Chương 830: Kẻ mua xương chết

CHƯƠNG 830: KẺ MUA XƯƠNG CHẾT Đám vệ sĩ sau lưng lập tức vọt tới, tôi túm lấy bả vai Hoàng Tuyền, dùng toàn bộ phẫn nộ tích tụ, kích phát minh vương chi đồng, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Hoàng Tuyền phát ra tiếng hét thảm thiết, lúc tôi buông tay ra thì hắn đã bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, ra sức lùi về phía sau: "Đừng tới đây, đừng tới đây!" Hoàng Tuyền sắp ngã khỏi bục cao thì được thủ hạ đỡ lấy. Nhân cơ hội này, tôi đưa ánh mắt như lửa cháy hừng hực xuống dưới đám đông, sự sợ hãi như thủy triều lan tỏa, đám người rối rít kinh hoàng lùi lại phía sau. Tôi mở miệng nói thì mới phát hiện micro mình đã bị cắt, bèn vận toàn lực hét lớn: "Đây là lần điên cuồng cuối cùng của các ngươi, ngày mai khi ánh dương lên, chiếu sáng toàn bộ nơi này, người sống và làm việc hòa bình sẽ mãn nguyện, còn các ngươi sống trong bóng tối sẽ chẳng còn chỗ dung thân!" "Nói hay lắm!" Đao Thần khen một câu, đột nhiên giật đứt dây trói, lẩn ra phía sau. Bóng người ông ta lập tức bị vệ sĩ vọt theo, nháy mắt tình cảnh trở nên hỗn loạn. "Bắt hắn lại! Bắt hắn lại!" Hoàng Tuyền liên tục gào lên, vệ sĩ xông tới ép tôi quỳ xuống đất. Hoàng Tuyền tức hộc máu, lấy khăn tay lau mép rồi tiền về phía tôi, đá một cước vào ngực, hung tợn nói: "Ta đã cho ngươi cơ hội được cứu đồng bọn, đây là tự ngươi đạp đổ đấy nhé! Đưa hắn lên tế đài!" Đám vệ sĩ trói chặt hai tay, nâng tôi lên, Hoàng Tuyền ra sức trấn an đám đông: "Không cần phải sợ, chẳng qua chỉ là một tên sắp chết xuất khẩu cuồng ngôn mà thôi, bây giờ bắt đầu nghi thức Tu La huyết tế!" Trên tấm đá kia có rất nhiều vết máu đã cũ, tầng tầng lớp lớp, bề mặt lõm vào thành hình một người. Tôi bị ném vào trong, nhìn nước sơn tối đen, tôi nghĩ có lẽ đây là thứ cuối cùng mình được nhìn thấy! Trong lòng thầm cười nhạo, đến cuối cùng mình vẫn tự do phóng khoáng như vậy, chuyện vi phạm đức tin là không thể nào làm được, không thể nào. Tiểu Đào, chờ gặp nhau ở dưới suối vàng, anh lại tiếp tục xin lỗi em! Thủ hạ Hoàng Tuyền bưng tới bảy cái mâm nhỏ, bên trên là bảy thanh đao mẻ, giao cho từng tên tân thiên vương. Hoàng Tuyền chậm rãi đi qua từng người, đặt tay lên vai chúng, gật đầu hỏi thăm. Sau đó bọn chúng cùng Hoàng Tuyền đi tới trước mặt tôi, Hoàng Tuyền lớn tiếng tuyên bố: "Nghi thức bắt đầu! Giang Bắc Tàn Đao, không sợ hãi..." Bảy tên cùng đồng thanh nói theo: "Giang Bắc Tàn Đao, không sợ hãi!" "Hỡi kẻ bước vào cửa của ta, hỡi anh em sinh tử!" "Hỡi kẻ bước vào cửa của ta, hỡi anh em sinh tử!" "Thất tử đồng tâm, uống máu Tu La!" "Thất tử đồng tâm, uống máu Tu La!" Đột nhiên giọng điệu của bảy tân thiên vương cao vút, bất ngờ chúng giơ đao lên, đâm xuống. Cơ thể Hoàng Tuyền rung lên một cái, hắn không dám tin, xoay người nhìn bảy gương mặt đang cười lạnh. Đao không cắm vào người tôi, mà toàn bộ cắm vào người Hoàng Tuyền. "Là...tại sao?" Hoàng Tuyền kinh ngạc trợn mắt. "Bọn ta không muốn sau khi trở thành thiên vương rồi, vẫn còn một thái thượng hoàng phía sau chỉ huy!" "Xin lỗi, tiền ông đưa quá ít!" "Bị đâm sau lưng mùi vị như thế nào nghe nói năm xưa ông cũng lên chức theo cách này, ha ha, đúng là tiền hô hậu ứng!" "Lão già, ông nên thoái vị rồi mới đúng, lại muốn độc bá Giang Bắc Tàn Đao sao?" "Quên nói cho ông biết, bọn tôi đã thống nhất từ trước, vật tế năm nay sẽ là ông, có phải rất thú vị không?" "Bọn tôi đang làm việc giống hệt tổ tiên khi xưa, giết chết một đại ma đầu nắm giữ tất cả, sau đó phân chia tài sản của hắn." "Chẳng có lý do gì đặc biệt cả, chính là như vậy cảm thấy rất ngầu!" Bảy người đưa ra bảy câu trả lời theo phong cách khác nhau, sau đó giống như đã hẹn từ trước, đồng thời rút đao ra chém, cơ thể Hoàng Tuyền giật lên một cái, liều mạng né tránh, hét lên: "Giết đám phản đồ này!" Bọn vệ sĩ trơ ra như khúc gỗ, Hoàng Tuyền móc ra một tập chi phiếu: "Ai tới giúp ta, ta cho tiền!" "Ngươi cho rằng tiền có thể mua được tất cả ư?" Một tên vệ sĩ từ từ tháo kính đen ra, là Lục Đạo Cuồng Trù! "Là ngươi..." Hoàng Tuyền quỳ sụp xuống đất, khí huyết suy yếu, sinh mệnh đang dần cạn kiệt, cả bộ âu phục đã bị máu tươi nhuộm đỏ: "Là ngươi âm thầm sắp xếp hết tất cả những thứ này...dựa vào cái gì..." Lục Đạo Cuồng Trù thong thả bước đến trước mặt hắn: "Lão già, ngươi có 5 cái tội, thứ nhất mưu đồ bá chủ, không quan tâm sự cân bằng giữa các thiên vương; thứ hai, ra tay với người mình; thứ ba, kiêu căng ngang ngược, trong mắt không có ai; thứ tư, dùng tiền để lung lạc thất thiên vương mới; thứ năm, cũng là tội nặng nhất, sau khi thất bại ở Nam Giang, căn cơ ngươi liền nổi lên mặt nước, hóa ra ngươi chỉ là hàng giả. 20 năm trước ngươi đã giết Hoàng Tuyền thật để cướp lấy vị trí nhưng chẳng hề có được sự công nhận của các thiên vương khác. Hoàng Tuyền, không, ta phải gọi ngươi là Tống Viễn Khê mới đúng, ngươi biết tội của mình chưa?" Hoàng Tuyền bò dưới đất, nắm lấy ống quần Cuồng Trù, bi phẫn nói: "Ngươi...ngươi làm sao trong vòng một ngày..." "Ngươi thắc mắc tại sao ta có thể kêu gọi nhiều người như vậy đúng không? Được, ta sẽ để ngươi chết được nhắm mắt, ngươi cho rằng tiền bạc mới là sức mạnh tối cao, sai lầm, sức mạnh duy trì tổ chức chính là truyền thống, mà ta thì luôn tuân theo truyền thống đó, đây là thứ lòng người muốn. Dĩ nhiên, tiền quả thật rất có tác dụng, ta đã hứa với 7 người này, chỉ cần giết ngươi, ta sẽ chia đều toàn bộ tài sản của ngươi cho họ, một phân ta cũng không lấy, từ nay ẩn cư!" Lục Đạo Cuồng Trù cười ha hả. "Ta không cam lòng...không cam lòng..." Hoàng Tuyền khàn giọng gào lên. Thấy cảnh này, tôi thống khoái mà cười lớn, tiếng cười vang vọng trong trời đêm. Tống Viễn Khê, tên khốn kiếp ngươi phản bội đức tin Tống gia, năm đó ngươi phản bội ông nội và cô cô, bây giờ thì ngươi cũng được nếm mùi phản bội rồi. Cuồng Trù giơ chân đá Hoàng Tuyền lăn ra đất, sau đó ôm lấy đầu hắn, há mồm cắn vào mặt, hung hăng xé một cái, kéo xuống một mảng da lớn. Hắn vừa nhai ngau ngáu, máu chảy đầm đìa, vừa nói: "Há, thịt của thứ hàng nhái cũng có mùi vị đặc biệt đấy!" Rốt cuộc thì Hoàng Tuyền cũng chết, Lục Đạo Cuồng Trù giang hai tay tuyên bố: "Chư vị, nghi lễ Tu La huyết tế chính thức kết thúc, bảy thiên vương mới đã được sinh ra, từ nay về sau, xin mọi người thành tâm ra sức với bảy vị bọn họ." Phía dưới vang lên một tràng pháo tay ầm ĩ, Cuồng Trù phóng ánh mắt nham hiểm về phía tôi: "Giờ đến lượt hắn, mang hắn đến phòng ăn của ta, ta muốn nếm thử bộ óc thông minh này!"