Chương 811: Thấu Xương Hương chết

CHƯƠNG 811: THẤU XƯƠNG HƯƠNG CHẾT Hắn giơ tôi lên không trung, cười điên dại: "Tống Dương, ta không tin ngươi có thần minh hộ thể, dựa vào cái gì mà 4 vị thiên vương cũng không giết được ngươi?" Không có oxy khiến đại não sắp hôn mê, trong thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi chợt nhớ ra Phu Tử tam củng thủ có một chiêu đối phó bị khóa hầu, liền dùng hai tay ôm lấy cổ tay Thấu Xương Hương, hai chân quặp vào cánh tay hắn, cả người treo trên tay tên ác ma. Đoàng đoàng mấy tiếng liên tiếp, tôi và Thấu Xương Hương đồng thời ngã xuống đất, hóa ra Tiểu Đào đã nhân cơ hội mà nổ súng. Ngã rồi, Thấu Xương Hương vẫn gắt gao túm lấy cổ họng tôi, Tinh Thần đi tới dùng hết khí lực mới gỡ được năm đầu ngón tay hắn ra. Thấu Xương Hương bị bắn ba phát đạn, máu chảy ồ ạt, tôi để ý thấy máu hắn màu đèn, miệng cũng trào ra một dòng máu đen. Hắn nói trong khó nhọc: "Cuống Trù đại nhân nhất định không bỏ qua..." lời còn chưa dứt, hắn đã tắt thở. Tiểu Đào kiểm tra cổ họng cho tôi, xót xa nói: "Cổ bị bóp đỏ lừ rồi." Tôi sờ cổ mình một cái, sợ hãi: "Nhất định tên này đã uống thuốc gì đó, sức khỏe mới dị thường như thế." Tôi lục soát thi thể Thấu Xương Hương, tìm được một cái lọ nhỏ, bên trong chỉ còn lại một ít thuốc bột, ghé mũi ngửi thử, Tinh Thần cau mày: "Lẽ nào đây là cửu tử hồi xuân tán?" Ngoài dược phổ bổn môn, trong Tống gia cũng ghi chép về độc dược bên ngoài, nghe nói cửu tử hồi xuân tán này có thể khiến một kẻ ốm liệt giường biến thành một dũng sĩ sức khỏe hơn người, nhưng cái giá phải trả là cái chết. Bởi đây là một tà dược thất truyền nên không được Tống gia sử dụng, theo ông nội suy đoán, dược lực tác dụng của nó là làm hòa tan gan, vận chuyển toàn bộ dịch gan đến cơ thể, từ đó khiến người ta có sức mạnh trong chốc lát. Một loạt tiếng bước chân vang lên, Vương Nguyên Thạch mặc đồ đặc nhiệm dẫn quân xông vào, trông thấy hiện trường, ông ta kéo mặt nạ xuống nói: "Xin lỗi, bọn ta tới trễ." Tôi nói: "Không sao rồi." "Lão Vương, tình hình bên ngoài thế nào?" "Những tên chống cự đã bị bắn hạ, số còn lại thì giao nộp vũ khí đầu hàng." Vương thúc đáp. "Đúng rồi, sao ông lại ở đây?" Tôi hỏi. Vương thúc nói , ông ta chạy tới huyện Tây Bình để gặp mặt chúng tôi, qua cảnh sát địa phương thì được biết chúng tôi đang điều tra nhà máy của Cuồng Trù, cho nên lần theo tín hiệu gps mà tới. Nhìn quanh, những nam thanh nữ tú bị bắt tới đây làm nguyên liệu nấu ăn ít cũng phải 50 người, vội nói: "Mau cứu người!" Những thanh niên này đều bị tiêm thuốc, lâm vài tình trạng nửa chết giả, các đặc cảnh lần lượt đặt họ xuống dưới đất, tôi ngửi thử chất lỏng trong trụ kính, đầy mùi dược thảo, hương liệu. "Đúng là điên rồ, dùng con người để ướp với gia vị làm đồ ăn!" Tiểu Đào cau mày. "Độc trên người họ thì dễ giải thôi, cùng lắm thì lọc máu toàn thân, nhưng chỉ e vết thương lòng sẽ để lại mãi mãi." Tôi thương xót nói. Sau đó thì cảnh sát địa phương cũng xuống, cảnh tượng bên trong làm họ khiếp sợ, đội trưởng dẫn đội nói: "Quanh huyện Tây Bình lại có nơi như vậy, là chúng tôi không làm tròn bổn phận." Nơi đây đất rộng người thưa, cảnh lực lại không bằng thành phố lớn, Lục Đạo Cuồng Trù đặt nhà máy ở đây cũng không lạ. Tôi lại nghĩ, chẳng lẽ Lục Đạo Cực Yến sẽ được cử hành ở gần đây? Ở huyện biên giới này mà vận chuyển người, chỉ cần không xuất cảnh thì rất khó bị kiểm tra. "Tìm thấy vợ tôi không?" Một giọng nói cất lên, Lý Sấm đang vội vã chạy vào, theo sau ông ta là Tống Khiết. "Ai cho phép ông vào đây?" Cảnh sát ngăn lại. Tôi xua tay: "Không sao, là người mình!" Lý Sấm vội vội vàng vang đi kiểm tra những người vừa được cứu, tôi hỏi Tống Khiết tới đây bằng cách nào, con bé cười khổ: "Đại thúc này cứ nằng nặc đòi tới, sau khi xe cảnh sát xuất phát thì em thuê một chiếc xe bám theo." Chúng tôi bận thu dọn hiện trường, chẳng quản đến Lý Sấm, đột nhiên ông ta nói: "A, ở đây có đơn giao hàng." Chúng tôi đi qua nhìn một cái, ông ta vừa mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu. Tiểu Đào cảnh cáo: "Ông đừng có lục lọi lung tung, để lại vân tay thì giải thích làm sao?" "Thật xin lỗi, tôi nóng ruột quá!" Lý Sấm nói: "Mọi người xem, vợ tôi trên đơn này, cô ấy bị đưa đi rồi." Tôi cầm tờ đơn nhìn xem, trên đó đều là họ tên và vài thông tin cơ bản, ví như Trương Tam, hơi gầy, 40kg...ngoài ra trong ngăn kéo cũng đầy những đơn giao hàng tương tự, đánh dấu từng năm. Trên tay tôi là đơn hàng cho năm nay, tôi mắng: "Yến hội ăn thịt người của Lục Đạo Cuồng Trù, không biết đã sát hại bao nhiêu người rồi." "Kẻ này luôn cho rằng hắn là đứng trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, con người và động vật trong mắt hắn đều là nguyên liệu nấu ăn hết!" Một giọng nói khàn khàn cất ên, vài cảnh sát bị bất ngờ liền rút súng chĩa vào người tới. Có lẽ do Đao Thần ăn mặc quá khác người nên cảnh sát mới cảnh giác, tôi vội nói: "Không sao không sao, cũng là người mình." Đám cấp dưới toàn những tân binh của Vương thúc nhỏ giọng hỏi ông ta: "Huấn luyện viên, đây là ai vậy? Bên ngoài rõ ràng có người canh gác, sao ông ta một mình xông vào được." Đao Thần dừng lại trước mặt tôi, đưa tay sờ chỗ cổ họng bị bóp, nói: "Lần sau đừng vọng động như vậy, ta không ngờ nhà máy lại ở nơi hẻo lánh thế này, chạy tới quá mất thời gian." Tôi hỏi: "Sao ông không hành động chung với chúng tôi?" Ông ta cầm tờ đơn trên tay tôi nhìn lướt qua: "Ta đang điều tra một ít thông tin." Lúc tôi hỏi, ông ta lại nhìn vòng quanh mọi người, hiển nhiên là không muốn người ngoài nghe, nói: "Đi về trước đã!" Bảo cảnh sát ở lại thu dọn hiện trường và cấp cứu nạn nhân, tốp chúng tôi về khách sạn đặt trước trong thị trấn. Đao Thần vẫn luôn cẩn thận, vào phòng, trước tiên là kiểm tra cửa sổ và gương, sau đó ánh mắt dừng lại ở Lý Sấm: "Đi ra ngoài cho ta!" Lý Sấm nhìn tôi một chút, cầu khẩn: "Van xin cậu, tôi cũng muốn biết tung tích vợ mình." Tôi cười khổ: "Xin lỗi, những thông tin này không thể cho ông biết được, vợ của ông nhất định chúng tôi sẽ cứu trở về, yên tâm đi!" Lý Sấm lúc này mới bất đắc dĩ rời đi, sau khi ông ta đi khỏi, Đao Thần nói: "Không nên tùy tiện tin tưởng người lạ." Tiểu Đào nói: "Thông tin về Lý Sấm tôi đã nhờ cảnh sát địa phương điều tra, ông ta sống ở đây đã mấy chục năm, không có vấn đề." Đao Thần lắc đầu: "Cẩn thận thì tốt hơn, nhất là trong thời khắc quan trọng này! Tống Dương, thiệp mời ngươi vẫn mang trên người chứ?" "Ông nói cái này?" Tôi lấy tấm card đặt lên bàn. Đao Thần lôi thiệp của mình ra, bên cạnh còn có một cái nữa: "Chỗ ta có 2 cái, đến lúc đó chúng ta có thể cử ra ba người tham gia Lục Đạo Cực Yến!" Tiểu Đào nói: "Lẽ nào chúng ta còn phải cầm thiếp mời mà khách sáo đi vào? Theo tôi thấy, nên lựa chọn hành động từ trước, tuyệt đối không thể để Lục Đạo Cực Yến được diễn ra." Đao Thần lắc đầu: "Thật đáng tiếc, mặc dù thời gian đến lúc cử hành chỉ còn ba ngày, nhưng chúng ta vẫn chưa có địa chỉ chính xác nơi nó diễn ra."