chạy càng xa, tiến vào sâu trong rừng rậm, nơi này ít dấu chân người, sinh trưởng rất nhiều cây cổ thụ trăm năm, hoàn cảnh xung quanh cũng càng âm trầm, tốc độ Lâm Uyên không khỏi chậm lại, cảnh giác dựng thẳng tai báo, tùy thời chú ý động tĩnh bốn phía. “Là nơi đó” Cô gái trong lòng đột nhiên vươn một bàn tay, chỉ về phía xa: “Ở dưới gốc cây kia! Thanh âm là từ nơi đó truyền ra!” Lâm Uyên hoài nghi nhíu mày, nói: “Không có yêu khí.” Vốn tưởng rằng nơi này cất giấu một con đại yêu đang quấy phá, như thế nào tìm được, lại không có nhận ra bất luận cái gì yêu khí? Thời Tiện Ngư cũng không hiểu, khẳng định nói: “Thanh âm đúng là từ nơi đó đi ra, chúng ta xuống xem trước?” Lâm Uyên khẽ gật đầu, ôm Thời Tiện Ngư nhảy xuống cây, hắn dùng đuôi quét cành lá sắc bén bốn phía ra, từng bước, từng bước vững vàng đi về phía trước, cuối cùng, dừng ở dưới một gốc cây to lớn -- Cây đại thụ chọc trời này đã chết héo, trên thân cây mục nát mọc đầy sợi nấm màu trắng, theo sinh trưởng, sợi nấm không ngừng lan tràn ra bốn phía, đem toàn bộ thực vật côn trùng phụ cận vùi lấp nuốt chửng, đến nỗi Lâm Uyên không thể đi về phía trước nữa, chỉ có thể dừng ở bên cạnh. Thời Tiện Ngư từ trên người Lâm Uyên đi xuống, khiếp sợ nhìn một màn kinh người trước mắt. Cành lá sum xuê che khuất ánh sáng, mà cây đa đã chết biến thành chất dinh dưỡng, môi trường nơi này cung cấp nơi sinh sản tự nhiên cho sợi nấm. Cô nhìn thấy thật dày sợi nấm chất thành một trương lại một trương mặt nữ nhân, mấy trăm trương, mấy ngàn trương, tái nhợt sợ hãi, mặt nữ nhân sâu kín nhìn chăm chú cô, đang phảng phất không tiếng động kể ra cái gì... Thời Tiện Ngư khẽ cắn môi, bất cứ giá nào, vươn một tay ra, nhắm mắt lại đem toàn bộ bàn tay ấn vào trong sợi nấm màu trắng! Trước mắt xuất hiện một thân ảnh nữ nhân. Cô mặc áo xanh, váy la, thần sắc lo lắng vội vàng đi lại trong rừng rậm, vừa đi, vừa hô: "Hài tử! A Cát, ngươi ở đâu... hài tử của ta... hài tử... hài tử..." Cô không tìm được hài tử của mình, ngược lại lạc đường trong rừng rậm, bước vào trong mảng nấm trắng xóa này. Chân tê liệt vô lực, tê liệt ngã xuống, nhưng không có ai tới cứu cô, mãi cho đến chết... Cô cũng vẫn không có tìm được hài tử của mình. (Hết chương này)