Chương 172: "Thetis" Ra Khơi (54)

Bắt Đầu Từ Boardgame

05:05 - 19/02/2024

Cố Cảnh Thịnh: “Tôi thử suy đoán một chút, liền cảm thấy việc Lâm tiên sinh không chỉ ra kết luận có vấn đề, là vì anh ấy không có suy đoán nào hợp lý hơn, mà dù có suy đoán đi chăng nữa, thì cũng không có bằng chứng liên quan, nên Lâm tiên sinh quyết định tạm thời chấp nhận nó. Mà cô Giản đây cũng không muốn nói ra, hẳn là vì không muốn tiết lộ thêm thông tin?" "......" Giản Hoàn Gia nhận ra, có lẽ Cố Cảnh Thịnh không đọc qua hướng dẫn của trò chơi, mà là lén lút mở ra ‘Góc nhìn của Thượng Đế’(*). (*) Góc nhìn của thượng đế: Cái gọi là góc nhìn Thượng Đế, chính là để bản thân hòa nhập vào sự việc, để có thể hiểu rõ được những thay đổi bên trong một cách sâu sắc. Cố Cảnh Thịnh: "Giả sử những suy luận của tôi cho đến nay là đúng, vậy tiếp tục phân tích tiếp —— Cô Giản nghĩ xem, trong hoàn cảnh nào thì cô và Võ Nghệ Thạch hoàn toàn không thể hợp tác với nhau?" Dừng một chút, lại tiếp tục giải thích: "Chỉ khi cô vô tình rơi vào vị trí đầu tiên trong trình tự giết của Võ tiên sinh, dù làm cách nào thì anh ta cũng không thể vòng qua cô, nên anh ta thậm chí còn không cần thử, đã quyết định từ bỏ mọi sự giúp đỡ từ cô.” Giản Hoàn Gia quay đầu, đôi mắt to tròn không hề chớp nhìn Cố Cảnh Thịnh. Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: “Việc hành khách đặc biệt biết danh tính của hành khách thông thường là điều có thể hiểu được, nhưng tôi không nghĩ [Boardgame Vui Vẻ] sẽ đặc biệt tử tế mà thông báo về danh tính thực của đồng đội cho nhau, vậy nếu cô Giản có thể đoán trước chuyện Võ Nghệ Thạch tiên sinh sẽ gây bất lợi cho mình, thì nhất định phải có lý do sâu xa hơn, mà lý do đó, có lẽ đã được công khai với Võ Nghệ Thạch tiên sinh cùng phòng, cho nên khả năng lớn nhất chính là đạo cụ...... Tôi đoán đúng chứ?" Giờ phút này, Giản Hoàn Gia không khỏi cảm thấy phức tạp, cứ như thể cô ta vừa bị ném vào mặt tờ đáp án tiêu chuẩn khi kỳ thi vẫn chưa kết thúc vậy, không thể tránh khỏi việc phải tiết lộ vài điều: “[Quả cầu pha lê của bà Madeline], một loại đạo cụ bói toán.” Im lặng một lát, trên khuôn mặt trắng nõn có chút bối rối, "Nhưng cô có bao giờ nghĩ tới, tôi có thể đã cố tình vạch ra ranh giới rõ ràng giữa mình và Võ Nghệ Thạch?" Cố Cảnh Thịnh nhún vai: "Đã nghĩ qua, cho nên không phải tôi đang tới để thử sao? Nếu phải sắp xếp suy nghĩ hết sức rõ ràng rồi mới có thể nói ra, vậy thì hiệu suất quá thấp, tôi không phải là người có tính cách giống với Lâm Kỳ Sâm tiên sinh đâu." Giản Hoàn Gia: “......” Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: "Nhân tiện nói thêm, nếu không nhận được câu trả lời xác đáng từ cô, vậy tôi cũng sẽ thử trên người những người chơi khác —— Dưới tình huống đáp án có hạn, thì việc sử dụng phương pháp liệt kê cũng là một lựa chọn không tồi." Ở bên kia công viên nước, Lâm Kỳ Sâm đang nói chuyện với đồng đội, đột nhiên cảm thấy đầu gối hơi đau. Thương Mân Nga quan tâm nói: "Anh Lâm, chân của anh có phải khó chịu rồi không? Để em đi lấy cho anh một chiếc quần, ở gần biển thế này, độ ẩm sẽ không tốt cho xương khớp.” Lâm Kỳ Sâm lắc đầu, thể hiện bản thân không sao, anh hiện đang ngồi dưới một chiếc ô trên bãi cát, lúc thì suy nghĩ về phó bản, lúc lại suy nghĩ về đề vật lý. Thượng Mân Nga ngồi bên cạnh, sau đó nhàm chán dẫm dẫm chân lên bãi cát, gãi đầu: “Đã là ngày thứ tư...... Đúng rồi, anh Lâm, anh không vứt tờ giấy mà Diệp Xán Xán đưa cho mình đấy chứ?" Lâm Kỳ Sâm không nói gì —— Anh thực sự không muốn trả lời câu hỏi này. Thương Mân Nga hiểu rõ mà vỗ vai người bạn đồng hành của mình, sau đó đề nghị: "Nếu thật sự không được, hay là để em đi hy sinh vậy?" Lâm Kỳ Sâm không có cơ hội để cảm ơn lòng tốt của đồng đội —— Bọn họ hoàn toàn không tìm được Cố Cảnh Thịnh trong công viên nước, không chỉ một mình Cố Cảnh Thịnh, mà cả Vệ Gia Thời và Hạ Hiểu Vân đều biến mất trong biển người. Đồng Vĩnh Phương suy nghĩ một chút: “Hình như đã ra ngoài từ mười phút trước?” Đỗ Chí Hiên gật đầu: “Đúng rồi, trước khi cô Diệp rời đi, còn muốn tôi chuyển lời tới Lâm tiên sinh —— 'Chiếc mũ rơm tôi đưa cho anh trước đây còn không?' " Nếu Đỗ Chí Hiên không hỏi, Thương Mân Nga đã hoàn toàn quên mất chiếc mũ rơm ấy. Thi Oánh Oánh thì thầm: “Nếu thật sự không tìm được, vậy chúng ta liền đến cửa hàng để mua một chiếc mũ giống hệt nhé?” Lâm Kỳ Sâm cảm ơn lời khuyên của đồng đội, nhưng: "Chiếc mũ vẫn còn." Thương Mân Nga: "......Anh để nó ở đâu?" Lâm Kỳ Sâm: "Vẫn luôn ở trong ba lô." Một lần nữa Thương Mân Nga lại cảm thấy sức quan sát của mình còn chưa đủ, nhưng: "Một chiếc mũ lớn như vậy thì để trong ba lô thế nào?" Lâm Kỳ Sâm cụp mắt: “Độ cứng của mũ rơm có hạn, hoàn toàn có thể gấp lại được.” Chiếc mũ lấy từ trong ba lô ra có thể gắn thêm mác "thì quá khứ" trong mục tính năng trang phục —— Thương Mân Nga phát hiện, mũ rơm không chỉ bị hạn chế về độ cứng mà còn hạn chế về độ co giãn, sau khi bị cưỡng chế gập lại, dường như nó đã không thể khôi phục lại về hình dạng ban đầu nữa rồi.