Chương 814: Phong tuyết vô nhai đao, giết người không thấy máu

CHƯƠNG 814: PHONG TUYẾT VÔ NHAI ĐAO, GIẾT NGƯỜI KHÔNG THẤY MÁU Gã vệ sĩ nói: "Nếu như không thể chắc chắn thân phận, thứ cho chúng tôi không đưa ngài tới buổi tiệc được." Đao Thần cười một nụ âm hiểm, rút thanh đao trong suốt, hàn khí lạnh buốt sống lưng ra, đám vệ sĩ sợ hãi lùi về phía sau một bước. Đao Thần giơ đao lên nói: "Thanh phong tuyết vô nhai này là vật bất li thân của ta, có thể chứng minh chứ?" Tên cầm máy vân tay lắc đầu: "Không được!" "Nếu vậy thì..." Áo khoác ngoài của Đao Thần chợt rung lên, bọc tên vệ sĩ kia vào, không biết sao tên kia ra sức giãy dụa, tôi nghe thấy âm thanh vải rách, đám áo đen còn lại sợ đến ngây người. Bị quấn trong áo choàng chừng 10s, tên vệ sĩ được Đao Thần đẩy ra, ngồi sụp xuống đất. Áo hắn bị rách, lộ ra phần da thịt, tôi thấy bụng hắn có một vết đỏ đỏ, hắn vội sợ hãi kiểm tra. Đao Thần nói: "Giết người không thấy máu là tuyệt kỹ chỉ mình ta làm được, ta vừa đâm ngươi một đao, tuy nhiên yên tâm, đao này đã tránh đâm phải nội tạng, ngoài việc bị đau ngươi sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng." Gã vệ sĩ lập tức quỳ lên, đám áo đen sau lưng cũng đồng loạt cúi người: "Đao Thần đại nhân, thứ cho tiểu nhân thất lễ." Sau đó là Hoàng Tiểu Đào, tôi hơi có chút lo lắng. Nàng đi tới cạnh tôi thì nháy mắt một cái, rồi ấn ngón tay vào cảm ứng, cũng giống như Đao Thần, màn hình không hiện lên gì cả. Đối phương nói: "Tiểu thư Hoa Mãn Lâu, thân phận cô có vấn đề." "Có vấn đề?" Tiểu Đào nhướn mày: "Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn lấy vân tay của ta? Sự xinh đẹp của bản tiểu thư chính là bằng chứng." Tên vệ sĩ lắc đầu: "Không được." "Vậy các ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?" Dáng vẻ hùng hổ của Tiểu Đào đúng như một cô gái giang hồ. Đám người kia châu đầu ghé tai thì thầm, sau đó nói: "Trong thông tin nói Hoa Mãn Lâu là một cao thủ ám khí, tiểu thư có thể biểu diễn tài năng hay không?" Tiểu Đào cười: "Quá đơn giản!" Rồi quay đầu bảo Tống Tinh Thần: "Ngươi, đi lấy một con dao tới đây." Nàng cố ý nhấn mạnh ở từ một con dao, tôi đại khái đã đoán được quỷ kế của Tiểu Đào. Chỉ lát sau Tinh Thần cầm một con dao ra đưa cho Tiểu Đào, nàng chỉ một đóa hoa trên bờ tường cách đó không xa: "Nhìn nó!" Há một tiếng, nàng giơ tay ném, đám vệ sĩ đồng thời quay đầu nhìn về phía bờ tường, chỉ thấy con dao cắm chắc chắn vào giữa bông hoa, đang lay động không ngừng. Tôi cười thầm trong lòng, Tiểu Đào quá xảo quyệt, quỷ kế của nàng lừa được đám áo đen nhưng làm sao qua mắt được tôi. Khoảnh khắc ném con dao vừa rồi, thực ra nàng không hề phóng nó đi. Con dao cắm trên bờ tường kia là Tống Tinh Thần ném, tiếng hét ban nãy của Tiểu Đào là để thu hút sự chú ý, khiến đám áo đen không nhận ra được sự mờ ám. Trong thời gian ngắn như vậy mà nghĩ ra được kế này, thật bội phục sự nhanh trí của Tiểu Đào. Đám vệ sĩ nhìn con dao cắm trên bông hoa mà tâm phục khẩu phục, cúi người: "Mời tiểu thư Hoa Mãn Lâu lên xe!" Tiểu Đào đắc ý nhìn chúng: "Giờ mới chịu tin hả, đám mắt chó coi thường người khác." Đúng lúc này có mấy chiếc xe cảnh sát chạy tới, một đội trưởng bước xuống nói: "Tống cố vấn, chúng tôi vừa nhân được tin báo, nói có người đến quấy nhiễu! Tất cả không được cử động!" Tôi thầm cầu khẩn đừng xảy ra chuyện gì, gọi Tống cố vấn còn ok, chứ ngàn vạn lần đừng gọi một tiếng Hoàng đội trưởng. Bất kể cảnh sát có nói gì, đám áo đen vẫn bình chân như vại, Vương Nguyên Thạch hỏi nhỏ: "Tống Dương, chi bằng bắt sống bọn chúng, hỏi ra địa chỉ, sau đó chủ động tấn công?" Không biết có phải đã bị nghe thấy hay không, tên cầm đầu đám áo đen đột nhiên hô: "Há mồm ra!" Tất cả bọn chúng đồng loạt há miệng, từ lưỡi lộ ta một viên thuốc con nhộng, tên cầm đầu nói: "Trong viên thuốc là xyanua đậm đặc, nếu các ngươi có ý định bắt chúng ta, chúng ta sẽ lập tức tự sát, mấy người cũng đừng mong sẽ tới được bữa tiệc." Cảnh sát thấy vậy thì không dám manh động, gã kia nói tiếp: "Cuồng Trù đại nhân mời các vị dự tiệc là tôn kính các vị, cũng hy vọng mọi người lấy lễ đáp lễ, tỏ chút thành ý!" Tôi phất tay với đám cảnh sát: "Mọi người không được lạm quyền, đây là chuyện riêng." Cảnh sát đành phải đánh xe dạt ra thành con đường, tôi, Đao Thần và Tiểu Đào mỗi người lên một xe, bị hai tên kẹp hai bên rất khó chịu, tôi chỉ có thể nhẫn nại mà chờ đợi. Xe cứ thế chạy ra bên ngoài huyện Tây Bình, tới một mảnh đất hoang. Cả buổi chiều xe vẫn chạy bon bon trên đường, phóng tầm mắt ra ngoài đều là hoang vu hẻo lánh, tôi bèn dựa đầu ra sau nghỉ ngơi chốc lát. Đến chạng vạng tối thì xe dừng lại, Tiểu Đào xuống xe gọi tôi, ngồi cả một buổi chiều khiến cơ thể rất bức bí, xuống đi lại một lát mới dễ chịu hơn chút. Đám áo đen đưa lương khô cho chúng tôi ăn, tôi quả thật không hứng thú gì, nhất là chúng còn đưa thêm cả thịt khô, căn bản là chẳng dám nuốt. Một tên nói: "Tống tiên sinh yên tâm đi, đây là thức ăn bình thường." Tôi cười lạnh: "Các ngươi cũng biết sự khác nhau giữa đồ ăn bình thường và đồ ăn đặc biệt?" Đột nhiên tôi nghĩ, rốt cuộc thì mình đang làm gì? Ngồi xe của kẻ xấu, tới tham gia một bữa tiệc ăn thịt người? Mấy người nghỉ ngơi qua loa tại chỗ, Tiểu Đào kéo tôi sang một bên nói: "Hình như bộ định vị mất sóng rồi." "Cái gì?" Tôi biến sắc. Trên người chúng tôi đương nhiên là có mang theo bộ định vị, hơn nữa không chỉ có một bộ mà còn giấu ở những nơi khó lục ra. Nhưng điều bất ngờ là chúng căn bản chẳng lục soát người, còn ra vẻ như hoàn toàn không quan tâm vậy. Tôi lấy điện thoại ra nhìn một chút, chẳng có vạch sóng nào, bấm bừa một số thì chỉ nghe tiếng lào xào, suy đoán: "Nhất định là trên xe có thiết bị phá sóng." Xung quanh đều là nơi hoang vu vắng vẻ, cộng thêm gió cát rất to, muốn để lại ký hiệu là bất khả thi, tôi ngẩng đầu nhìn thinh không, nói: "Vương Nguyên Thạch cũng không phải tay mơ, nếu bộ định vị mất sóng, ông ta sẽ tìm chúng ta thông qua vệ tinh. Ba chiếc xe đỗ ở nơi hoang vắng thế này là mục tiêu rất dễ phát hiện." Tiểu Đào thở dài một tiếng: "Chỉ mong là như vậy!" Chúng tôi nghỉ khoảng hai tiếng, mọi người im lặng ăn uống, sau đó tên áo đen lên tiếng: "Được rồi, lên đường thôi." Tiểu Đào mắng: "Không biết nói tiếng người à, bảo ai lên đường?" Đối phương nói: "Xin lỗi, ý tôi là mọi người khởi hành thôi." Tiểu Đào chỉ vào tôi: "Các ngươi làm cái quỷ gì mà như áp giải phạm nhân thế hả? Đây mà là đạo đãi khách ư? Ta muốn ngồi chung với tiểu soái ca này." "Thứ cho không thể đáp ứng." Tên áo đen cự tuyệt. Đao Thần âm u nói: "Dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe lời các ngươi?" Đối phương thản nhiên đáp: "Ở đây thì ngài phải nghe lời chúng tôi, nếu cố tình ép, chúng tôi sẽ lập tức phá hủy xe rồi tự sát. Có thể quay về hay không thì phải xem may mắn của các vị." Tiểu Đào khinh thường hừ một tiếng: "Lại lấy cái chết ra uy hiếp, đúng là vô lại!"