Chương 820: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con

CHƯƠNG 820: KHÔNG VÀO HANG CỌP, SAO BẮT ĐƯỢC CỌP CON Hóa ra Joker cố ý dụ đối phương thò tay vào ngực mình, bên trong hắn giấu đạo cụ ảo thuật. Tôi tự nhủ, tên Joker này cũng học được phong cách của người tiền nhiệm hắn đây. Đột nhiên Joker nhảy vọt lên, rút dao kề vào cổ Ngưu gia, nham hiểm nói: "Kẻ nào dám tới?" "Đừng nghe hắn nói, ở đây không được giết người đâu. Động thủ!" Ngưu gia hô to. Đám thủ hạ của Ngưu gia lập tức xông lên hỗn chiến với bên Joker, tuy số lượng ít hơn nhưng đám thủ hạ Joker vừa điên vừa cuồng, đánh nhau mà chẳng màng đến an nguy bản thân. Sau một trận đánh hỗn loạn, hai bên đều có thương binh, Ngưu ca thì đã được thủ hạ hộ tống chạy đi từ sớm. Joker rút khăn tay lau máu trên mặt, ném vèo một cái cười nói: "Quỷ nhát chết!" Một thủ hạ hỏi Joker: "Lão đại, huynh đệ bị thương phải làm sao?" Nhìn một loạt những tên bị thương nằm dưới đất, Joker nói: "Kệ chúng, kẻ yếu không xứng được sinh tồn nơi này, đi với ta tới hang ổ tên kia!" Chờ đám người nháo nhào đi hết, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Đào nói: "Xem ra chúng sẽ còn quay lại." Tôi đáp: "Buông bỏ địa bàn này đi, hiện giờ ta không thể dùng cứng đối cứng với Joker được." Đao Thần lắc đầu: "Đám người này, căn bản chẳng để vào mắt!" Tôi giải thích: "Không, ông cũng thấy đấy, bây giờ ai nắm giữ nhiều tài nguyên, người đó sẽ là mục tiêu bị cướp. Quả thật chúng ta có thể bằng chiến thuật cặn kẽ đánh bại đám Joker, nhưng sau đó chỉ sợ là sẽ chẳng có giây phút yên bình, có chống đỡ được đến tối mai hay không là một ẩn số. Ý tưởng chiếm địa bàn của tôi quả có hơi chủ quan, không nghĩ tới sự hung ác của nơi này, bây giờ muốn giữ mình thì phải buông bỏ hết tài nguyên trong tay, hạ thấp, hạ thấp mình thêm nữa." Tiểu Đào tỏ vẻ khó xử: "Nếu cứ giữ mình thì chúng ta tham dự Lục Đạo Cực Yến bằng cách nào?" Tôi cười: "Anh tự có cách!" Lúc này có mấy tên mặc đồ đen đến thu dọn tàn cục, tôi nói: "Đi theo tôi!" Sau đó xuống dưới. Đám áo đen trông thấy chúng tôi thì hoàn toàn dửng dưng, tôi nói: "Tìm ngươi muốn mua đồ." Đối phương không thay đổi sắc mặt, tôi móc ra một đồng thao thiết tệ: "Một đồng đổi lấy quần áo trên người ngươi, đủ chứ?" Mấy tên châu đầu thì thầm, sau đó trả lời tôi: "Được!" Trên người còn tổng cộng 7 đồng, tôi lấy ba đồng ra nói: "Ta muốn 3 bộ!" Nhận quần áo, tôi bảo mọi người mau rút lui, ra bên ngoài tìm một chỗ không người. Tiểu Đào thắc mắc: "Anh muốn mấy bộ vest này làm gì?" Tôi cười: "Đây là kế hoạch của anh!" Không ai có phản ứng kịp, ngoại trừ Chu Nam, hai mắt hắn sáng lên: "Anh định đóng giả nhân viên của tổ chức, đi lừa gạt?" Tôi gõ gõ ngón tay: "Không sai, Lý Sấm giỏi hóa trang, cộng thêm ba bộ quần áo này, ngày mai chúng ta có thể thoải mái đóng giả nhân viên tổ chức, lấy tiền và thiệp mời từ kẻ có sẵn." Chu Nam hỏi: "Anh định lừa ai?" "Đến mai, ai là người nhiều tai nguyên nhất thì tìm người đó. Joker là lựa chọn lý tưởng nhất." "Anh điên rồi!" Tiểu Đào kêu lên. Tôi nói: "Không hề. Joker ngông cuồng, người đông thế mạnh, ắt sẽ không ngờ lại có kẻ dám lừa mình, bản thân hắn cũng sẽ không nghĩ tới." Chu Nam nói: "Thời điểm nhân viên đến thu thao thiết tệ cùng thiệp mời, là phải sát hạn, kế hoạch của anh hẳn là sẽ đi trước đám nhân viên một bước. Việc này là rất mạo hiểm, nếu thất bại sẽ không có cơ hội thứ hai." Tôi nói: "Quả thật là rất mạo hiểm, nhưng chúng ta chỉ còn cách này. Nếu kế hoạch chu toàn sẽ không có vấn đề gì." Chu Nam cười lớn: "Tống đại thần thám, đầu óc anh thật nhạy bén, sau này có muốn cân nhắc cùng tôi phát tài không?" "Quên đi! Hợp tác chỉ là tạm thời, đến khi việc này xong xuôi, tôi khuyên anh nên rửa tay gác kiếm, bằng không chúng tôi sẽ tìm anh làm phiền đấy." Tôi cảnh cáo. "Ha ha, Tống đại thần thám đã nói như vậy, sau này tôi nhất định sẽ rửa tay, được hợp tác với anh một lần, lại còn tham gia Lục Đạo Cực Yến là một vinh hạnh lớn nhất rồi." Con mắt Chu Nam đảo một vòng: "À phải, lần này tham gia Lục Đạo Cực Yến, mấy người có mưu đồ gì khác không đấy?" Đao Thần trừng mắt: "Đừng có nhiều chuyện!" Chu Nam giơ tay xin hàng: "Tôi không hỏi nữa, không hỏi nữa được chưa!" Mỗi tòa nhà ở đây đều bị tội phạm chiếm lĩnh, đến khuya bọn chúng đi đổi ít rượu thịt rồi ở bên trong cười nói, ăn mừng chiến thắng. Những kẻ yếu thế bị cướp chỉ có thể vật vờ bên ngoài bờ tường, vài tên không chịu nổi, đi tìm nhân viên áo đen nói mình muốn rút lui ra ngoài, nhưng câu trả lời nhận được đều là không cho phép. Chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, một thành phố tội phạm đã bắt đầu sinh ra, người nơi đây được chia thành dăm bảy loại. Đao Thần nói: "Đây là cái thế giới đen tối mà một đời ta muốn tiêu diệt, nhưng từ khi còn trẻ tới giờ, thế giới tội phạm chẳng hề ít đi, mà càng ngày lại càng đông..." Tôi nói: "Có ánh sáng thì ắt có bóng tối, chỉ e việc phạm tội sẽ vĩnh viễn không mất đi, cho nên trách nhiệm bảo vệ dân thường cũng sẽ trường tồn." Chúng tôi tìm một nơi để qua đêm, đầu đường xó chợ quả thật quá lạnh, ôm lấy Tiểu Đào đang run cầm cập, tôi nói: "Thật xin lỗi, hại em phải chịu đựng một đêm thế này." Nàng cười: "Không sao đâu, vì thắng lợi thì phải nhẫn nại, đạo lý này em hiểu mà." Một đêm này ngủ thật chẳng yên, cứ thi thoảng lại bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau trên đường. Vất vả chịu đựng tới khi trời sáng, tôi phát hiện Chu Nam đã biến mất, Đao Thần cả giận: "Tên nhãi kia nhất định là đi mật báo!" Lý Sấm nói: "Tên lừa đảo này không thể tin tưởng, thay vì mạo hiểm cùng chúng ta, hắn trực tiếp báo cho Joker đổi lấy an toàn có phải hơn không." Tôi trấn an: "Đừng nóng, cứ chờ hắn quay lại rồi hỏi." Bữa sáng vẫn là bánh quy và nước lọc, mọi người cố gắng chịu đựng, duy chỉ có Quang trọc là không chịu nổi, hắn nói: "Tống ca, tội tình gì mà phải tới tham gia cái yến hội chán chết này?" Tôi an ủi: "Vất vả cho ngươi rồi, chờ khi về Nam Giang, ta mời ngươi ăn hàng." "Ai da, vậy mới được...a, tiểu tử kia về rồi." Thấy Chu Nam xách một ít đồ ăn về, Quang trọc lập tức xông tới trước quát lên: "Thằng nhãi, ngươi chết ở đâu vậy, có phải là đi mật báo không?" "Mật báo?" Chu Nam ra vẻ tức cười: "Các người đừng nghĩ tôi là kẻ lừa đảo thì không đáng tin, bây giờ mọi người là cộng đồng vì lợi ích, làm sao tôi có thể bán đứng các người chứ?" Quang trọc ngửi thấy mùi thức ăn thì cầm lấy tay Chu Nam, hỏi: "Từ đâu tới?" Chu Nam cười ha hả: "Thi triển tiểu kế lừa được, mọi người chưa ăn sáng đúng không, đến ăn cùng đi!" Tôi nãy giờ vẫn quan sát nét mặt của hắn, tuy diễn xuất không tệ, nhưng vẫn có thể nhận ra, hắn đang nói dối...