Chương 10: Tránh xa nam bỉ ổi, nữ đê tiện 2
Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng
06:18 - 28/04/2024
Tránh xa nam bỉ ổi, nữ đê tiện 2
Sau khi không còn ràng buộc của không gian, mặt dây chuyền mất đi ánh sáng ban đầu dần trở nên ảm đạm, đã không còn tác dụng gì nữa.
Lòng người hiểm ác, không mặt đối mặt trực tiếp phá hủy nó, ai biết được Tô Mộng Dao sẽ còn làm ra chuyện gì.
“Cái cô thích, tự dưng làm tôi cảm thấy ghê tởm ghê!"
Mặt dây chuyền đã bị hủy, Tô Mộng Dao giật mình khiếp sợ, sợ tới mức hét lên một tiếng.
Bạn gái bị bắt nạt, Dương Vĩ Thông vô cùng tức giận, quay sang nói lời lẽ gay gắt với Khương Ninh.
Nét mặt Khương Ninh hiện lên vẻ hung dữ: "Cút, có ngon thì đừng tới làm ngứa mắt tôi.”
Mặt Dương Vĩ Thông đen như đít nồi, kéo Tô Mộng Dao hổn hển rời đi.
Lúc này Khương Ninh mới mở cửa inox, vào nhà nhanh chóng mở hàng chuyển phát nhanh.
Áo chống lạnh bắc cực rất dày, mặc trên người rất mềm mại ấm áp, túi ngủ xác ướp được làm bằng cách khâu mấy lớp lông vũ lại với nhau, chất lượng đảm bảo đạt chuẩn tuyệt đối, lúc cực lạnh cô phải dựa vào chúng để kéo dài tính mạng.
Bên ngoài cuồng phong gào thét, sắc trời tối đen.
Sau khi đóng kỹ cửa sổ, Khương Ninh lấy một cái thùng nhựa lớn màu trắng để đựng nước, sau khi đổ đầy nước vào cô còn không quên đặt mấy thùng vào nhà vệ sinh trong không gian.
Khi siêu cường bão ập đến, khu chung cư này sẽ sớm mất điện mất nước.
Mặc cho bên ngoài có biển động gầm trời, Khương Ninh vẫn bận rộn không ngơi tay trong phòng bếp, không ngừng vo gạo nấu cơm, rửa rau, xào rau.
Thịt kho tàu, gà hầm nấm hương, cá hấp, thịt bò nạm củ cải, mỗi nồi đều có trọng lượng rất lớn, được san vào chậu inox đã chuẩn bị sẵn, nóng hôi hổi bỏ vào không gian.
Tranh thủ khi cường bão vừa tới, nhà nhà đều có tích trữ lương thực, cô phải nhanh chóng làm sẵn những món ăn có nhiều mùi trước, sau này cô cũng không dám tùy tiện bật bếp, đỡ phải khiến người ta nhớ thương.
Hấp bánh bao, nướng bánh mì, bếp gas và lò điện từ, bận rộn đến rạng sáng mới nghỉ tay được.
Thay bộ quần áo dầu mỡ ra, tắm nước nóng xong là cô ngả đầu đi ngủ.
Đang ngủ mơ hồ, cô bị tiếng khoan điện đánh thức.
Khương Ninh kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài sắc trời âm u, bão táp mưa sa đan xen rít gào.
Tưởng trời còn chưa sáng, ai ngờ mở điện thoại di động ra thấy hơn chín giờ sáng.
Thông báo Wechat không ngừng vang lên, 99+ tin nhắn chưa đọc từ nhóm chat của khu nhà và nhóm lớp, rất nhiều người đang ăn mừng vì sự xuất hiện của cơn bão "Thái Đao” này, dân văn phòng cuối cùng cũng không cần 996* nữa, học sinh cũng có thể nghỉ ở nhà.
*Bắt đầu làm việc từ 9 giờ sáng và kết thúc ngày làm việc vào 9 giờ tối, làm việc liên tục như vậy trong suốt 6 ngày mỗi tuần.
*Bắt đầu làm việc từ 9 giờ sáng và kết thúc ngày làm việc vào 9 giờ tối, làm việc liên tục như vậy trong suốt 6 ngày mỗi tuần.
Nhiều người trong nhóm đã chia sẻ những hình ảnh hay video về cơn bão, cây xanh tróc rễ khỏi mặt đất, ô tô đắt tiền bị đập vỡ, lốc xoáy tấn công nhà máy sắt cắt nhà máy ra làm đôi.
Lúc này nhiều người bắt đầu nhận ra tình hình không đúng, kêu rên rằng mình không tích trữ thức ăn, nói lúc tan tầm chạy tới siêu thị thì đồ ăn đã hết sạch, trên kệ mì ăn liền chỉ còn lại dưa chua cũ.
Tiếng khoan điện liên tục không ngừng, hình như là từ phòng bên cạnh truyền đến.
Khương Ninh có chút mơ hồ, một tầng có ba nhà, hai nhà còn lại không có ai ở.
Kiếp trước nước lũ ngập đến lầu hai, hộ gia đình tầng đó bị ép phải ra ngoài khi không đợi được cứu viện, vì thế mới dồn ý định lên phòng trống đó, cạy mở cửa phòng để vào ở.
Lúc ban đầu còn ở chung hòa bình, khi thức ăn càng ngày càng thiếu thốn, ánh mắt bọn họ cũng càng u ám và tính toán, nhiều lần còn nhân lúc nửa đêm lén cạy cửa nhà Khương Ninh.
Lần này rìu cứu hỏa được sử dụng trước thời hạn, chỉ cần bọn họ dám cạy, cô sẽ dám chặt.
Tiếng khoan điện đã dừng lại, hình như còn có tiếng trẻ con.
Khương Ninh mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy cửa nhà 1801 mở rộng, cánh cửa inox mới tinh đặt bên cạnh, người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo thoải mái màu nhạt đang khoan lỗ trên tường.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh xoay người nhìn lại.
Khương Ninh kinh ngạc: "Là anh?”