Chương 142: "Thetis" Ra Khơi (24)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:52 - 19/02/2024

Miếng dán bị xé ra được chuyền qua tay những người chơi. Đồng Vĩnh Phương đồng tình: “Dấu vân tay của mỗi người là duy nhất, vì vậy chỉ cần chúng ta sao chép dấu vân tay trên miếng dán rồi so sánh với từng cái một, là có thể tìm ra hung thủ rồi.” Hai mắt Hạ Vân Lâm sáng lên: “Tôi nghĩ ý tưởng này…” Cố Cảnh Thịnh ngắt lời: “Từ lý thuyết đến thực hành đều không có khả năng.” Đồng Vĩnh Phương không phục: "Tại sao chứ?" Cố Cảnh Thịnh giơ tay lên để đối phương có thể nhìn rõ đôi găng tay nhựa mình đang đeo: "Ngoài tôi ra, còn ai trong số mọi người nhớ tới việc cách ly dấu vân tay của mình trước khi cầm vật chứng chứ?" Đồng Vĩnh Phương: "......" Miếng dán hiện đang ở trên tay anh ta, và hai dấu vân tay rõ ràng nhất lần lượt đến từ ngón trỏ và ngón cái của mình. Trong im lặng, Lâm Kỳ Sâm bình tĩnh nói: “Tôi cũng đeo găng tay.” Đồng Vĩnh Phương nghe được tiếng lòng mình vỡ vụn thành tám cánh hoa: “Nói cách khác, nếu vừa rồi chúng ta chú ý hơn một chút——“ Cố Cảnh Thịnh an ủi: "Không cần giả định làm gì, cho dù vừa rồi chúng ta nhớ tới việc bảo vệ chứng cứ, thì ở đây có ai biết cách in dấu vân tay không?" Đồng Vĩnh Phương: "......" Cố Cảnh Thịnh: “Mà nếu có người trong phó bản biết mở khóa các kỹ năng liên quan đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì —— Khi bóc miếng dán ra, tôi đã kiểm tra mặt dính của nó, không có bất kỳ dấu vết nào. Đối với mặt trước của miếng dán, dấu vân tay anh tìm được cuói cùng có lẽ cũng đến từ nạn nhân. "......" Đồng Vĩnh Phương lặng lẽ rút lui —— anh ta luôn sẵn sàng can thiệp vào mọi thứ trong phó bản, với điều kiện là bản thân không phải chịu bất kỳ tổn thương nghiêm trọng nào về cả thể chất lẫn tinh thần. Lý Nhất Dương và Hạ Vân Lâm cuộn thi thể của đồng đội vào trong chăn rồi di chuyển nó sang một bên, những người chơi khác vẫn duy trì tư thế chờ đợi khó xử Cố Cảnh Thịnh bàn luận cùng đồng đội: “Dù sao chúng ta cũng đã tỉnh rồi, đi dạo một chút nhé?” Hạ Hiểu Vân không phản đối, Vệ Gia Thời luôn theo sát bước chân của đội trưởng, Hạ Vân Lâm đứng bên cạnh có chút tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người định đi đâu thế?" Câu trả lời của Cố Cảnh Thịnh đã được chuẩn bị rõ ràng: “Đương nhiên là công viên nước ở tầng ba rồi!” "......" Hạ Vân Lâm có chút không chắc chắn về suy nghĩ của Cố Cảnh Thịnh, do dự hỏi thêm: “Công viên nước an toàn hơn đại sảnh sao?” Cố Cảnh Thịnh cười nói: “Đã ở trong phó bản này, thì ở đâu cũng không thể coi là an toàn tuyệt đối, nhưng dù sao cũng tới đây rồi, thôi thì lên xem tầng ba trông thế nào.” Vì tin tưởng vào đầu óc của "Diệp Xán Xán", Hạ Vân Lâm hy vọng có thể đặt bản thân trong tầm mắt của cô, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng "tìm đường chết" cùng "thích gây rối" tỏa ra trong nụ cười của đối phương, cô ta nhất thời có điểm do dự. Sau một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội, Hoàng Hoàn, Cung Vạn Hâm và Trương Tinh Vũ cùng nhau đến công viên nước. Trong khi những người chơi khác quyết định ở lại sảnh tự phục vụ, hy vọng với số lượng người lớn, bọn họ có thể đối phó với những sự cố xảy ra trong tương lai. Tầng 3, công viên nước. Ở đây cũng cần phải quẹt thẻ mới có thể ra vào. Tuy nhiên, về diện tích thì nơi này còn rộng hơn so với đại sảnh tầng một, hơn nữa nó còn được áp dụng theo lối kiến trúc ngoài trời —— Ngoài khu vực công viên nước, không gian hành lang cùng tầng cũng có cửa sổ thông gió —— Người chơi chỉ cần nằm trên bãi cát, có thể nhìn lên bầu trời mà không bị cản trở, thậm chí là hệ thống còn tri kỷ xây dựng một toà nhà nhỏ khép kín bên cạnh bể bơi cho việc ngũ cốc luân hồi (*). (*) đi vệ sinh Vệ Gia Thời có điểm vui mừng, nhưng cũng có chút do dự: "Đi vệ sinh một mình thì liệu có gặp phải nguy hiểm không?" Cố Cảnh Thịnh nhếch khóe môi: "Nếu lo lắng việc hành động một mình sẽ dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, thì cậu có thể giải quyết ngay tại hồ nước nhỏ đó, tôi đã kiểm tra rồi, hồ nước nhỏ này không thông với bể bơi đâu." Vệ Gia Thời nhìn trời: "...Cảm ơn, nhưng em vẫn hy vọng tìm được biện pháp phù hợp với tiêu chuẩn văn minh nơi công cộng hơn." Hạ Hiểu Vân không đành lòng nhìn Cố Cảnh Thịnh ức hiếp trẻ nhỏ vô tội, nhắc nhở: "Phòng của cậu ở tầng ba, cách công viên nước cũng không xa, nếu không nhịn được có thể quay về bất cứ lúc nào." Vệ Gia Thời cảm thấy thật tuyệt khi có một đồng đội như Hạ Hiểu Vân ở trong nhóm. Có lẽ để giữ vẻ ngoài gần gũi với thiên nhiên nhất có thể, trên bãi cát còn được trang trí bằng rất nhiều vỏ sò với các hình dạng khác nhau, cùng những cây dừa có tán lá xanh mướt. Vệ Gia Thời ngẩng đầu lên, mặt đầy tò mò: "Hai chị nói xem, đây là cây thật hay chỉ là đồ trang trí bằng nhựa?” Với câu hỏi của đồng đội, Cố Cảnh Thịnh luôn sẵn lòng giải đáp, cô ném chiếc ba lô của mình vào tay Vệ Gia Thời, sau đó linh hoạt trèo lên cây dừa.