Chương 154: "Thetis" Ra Khơi (36)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:57 - 19/02/2024

Sau khi bị phát hiện, mặc dù không cần phải trốn nữa nhưng người chơi trong bụng người máy vẫn chưa ra ngoài —— đây không phải là do anh ta cố tình, mà là do mông của anh ta bị kẹt ở lối ra, cũng giống như cái bàn tính, phải từng chút từng chút một trườn ra bên ngoài. Cố Cảnh Thịnh bảo Lý Nhất Dương và Vương Sâm Bồi nhanh chóng đi lên tầng một thông báo cho đám người Lâm Kỳ Sâm, sau đó nghiêm túc hỏi người chơi bí ẩn đang dùng tấm sắt che nửa mặt: “Anh có phải vị 072315 tiên sinh đang đi dạo xung quanh tàu không?" Người chơi phải trải qua biết bao khó khăn mới có thể rời khỏi bụng của người máy, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nhưng khi nghe xong câu hỏi của Cố Cảnh Thịnh, mắt anh ta bỗng nhiên toả sáng, nhanh chóng chớp lấy cơ hội, hét to: "Không, không, mọi người nhầm rồi, tôi không phải 072315, mà là 072300 Trịnh Vinh Bách, cho nên người đắc tội mọi người nhất định không phải là tôi!" Đôi mắt Cố Cảnh Thịnh như hai giọt mực đặc không thể tan đi, ánh mắt quét qua toàn thân Trịnh Vinh Bách, khóe môi hơi nhếch lên: "Phải không đây?" Ngay cả lúc yêu đương trước kia, Trịnh Vinh Bách cũng hiếm khi nào vội vã thổ lộ với một cô gái nhỏ như vậy: "Tuyệt đối không phải, nếu cô không tin, tôi còn mang theo thẻ phòng nữa đấy, thứ này không thể làm giả được, cô, không, ngài hãy nhìn một cái là rõ ngay." Bàn tay của Trịnh Vinh Bách có chút run rẩy, anh ta vội vàng lấy thẻ phòng từ trong túi ra, trên đó được in rõ ràng sáu con số “072300”. Vệ Gia Thời có chút không hiểu: "Nếu anh không phải 072300, vậy vị kia rốt cuộc đã đi đâu?" Nghe được lời này của Vệ Gia Thời, Trịnh Vinh Bách dường như thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cười nói: “Người đàn ông đó tên là Vương Cảnh Phi, ở cùng phòng với tôi, anh ta chẳng có quan hệ tốt với ai cả, bình thường nhìn thôi cũng thấy hung dữ...... Tôi thừa nhận, bản thân mình nhát gan, sợ này sợ kia, tham sống sợ chết, không có chí tiến thủ, cho nên không dám tiếp xúc với những người chơi khác, chỉ muốn an tĩnh sống sót đến cuối, mong các ngài (您们) đừng trách." "......" Vệ Gia Thời muốn nhắc nhở đối phương, ngay cả khi cậu học chuyên ngành tiếng Anh, thì vẫn biết rằng trong tiếng Trung không có cách sử dụng "các ngài" (*) như vậy. =_= (*)您们: (nín-men): các ngài: Trong tiếng Trung, nếu muốn chỉ mọi người thì dùng你们 (nǐ-men) hoặc dùng trang trọng hơn là 您 (nín): ngài (chỉ một người) chứ không có từ “các ngài” “Đột nhiên tôi phát hiện ra ưu điểm của tiếng Anh.” Vệ Gia Thời xúc động nói: “Cho dù là bạn hay ngài, số ít hay số nhiều, chủ ngữ hay tân ngữ, chỉ cần dùng ‘you’ là có thể giải quyết được tất cả.” Trịnh Vinh Bạch: "???" Đợi chút, bọn họ vừa nói đến ngữ pháp tiếng Anh đấy à? Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, nói không chừng những người chơi trông có vẻ ngốc bạch ngọt đến cuối cùng lại là những người tàn nhẫn nhất. Dù suy nghĩ của Vệ Gia Thời có lạc trôi đến đâu chăng nữa, thì Trịnh Vinh Bách vẫn giữ nguyên quan điểm mà không đặt ra bất kỳ câu hỏi nào —— Anh ta rất rõ về tình trạng hiện tại của mình, không để ai phải thúc giục, anh ta tự biết xấu hổ mà từ dưới đất bò dậy. Trong khoảng thời gian này, Trịnh Vinh Bách cố gắng tận dụng mọi cơ hội để khắc sâu ấn tượng với những người chơi khác, cố gắng xóa bỏ hiềm nghi của bản thân. Thấy đã lâu mà Cố Cảnh Thịnh vẫn chưa tỏ thái độ gì, Trịnh Vinh Bách có chút nóng nảy, nói: “Không nói đến cái khác, chứ so về đầu óc thì chắc chắn tôi không phải là đối thủ của mọi người, sao còn dám nói dối ngay trước mặt cơ chứ!” "......" Lâm Kỳ Sâm, Giản Hoàn Gia và những người chơi khác từ tầng một đi tới vô tình nghe được những lời này của anh ta. Đồng Vĩnh Phương im lặng một lát rồi nói: "Không cần phải khiêm tốn quá đâu —— Có thể nghĩ tới việc trốn trong bụng người máy thì anh cũng khá thông minh đấy chứ.” Cố Cảnh Thịnh nhẹ thở dài: "Nhưng lại không đủ suy xét về sự phù hợp giữa dáng người và đạo cụ hoá trang, vẫn là một sai lầm." Vệ Gia Thời nhếch khóe miệng, chân thành nói: "Đội trưởng, chị nghiêm khắc quá rồi, mới là ngày thứ hai thôi đấy, chị thư giãn một chút đi......" Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn những người chơi khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lâm Kỳ Sâm: "Có đạo cụ nào có thể khiến người ta nói thật không?" Lâm Kỳ Sâm: "Có." Cố Cảnh Thịnh nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi chờ đợi. Lâm Kỳ Sâm: "Tuy nhiên, nó lại có hạn chế sử dụng cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa số ngăn đựng thẻ cũng có hạn, nên tôi không trang bị cho phó bản lần này.” Cố Cảnh Thịnh gật đầu, không có gì ngạc nhiên —— nếu thật sự mang theo, anh ta đã sớm dùng ngay từ ngày đầu tiên, không cần phải đợi đến bây giờ làm gì. Trong lúc hai người đang trao đổi, Hạ Hiểu Vân liền chú ý đến động tĩnh của Trịnh Vinh Bách: Khi nghe thấy lời xác nhận của Lâm Kỳ Sâm, anh ta rõ ràng có chút khẩn trương. Tác giả có lời muốn nói: Có quá nhiều tên trong phó bản...... T_T