Chương 13: Đói đến mức đến trước cửa ăn xin 1
Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng
06:19 - 28/04/2024
Đói đến mức đến trước cửa ăn xin 1
Mắt cũng chẳng thèm chớp, cô chặn ngay anh ta.
Chưa đầy một phút sau, chuông điện thoại cô reo lên, là một dãy số lạ.
Không cần nghĩ cũng biết đấy là Dương Vĩ Thông hoặc bạn anh ta gọi đến.
Sống lại lần nữa, Khương Ninh cô sẽ không bị lợi dụng, nếu bị bọn họ lấy dù chỉ là một hạt thóc thì coi như cô thua.
Cô tắt điện thoại đi, phát hiện Đậu Đậu đang nằm ngủ trên sofa, người cuộn tròn như quả bóng, ngay cả trong mơ cô bé cũng cảm thấy bất an.
Cô lấy nhiệt kế ra đo lại, cơn sốt cũng đỡ hơn, giảm xuống còn 38 độ.
Không thể lộ tiền của của mình, có Đậu Đậu ở đây, cô không thể tiếp tục nấu những món ngon.
Khương Ninh ăn mì trứng cà chua nhưng cô lại thấy rất ngon.
Ngoài ban công có cửa sổ thoát hiểm, còn lại thì đều dán cửa sổ mờ để ánh sáng vẫn có thể lọt vào nhưng bên ngoài lại không nhìn được tình hình bên trong.
Khương Ninh lấy chậu trồng cây và đất trồng ra, rồi lấy mấy cân khoai tây, cắt những củ có mầm thành từng miếng, trộn với tro gỗ để chúng bám vào vết cắt rồi đem trồng vào chậu.
Cô trồng gần hai mươi chậu, tất cả đều được cô đặt ở ban công trong không gian.
Tiếp đó cô lại trồng mấy chậu tỏi, hành lá, rau diếp, cải thảo, cải chíp, rau muống,..v..v…
Cô lấy móc treo chạm rỗng ra, treo mấy chậu cây vừa trồng lên lan can sắt.
Chỉ cần chăm sóc cẩn thận, cô có thể có rau xanh để dùng thoải mái.
Còn chưa kịp rửa tay thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa “rầm rầm”: “Khương Ninh, Khương Ninh!”
Giọng nói này rất lạ, nếu như cô đoán không sai thì đây là bạn học của Dương Vĩ Thông.
Ha ha, xem ra là sắp chết đói rồi.
“Khương Ninh, bình thường cậu thích nhất là nấu ăn, có thể chuyển cho chúng tôi một chút đồ được không?”
“Chúng tôi mua của cậu cũng được, chúng tôi sẽ trả gấp đôi, à không, gấp năm lần có được không?”
“Cậu chấp nhận lời mời kết bạn đi, bây giờ tôi chuyển tiền cho cậu.”
“Tôi nói rồi, chúng ta đều là bạn, sau này còn gặp mặt nhiều, cậu có nhất thiết phải vô tâm thế không?”
Được ngăn cách bằng hai lớp cửa inox nên âm thanh cũng không quá ồn ào, nhưng người bên ngoài nói chuyện ngày càng khó nghe, thậm chí còn thẹn quá hóa giận đá cửa.
Khương Ninh lấy con dao từ trong bếp ra, cô đột nhiên mở cửa rồi giơ dao ra: “Ai vừa đá cửa?”
Bên ngoài cửa có cậu con trai đang đứng đó, nghe thấy tiếng mở cửa họ rất vui mừng, ai mà chẳng biết Khương Ninh vẫn luôn theo đuổi Dương Vĩ Thông, để ai đói thì đói chứ ai lại để nam thần của mình đói chứ?
Đồ ăn nhẹ tối qua họ đã ăn hết rồi, sáng với trưa nay họ phải nhịn đói, bọn họ thực sự không nhịn nổi nữa, giờ còn mỗi mấy chai bia mà càng uống lại càng đói.
Dương Vĩ Thông nói Khương Ninh rất kỳ quặc, cô hay có thói quen tích trữ đồ, có nhiều đồ ăn không hết để quá hạn cũng không bỏ, sống không khác gì bà già.
Không ít lần họ cười nhạo sau lưng cô nhưng không ngờ rằng bây giờ họ lại như chó ngáp phải ruồi vớ được cô.
Còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy con dao phi về phía họ, bọn họ đều sợ đến mức trốn sang một bên, lập tức nổi giận mắng: “Khương Ninh, cô điên rồi à!”
Khương Ninh chặn trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng: “Cút đi, có thế nào thì tôi cũng không vô liêm sỉ như các cậu.”
Mọi người đều sửng sốt, đợi đến khi phản ứng lại liền chửa rửa: “Khương Ninh, đờ mờ cậu có ý gì!”
“Tôi cũng chẳng phải mẹ của các cậu, sao tôi phải lo các cậu ăn gì uống gì?” Khương Ninh lộ ra vẻ mặt hung dữ, cầm dao chĩa về phía bọn họ: “Còn đá cửa nữa có tin là tôi băm các cậu ra làm mồi nhắm không?”
Sống sót trong ba năm tận thế, cô đã chiến đấu cũng đã từng giết người, nhìn thấy bản chất tồi tệ nhất của con người.
Thấy bộ dạng đầy sát khí của cô, bọn họ kinh ngạc đến mức da đầu tê rần rần: “Cậu… chúng ta đều là bạn bè mà, với cả cũng có phải là chúng tôi không trả tiền đâu.”
“Đừng nói nữa, nhà tôi không có đồ ăn, cho dù có thì tôi thà cho chó ăn cũng không cho các ngươi.”
“Các ngươi nói gì sau lưng tôi, tưởng là tôi không biết gì sao?” Khương Ninh nhìn họ: “Coi thường tôi như vậy, có bản lĩnh thì đừng đến tìm tôi, mới nhịn đói hai bữa mà đã nhũn xương rồi sao?”
Mặt ai nấy đều đỏ bừng, bọn họ tức đến phát run.
“Về nói với Dương Vĩ Thông, đừng có một bên ôm lấy hoa khôi, một bên lại tìm đến tôi đòi đồ ăn, chỉ biết dựa dẫm vào con gái lại còn giả vờ thanh cao, có thấy đáng khinh không?”
“Nếu anh ta còn dám giở trò gì với tôi, tôi sẽ đăng lên diễn đàn trường và nhóm khu chung cư, xem anh ta còn mặt mũi nữa không!”
“Cô, cô dám!”
Chẳng qua cũng chỉ là nhịn đói hai bữa, đường đường là một thằng đàn ông họ vẫn cần thể diện, với cả Khương Ninh như đang nổi điên cầm dao ở đó, ánh mắt như muốn ăn thịt người, chắc là đã bị kích động vì chuyện tình lãng mạn của Dương Vĩ Thông và Tô Mộng Dao rồi.