Chương 809: Địa ngục trần gian

CHƯƠNG 809: ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN Ba chúng tôi xé vải trên quần áo bịt vào mồm rồi ngồi xổm dưới đất, hết sức cố gắng hít khói càng ít càng tốt. Quan sát bốn phía căn phòng để tìm cơ hội thoát thân, mặc dù tôi biết chỉ lát nữa cảnh sát sẽ ấp tới, nhưng nếu chúng tôi bị bắt sống, sẽ vô cùng bất lợi cho hành động, thậm chí còn khiến lần hành động này thất bại! Tôi lết tới chỗ cánh cửa ngầm, kiểm tra đi kiểm tra lại, khói mê khiến đầu óc tôi mơ hồ, căn bản không cách nào tập trung được. Tiểu Đào và Tinh Thần cũng tới tìm giúp tôi, bỗng Tiểu Đào chỉ một chỗ: "Tống Dương, vật trang trí này hình như di chuyển được." Tôi thử một cái, quả nhiên nó trượt ra, bên dưới lộ ra một cảm biến vân tay, tôi tuyệt vọng, nhưng suy nghĩ kỹ càng thì hình như vẫn còn cơ hội. Xoay người kiểm tra đống ly trà vương vãi dưới đất, tôi tìm được một mảnh sành ấm trà có dính vân tay Thấu Xương Hương, nhưng trên người lại chẳng mang theo công cụ gì. Nhìn tới nhìn lui, tôi phát hiện có một loại bánh được gói bằng giấy dầu mỏng. Lột miếng giấy dầu ra, tôi áp vào dấu vân tay của Thấu Xương Hương, khiến nó in hằn lên tấm giấy, rồi lại áp nó vào cảm biến vân tay, hà hơi liên tục. Quá trình rất mất thời gian, khói mê khiến tôi khó thở, không ngừng ho khan, mỗi một hơi thở ra cũng vô cùng nặng nhọc. Đột nhiên ting một tiếng nhỏ, cảm biến vân tay chuyển màu xanh, mặt tường từ từ mở ra. "Tống Dương, em biết là không khó khăn nào anh không giải quyết được mà." Tiểu Đào ôm lấy tôi. "May mắn thôi." Tôi thở hổn hển nói: "Mau rút!" Phía sau cánh cửa ngầm là một hành lang lót gạch, chúng tôi theo nó rời đi, đến một chỗ có cửa sổ, cả ba ngồi dưới đất há hốc miệng thở dốc, hồi lâu mới lấy lại sức lực. Lúc này bên ngoài có tiếng của Thấu Xương Hương: "Tiểu tử kia quỷ kế đa đoan, các ngươi đi kiểm tra một chút xem hắn có trúng chiêu không." "Tuân lệnh!" Hai giọng nói đáp. Sau đó là tiếng bước chân đi về phía bên này, tôi với Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nhau, nàng uể oải lên đạn, theo tiếng bước chân ngày càng gần, tim chúng tôi cũng nhảy lên tận cổ họng. Đúng lúc này thì bên ngoài có tiếng xe ầm ầm xông tới, một giọng nói quen thuộc vang lên từ loa phóng thanh: "Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây!" Tiểu Đào mừng rỡ: "Là lão Vương!" Nhà máy sắp thất thủ rồi, tiếng bước chân gần tới chỗ chúng tôi thì vội vã rời đi, sau đó bên ngoài vang lên tiếng súng. Tôi giơ tay ra hiệu: "Mặt trước giao cho lão Vương, chúng ta vòng phía sau phòng ngừa Thấu Xương Hương lấy con tin ra để uy hiếp cảnh sát." Rời khỏi hành lang ngầm, tiếng súng bên ngoài ngày càng rát, Vương thúc đang công thành, tôi tin đám ô hợp này sẽ không chống đỡ nổi. Cả đường đi chỉ gặp hai tên vệ sĩ, bị Tiểu Đào và Tinh Thần quật ngã hết, sau đó tới một nơi, là một gian phòng sơn trắng toát, bên trong là một cái vạc lớn, thi thoảng có tiếng gõ trong vạc phát ra, cả căn phòng tràn ngập mùi hương liệu nấu ăn. Người bị ngâm trong hương liệu nghe thấy tiếng bước chân chúng tôi thì gào lên: "Cứu chúng tôi với!" "Van xin anh thả chúng tôi ra đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả." "Giết tôi đi, tôi quá khổ sở rồi!" Nén lòng đi qua một gian phòng khác, trông thấy mấy người mặc áo choàng trắng đang làm việc, Tiểu Đào giương súng lên quát: "Ngồi xổm xuống đất cho ta!" Bọn chúng rất nhát gan, thấy bị chĩa súng thì lập tức ôm đầu ngồi xuống, một tên nói: "Đừng giết chúng tôi, chúng tôi chỉ được thuê tới đây." Trong phòng này là hàng loạt lồng sắt có nhốt các loại động vật quý hiếm như cá tầm Trung Quốc, Khỉ núi tuyết, gà đen bụng đỏ, đều là động vật được bảo vệ cấp quốc gia. Tôi không khỏi trợn mắt, vì sự háu ăn mà chúng lại làm cả những việc này. Tiểu Đào chọc tôi một cái, sau đó chỉ về một phía, tay đưa lên che miệng. Trong góc phòng là cái chuồng heo lớn, ngoài mấy con heo mập bên trong thì còn có vài người, bọn họ trần như nhộng, ăn chung máng thức ăn với heo, còn phát ra tiếng kêu như heo vậy. Ngoài chuồng heo có nhốt người, mấy lồng tre khác cũng có, họ bị giam chung với động vật, có người bị nhốt đơn độc, có lẽ do bị giam cầm quá lâu, họ đã dần thoái hóa thành động vật bậc thấp. Phía sau còn một gian phòng nhỏ, đứng từ chỗ tôi có thể nhìn thấy cánh cửa sắt của một tủ lạnh khổng lồ, tôi không định tới đó xem, nội dung bên trong ắt sẽ làm tôi ngủ không yên giấc. "Thật quá dã man!" Tiểu Đào mắng. Tìm cuộn băng keo lớn, chúng tôi trói toàn bộ đám người này lại, tôi hỏi: "Chính phạm đâu?" "Không biết, ông ta rất ít khi đến đây!" Một nhân viên chăn nuôi đáp. Tôi vẫn liếc nhìn xung quanh, nói: "Không đúng, đây là tất cả ư? Lúc trước ta nhớ có người ăn mặc kiểu đồ tể, còn có người bị cắm ống trên thân cơ mà?" Nhân viên chăn nuôi chỉ một góc tường: "Sau cái lồng kia có thang máy." Tôi cởi trói chân cho tay này, bảo hắn dẫn đường. Hắn dời cái lồng khỉ lông vàng sang một bên, phía sau là một cái thang máy kiểu cổ, xuống dưới tầng 2 ngầm, đây là một gian nhà kho lớn hơn. Có cảm giác như mình vừa bước vào một studio khoa học viễn tưởng, chỉ thấy từng cái cột thủy tinh chứa người trần như nhộng bên trong, nam có nữ có, nhưng toàn bộ đều là người trẻ tuổi. Cơ thể họ bị cắm đầy ống, mặt đeo mặt nạ oxy. Tiểu Đào hỏi: "Kẻ nào có cái chủ ý ghê tởm này?" Nhân viên chăn nuôi đáp: "Chuyện này không liên quan đến tôi, đều là do họ nghĩ ra. Mấy thứ bên trên chẳng là gì, chỉ dùng để Cuồng Trù đại nhân mang đi tiếp khách. Đây mới là những nguyên liệu nấu ăn được tuyển chọn kỹ lưỡng, là để Cuồng Trù đại nhân tự mình thưởng thức, và dùng khoản đãi khách quý." Tiểu Đào ghê tởm đến tột cùng: "Mở miệng ra là Cuồng Trù đại nhân, ngươi tôn kính hắn quá nhỉ!" "Không không không!" Nhân viên chăn nuôi xua tay: "Thường ngày ở đây quản lý rất nghiêm ngặt, chúng tôi nào dám có biểu hiện bất kính nào, chỉ sợ chính mình sẽ bị giam lại, trở thành nguyên liệu nấu ăn. Thực ra chúng tôi chẳng có ai tình nguyện, ai lại tự nguyện đi làm mấy việc thương thiên hại lý này, mà đám ác nhân đó bắt cóc người nhà chúng tôi, ép chúng tôi uống thuốc độc, mỗi ngày hoàn thành công việc mới được một chút xíu thuốc giải." Nói tới đây hắn đau lòng rơi nước mắt: "Mấy người là cảnh sát đúng không, mấy người tới được đây thật quá tốt, cuộc sống khốn khổ của chúng tôi rốt cuộc cũng chấm dứt rồi." "Tống Dương, thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục vô lối lại chui vào." Một giọng nói lạnh như băng cất lên: "Giết chúng!" Dứt lời, bốn phía xông ra một đám đồ tể to lớn, mặt đầy hung dữ, tay xách dao lọc xương bóng loáng, nhân viên chăn nuôi sợ hãi hét lên, nhảy ra sau lưng tôi: "Đám này đều là ác quỷ ăn thịt người, anh phải cẩn thận!" Một gã đồ tể gầm lên xông tới, Tiểu Đào hai tay cầm súng, hụp người xuống lăn ra chỗ khác. Chợt ngửi thấy trong không khí có mùi rất sặc mũi, đồng thời đám đổ tể ai cũng đeo mặt nạ chống độc, tôi vội đè tay Tiểu Đào lại: "Không được nổ súng!" Thấu Xương Hương nấp trong bóng tối cười lớn: "Ngươi thông minh đấy, cả căn phòng đầy khí gas, dám nổ súng liền đồng quy vu tận!"