Chương 108: Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ (28)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:37 - 19/02/2024

Công chúa Ella chú ý đến ánh mắt của đám người chơi, cười khúc khích vui vẻ: “Hoá ra các ngươi thích chiếc vòng cổ này à? Mẹ đỡ đầu thân yêu đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật phong phú cho ta, mà chiếc vòng cổ này cũng chỉ là một trong số đó. Nếu các ngươi giúp ta tìm lại chiếc khăn tay, thì nó sẽ là phần thưởng của các ngươi.” Cố Cảnh Thịnh đưa ánh mắt về phía trên chiếc vòng cổ, nhìn Công chúa Ella một lúc rồi khẽ gật đầu: "Thỏa thuận xong." Sắc trời lúc này đã hoàn toàn tối sầm, nhưng Cố Cảnh Thịnh và hai người đồng đội cũng không vội rời khỏi tầng ba để trở về chỗ ở của mình. ——Khác với chiếc cúp vàng đầy rẫy thông tin, có rất ít manh mối về chiếc khăn tay trong phó bản, họ phải tận dụng tối đa 24 giờ hiện có. Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Vệ Gia Thời: “Hai chị đã có manh mối nào chưa?” Cố Cảnh Thịnh cười như không cười: “Nếu tôi trả lời là một chút cũng chưa có, ngày mai chúng ta rất có thể đều 'lạnh', thì cậu định làm thế nào?” Vệ Gia Thời lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt đội trưởng, ba giây sau, cậu mới đầu hàng quay đi, hỏi: “X Quân, còn chị thì sao?” So với đội trưởng thỉnh thoảng sẽ lên cơn động kinh, thì trạng thái ổn định của Hạ Hiểu Vân còn khiến Vệ Gia Thời muốn khóc hơn, cô trả lời: "Ít nhất khi dựa trên những manh mối đã biết, thì chiếc khăn tay lúc này chắc chắn vẫn đang ở đâu đó trong trang viên, nếu không thì việc vượt qua trò chơi sẽ trở nên bất khả khi." Vệ Gia Thời: “Vậy trước tiên chúng ta đi kiểm tra đống hành lý của công chúa nhé?” Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân liếc nhau, gật đầu đồng ý: "Vậy chúng ta cứ đi kiểm tra trước xem." Mẹ đỡ đầu đã gửi trước một phần tài sản đến trang viên, Dựa trên sự khác biệt về giá trị, một phần được đặt ở tầng ba, phần còn lại thì được đặt trong nhà kho tầng một. Cố Cảnh Thịnh không chút khách khí yêu cầu bà Brent đưa chìa khóa phòng tài vụ, người sau thoạt nhìn như muốn cảnh cáo đám người chơi đôi chút, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Cố Cảnh Thịnh, bà ta nghiến răng, nuốt mọi lời đe dọa vào trong, nói hết các thông tin cần thiết: "Ngoại trừ phòng ngủ của công chúa, tất cả chìa khóa tầng ba đều ở trên chùm chìa khóa này. Hãy nhớ, cái mấy người đang cần là chiếc chìa khóa tôi đang cầm trên tay, nó khác với chìa khóa của phòng khách, rất dễ bị nhầm lẫn." Cố Cảnh Thịnh cầm lấy chùm chìa khóa, mong đợi nhìn NPC: "Bà Brent, bà còn điều gì muốn nói gì thêm không?" Cơ mặt bà Brent co rút hai cái, nhìn đám người chơi đang làm trò trước mặt, dứt khoát đóng rầm cửa phòng lại. "......" Cố Cảnh Thịnh tặc lưỡi: "Chẳng có lời dặn dò nào cả, thật thất vọng qúa đi." Vệ Gia Thời không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, dù sao NPC người ta cũng có thất tình lục dục. Phòng ngủ của Công chúa Ella nằm ở phía nam tầng ba, trong khi căn phòng tài vụ của cô dâu lại nằm ở phía bắc của tầng ba, nơi này có rất ít người lui tới. Trên trần hành lang có hình mái vòm, được trang trí bằng hoạ tiết phức tạp và lộng lẫy, nhưng từ góc độ của Cố Cảnh Thịnh, cô có thể thấy rõ dấu vết của thời gian, màu nền của giấy dán tường hai bên đã phai nhạt khiến người ta liên tưởng tới xác chết trắng bệch bị ngâm trong hồ mấy ngày, toàn bộ trang viên đều mang một phong cách Rococo mệt mỏi. Một con quạ đen đột nhiên bay ngang qua cửa sổ, tiếng kêu quác quác khiến nhịp tim Vệ Gia Thời không khỏi tăng nhanh. Vệ Gia Thời cau mày, nhìn ngó xung quanh, thì thầm nói: "Còn chưa đến mười giờ, nhưng hình như mọi người trong trang viên đều đã ngủ rồi." Cố Cảnh Thịnh nhìn giống như đã quen thuộc: “Bình thường thôi, tuy thế giới trong phó bản có ma thuật nhưng lại chẳng có internet.” Vệ Gia Thời: ...cũng có lý. Chìa khóa cửa của Trang viên Chim Trĩ so với thế giới thực không chỉ lớn hơn mà còn nặng hơn, ngay cả khi khóa không bị rỉ sét thì vẫn cần phải mất chút công sức mới mở ra được. “Két——” Tiếng cửa nặng nề bị đẩy ra, bên trong tối om, không có lấy một tia sáng, rất khó để nhìn rõ xem bên trong có thứ gì. Hạ Hiểu Vân bỗng vươn cây nến trong tay về phía trước, Cố Cảnh Thịnh cúi người nhặt một tờ giấy trắng mỏng trên mặt đất lên. Vệ Gia Thời bối rối: “Trên mảnh giấy này không viết gì cả.” Cố Cảnh Thịnh lật nhìn hai mặt tờ giấy rồi giải thích: “Mục đích ban đầu của nó không phải dùng để ghi lại lời nhắn, mà là một loại kiểm tra —— người đặt tờ giấy này vào khe cửa chỉ muốn kiểm tra xem có ai từng mở cửa hay không.” Cô đưa tờ giấy lại gần ánh nến để đồng đội nhìn được rõ hơn. “Phần giữa của nó đã bị hỏng, chỉ để lại hai vệt thẳng rỉ sét. Đây rõ ràng là hiện tượng chỉ xuất hiện sau một thời gian dài phải chịu áp lực, hơn nữa màu sắc ở hai đầu cũng đã ngả vàng." Mặc dù lời giải thích của đội trưởng là dành cho hai người, nhưng Vệ Gia Thời tin rằng ở đây, người chơi thực sự cần nghe giải thích chỉ có mình cậu mà thôi. Hạ Hiểu Vân cầm đế nến trên tay, là người đầu tiên bước vào phòng —— căn phòng này đầy ắp những hộp sắt khổng lồ, nhưng không có cửa sổ hay đồ đạc gì, dù là trên tường hay sàn nhà thì đều không thấy bất kỳ loại vật liệu nào. Vệ Gia Thời dùng sức đẩy nắp chiếc hộp sắt nặng nề ra —— những chiếc hộp sắt này không có khóa. Ánh nến chiếu lên những đồng tiền vàng, tạo ra ánh sáng rực rỡ như sóng biển, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi chúng. Vệ Gia Thời nắm lấy một đồng tiền vàng trong tay, cảm nhận sự tiếp xúc giữa thứ kim loại quý hiếm và làn da mình—— "Cốppp." Đầu đột nhiên đau nhức, Vệ Gia Thời ngơ ngác buông tay ra, để đồng vàng trong lòng bàn tay rơi xuống, lúc này cậu mới ý thức được bản thân vừa bị đội trưởng đánh vào đầu, một cái không nhẹ cũng không mạnh.