Chương 806: Dụ rắn ra khỏi hang

CHƯƠNG 806: DỤ RẮN RA KHỎI HANG Chúng tôi lên chiếc limousine, chầm chậm đi qua từng con phố của thị trấn nhỏ, cả quãng đường tôi ra vẻ hằm hằm, Tiểu Đào thì như một diễn viên chuyên nghiệp, không ngừng nói: "Lão gia, nhớ kỹ của hàng quần áo kia nha, lát nữa em muốn đi xem một chút!"; "Người ta thích nhẫn kim cương nữa cơ." Tôi thờ ơ đáp: "Chờ xong việc, muốn mua cái gì cũng được." "Lão gia, lão gia tốt với em quá!" Tiểu Đào ôm tôi, hôn một cái lên má. Nửa tiếng sau chúng tôi tới một con phố đồ cổ, ba người xuống xe, theo lời Lý Sấm nói thì tai mắt của Cuồng Trù kinh doanh một tiệm đồ cổ ở đây, có tên là Tĩnh Tâm Trai. Chúng tôi vào trong cửa hàng, một tiểu nhị mặt mày hớn hở ra chào đón: "Mấy vị là người nơi khác tới ư? Đến mua đồ cổ hay văn vật?" Tôi đè thấp giọng: "Gọi ông chủ Hác của các ngươi ra đây." Tiểu nhị vào mời ông chủ ra, Hác lão bản là một kẻ béo lùn, mặc một bộ đồ Đường, trông y như con lật đật. Hắn hỏi han mấy câu rồi bảo chúng tôi cần gì, tôi làm theo lời Lý Sấm dặn, nói: "Trên tay tôi có đồng tiền cổ, muốn nhờ ngài xem qua." Hác lão bản hỏi giật mình: "Niên đại nào nhỉ?" Tôi cười: "Không phải Tần Hán Tấn Tùy, cũng không phải Đường Tống Minh Nguyên Thanh!" Nói xong tôi móc đồng thao thiết tệ ra đặt lên bàn: "Tôi muốn dùng nó đổi lấy một ly trà." Hác lão bản cầm trên tay kiểm tra một chút rồi gật đầu: "Mời vào bên trong." Đi vào một gian mật thất, Hác lão bản pha cho tôi ly trà Bích Loa, hỏi: "Lão ca làm ăn ở đâu?" "Tôi chỉ là một con buôn, được anh em giang hồ nâng đỡ, gọi tôi một tiếng Thập Tam Ca." Tôi trầm định đáp. Hác lão bản chắp tay: "Thập Tam Ca, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, xem ra ông cũng là người lăn lộn giang hồ, chắc là biết rõ quy tắc trà đạo, hai người uống trà nhất định có một người chết đấy." Vừa nói hắn vừa làm động tác cắt cổ, tôi đập mạnh xuống bàn nói: "Phải cắt cũng là đầu tên kia! Con mẹ nó, tên Mãnh ca khốn kiếp nuốt lô hàng của tôi, nếu không phải lão tử cát nhân thiên tướng thì đã xong mạng với hắn rồi. Đạo lý cường long bất áp địa đầu xà tôi biết, cho nên tôi muốn mời Cuồng Trù đại nhân định đoạt chuyện này, đòi lại công bằng cho tôi!" Những lời này cơ bản là Lý Sấm dạy, tôi chỉ thêm chút ngẫu hứng biểu diễn, nói xong cũng hơi chột dạ. Có điều may là khí thế tôi đủ thật, Hác lão bản hoàn toàn không bất ngờ hay hoài nghi chút nào. "Ngài bớt giận!" Hắn nói: "Đối tượng muốn uống trà cùng là Mãnh ca đúng không, đúng là nơi này có nhân vật như vậy, nếu đã quyết định, tôi sẽ thu đồng thao thiết tệ này, rồi phát thiệp mời cho Mãnh ca." "Bao lâu thì gặp được hắn?" Tôi hỏi. "Cái này ngài yên tâm, thiệp mời của Cuồng Trù đại nhân, không ai dám không nhận, tối nay mà hắn không đến sẽ có người chặt chân hắn bê đến đây." Tôi gật đầu, lôi thẻ ATM trong túi ra: "Chút lòng thành, làm phiền ngài." Hác lão bản từ chối: "Không không, tôi chỉ là một người hầu nhỏ của Cuồng Trù đại nhân, Cuồng Trù đại nhân chỉ thay người trong giang hồ giải quyết ân oán, tiền này tôi không dám nhận." Tôi liền cất thẻ lại, hắn có muốn nhận thật tôi cũng không nỡ, trong này là toàn bộ tiền tích cóp của tôi mà. Đứng dậy cáo từ, đột nhiên Hác lão bản mở miệng: "Nhìn ngài khí độ phi phàm, chắc hẳn cũng là nhân vật số má trong giới, năm nay tổ chức Lục Đạo Cực Yến, Cuồng Trù đại nhân hẳn có mời ngài chứ?" Ý thức được khả năng tên này biết thông tin gì đó, tôi liền nói: "Dĩ nhiên! Ngày 3 tháng 3 sẽ tổ chức, nhưng đến giờ vẫn chưa thông báo địa điểm, ngài có biết không?" Hác lão bản cười cười: "Yên tâm, đến lúc đó ngài sẽ nhận được địa chỉ, Lục Đạo Cực Yến năm nay sẽ đặc biệt náo nhiệt đấy." Chúng tôi cáo từ Hác lão bản, tới một khách sạn sang trọng nhất thị trấn thuê phòng, hơn 1000 tệ một ngày, tôi cũng hơi xót ruột, sau đó gọi điện cho Tống Khiết tới. Tống Khiết và Lý Sâm đến, tay ông ta còn xách theo một vali trang điểm, tôi hỏi: "Đại thúc, ông tới làm gì, không yên tâm ư?" Ông ta lắc đầu: "Không, nghe Tống tiểu thư nói đến trưa mới hành động, sợ lớp trang điểm có sơ hở, tôi đến bổ sung một chút." Tống Khiết ngắm nghía căn phòng sang trọng khen: "Oa, đây chính là phòng cho tổng thống trong lời đồn sao? Thật là hoành tránh. Anh họ, sáng nay thuận lợi chứ?" Tôi nói: "Rất thuận lợi, chỉ là phải tỏ ra nham hiểm có hơi khó chịu, lăn lộn trong giang hồ quả không dễ dàng." Tiểu Đào nói: "Em đã liên lạc với cảnh sát, cắt cử mấy cảnh sát mặc thường phục giám sát quanh khách sạn." Tôi thì có chút không yên tâm, Thấu Xương Hương sẽ xuất hiện thật chứ? Nói ra băn khoăn trong lòng, Lý Sấm đáp: "Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, còn phải xem vận khí cậu thế nào." Buổi trưa, cảnh sát mặc thường phục đã được bố trí quanh khách sạn, với thân phận của mình đương nhiên tôi không thể gọi đồ ăn bên ngoài, đành gọi nhà bếp khách sạn mang đồ ăn lên. Ăn xong, Lý Sấm tu sửa lại lớp hóa trang cho chúng tôi, chợt điện thoại phòng khách vang lên, lễ tân nói có người tìm. Lý Sấm và Tống Khiết đang ở đây, đi ra khỏi khách sạn sẽ bị người khác nhìn thấy, tôi vội nói: "Mau đi trốn sang các phòng khác, chờ bọn tôi làm xong việc thì hãy ra." Tiểu Đào nói: "Anh nhớ ám hiệu chứ?" "Nhớ!" Tôi gật đầu. Đó là ám hiệu của chúng tôi với đặc nhiệm, chỉ cần ra chỉ thị, bọn họ sẽ xông vào bắt toàn bộ những người có mặt trong phòng. Ngồi trong phòng chờ một lát thì có người đến gõ cửa, là Hác lão bản, hắn nở nụ cười khả ố: "Xin lỗi, Thấu Xương Hương đại nhân muốn đổi địa điểm uống trà, Mãnh ca đã được mời qua đó trước rồi." Tôi tức giận: "Sao? Sợ chúng ta là cảnh sát đóng giả?" Hác lão bản xua tay lia lịa: "Không không, chỉ là cẩn tắc vô áy náy, cẩn thận một chút vẫn hơn." Liếc thấy Tiểu Đào đang để tay dưới ghế sofa, bật bộ đàm, tôi lớn tiếng nói: "Vậy chúng ta sẽ đi, đi uống trà ngay bây giờ!" Xuống dưới, bên ngoài có một chiếc xe đợi sẵn, tôi liếc nhìn xung quanh, các cửa hàng gần đó đều có cảnh sát đang giám sát sát sao nơi này. Lên xe, Hác lão bản lái xe một vòng quanh thị trấn rồi lại một vòng nữa, tôi hỏi: "Làm cái gì thế, cũng đâu phải đi bán ma túy, cần gì cẩn thận như vậy?" Hác lão bản hất hàm ra hiệu: "Phía sau có chiếc xe lạ khả nghi." Tôi ngoái lại nhìn, đó chính là xe của cảnh sát, tôi nói: "Có gì khả nghi đâu, sao tôi không thấy?" Một lát sau thì xe ra khỏi thị trấn, tới một vùng ngoài ô hoang vu, ở chỗ mênh mông bát ngát này, muốn theo dõi sẽ rất dễ bị lộ, tôi không khỏi thấp thỏm bất an. Xa càng đi thì xung quanh càng trở nên hoang vắng, đã đi được hai tiếng đồng hồ rồi, tôi không nhịn được nói: "Rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?" Gương mặt Hác lão bản trong gương chiếu hậu nham hiểm cười một tiếng: "Một nơi an toàn tuyệt đối!"