Chương 90: Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ (10)

Bắt Đầu Từ Boardgame

04:29 - 19/02/2024

Mồ hôi lạnh của Miller hòa cùng nước mắt, như thể cậu ta sắp ngất đi trong giây tiếp theo, cậu ta quỳ xuống giường, chắp tay lên và cầu nguyện: “Miller đã phạm sai lầm, nhưng nó không liên quan gì đến việc trộm cúp vàng cả, tôi nguyện ý kể hết mọi chuyện để cầu xin Công chúa tha thứ.” Hạ Hiểu Vân: "Tiếp tục nói." Giọng nói của Miller hơi run run: “Cô Tiffany là hầu gái của Công chúa. Sáng nay, Miller nghe theo chỉ thị của cô ấy, đến làng Scone để mua một số thứ, cô Tiffany đã hứa giúp tôi trông coi đàn ngỗng, và không có con nào bị mất cả!" Hạ Hiểu Vân hỏi tiếp: "Cầu đá đã bị hư hại như vậy thì làm thế nào cậu có thể đến thôn Scone?" Miller giải thích: “Tôi đi bộ khoảng bốn trăm mét xuôi theo dòng sông. Nước ở đó rất nông, chỉ đến rốn của Miller mà thôi, tôi cởi quần áo và giơ cao chúng lên đầu, sau đó thì có thể lội qua sông —— Chỉ những người sống lâu năm trong làng mới biết đến bí mật này”. Hạ Hiểu Vân: "Cô Tiffany bảo cậu mua những gì?" Miller: "Cô ấy bảo Miller vào làng mua một ít kim chỉ màu xám, nếu có màu trắng và màu đen thì hãy mua luôn." Hạ Hiểu Vân: "Đống kim chỉ đó hiện đang ở trong tay của Tiffany à?" Miller trả lời khẳng định. Hạ Hiểu Vân: "Thôn dân có thể chứng minh là cậu đã đi mua đồ may vá vào buổi sáng không?" Miller khóc lóc nói: "Tôi e là không —— thị lực và thính giác của bà Brown rất kém, tôi nghĩ bà ấy khó có thể phân biệt được ai là người đã mua kim chỉ, nhưng tôi có bằng chứng khác ở đây." Chàng trai lấy từ trong túi ra năm đồng xu có hình tròn tinh xảo, bề mặt của những đồng xu này có hoa văn hình hoa hồng. Trang viên Chim Trĩ thuộc Khu thương mại tự do Cây Sồi Già, tất cả các loại tiền xu từ các quốc gia khác đều có thể được lưu hành tại đây, nhưng loại tiền mà họ sử dụng thường xuyên nhất là 'đồng lá' của Vương quốc Cây Nguyệt Quế. Những 'đồng hoa hồng' này đến từ cô Tiffany và hiếm khi xuất hiện ở chỗ này. Hạ Hiểu Vân: "Đây là số tiền thừa sau khi mua đồ ngày hôm nay phải không?" Miller lắc đầu: “Không, không, đó là số tiền dùng để mua đồ ăn của ngày hôm qua. Miller làm theo lời cô Tiffany, đến quán rượu trong thôn để mua bơ và bánh mì, nhưng cô Betty hình như không có ở nhà, tôi gõ cửa quán rượu nhưng không thấy ai ra mở cửa, nên không thể mua được. Khi quay về, tôi muốn trả lại tiền cho cô Tiffany nhưng cô ấy lại nói tôi có thể giữ chúng.” Lúc này, cậu bé chăn ngỗng có chút đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Miller không muốn tham lam tiền bạc, nhưng cô Tiffany đã nói nếu làm việc thì phải có tiền công. Tôi sắp trưởng thành rồi, nên muốn tích góp chút tiền để có thể mua được một chai rượu ở chỗ cô Betty —— loại rượu mà chỉ những nhân vật lớn ở Trang viên Chim Trĩ như ông Blount và ông Barritt mới có thể mua được.” Hạ Hiểu Vân: "Trừ ông Blount ra, trong trang viên này còn có ai biết cậu đi thôn Scone mua đồ không?" Miller: "Không đâu, người duy nhất biết tôi qua sông là ông Blount, ông ấy đã hứa sẽ giúp tôi giữ bí mật này.” Hạ Hiểu Vân: “Câu hỏi cuối cùng, cậu có nghĩ cô Tiffany là người giấu chiếc cúp vàng của công chúa không?” Miller mở miệng, rồi lại khép lại, khuôn mặt do dự: "Tôi không biết nữa, cô Tiffany đến Trang viên Chim Trĩ cùng Công chúa, Miller không biết rõ về cô ấy.” Chu Kính đột nhiên nói: “Vậy có ai ở đây hiểu rõ hơn về Tiffany không?” Miller thành thật nói: "Tôi không rõ nữa, có lẽ Công chúa biết điều gì đó —— cô Tiffany không có bạn bè nào ở trang viên." Những người khác không còn gì để hỏi, trước khi rời đi, họ nhận được một tin nhắn công khai từ Y Quân, Hoa Nhược Canh và người làm vườn Barritt trong nhà kính. Hạ Hiểu Vân và hai người khác rời khỏi phòng Miller, vốn đây là nơi sinh hoạt của người hầu ở tầng trệt, trước cửa bên ngoài hành lang, bọn họ tình cờ gặp một người chơi từ phòng khác. 07992-128 Lưu Cốc Niên, người phụ trách dẫn dắt đội, là một người chơi nam gầy, anh ta tách khỏi hai đồng đội kinh nghiệm khác, dẫn theo hai người mới đến trước cửa phòng Miller. "Nếu biết mấy người đã điều tra nơi này thì chúng tôi đã tới nơi khác rồi." Hạ Hiểu Vân không phản ứng với lời nói của Lưu Cốc Niên, bình tĩnh trả lời: "Bọn tôi còn chưa nhận được tin nhắn công khai nào từ phía các anh đâu." Lưu Cốc Niên trợn mắt trong lòng —— trước khi giải tán, nhóm của Hạ Hiểu Vân đã nói rõ muốn đến tra hỏi NPC, hơn nữa [Boardgame Vui Vẻ] đã nhấn mạnh về việc hiển thị công khai lời khai, nên bọn họ phải tập trung chú ý vào hoàn cảnh vật chất. “Rảnh lại hỏi, rảnh lại hỏi.” Hạ Hiểu Vân liếc nhìn Lưu Cốc Niên, trên gương mặt trắng nõn vẫn không có chút cảm xúc nào, đang chuẩn bị rời đi cùng ba người còn lại. Lưu Cốc Niên chợt nhận ra cô gái trước mặt có khuôn mặt thật xinh đẹp, không kìm được ngăn cản cô, cười nói: “Thật ra chúng tôi đã tìm thấy một số manh mối, em gái nhỏ, chỉ cần mở miệng cầu xin anh trai giúp đỡ, thì anh đây sẽ nói tin tức của mình cho cô biết——” Không chờ đối phương nói xong, Vệ Gia Thời sử dụng [dao phẫu thuật "Xuyên thấu tinh thần”], chĩa mũi dao về phía trước: "Nếu anh còn nói nhảm, tôi sẽ không khách khí đâu đấy." Lưu Cốc Niên liếc nhìn chàng trai trẻ trước mặt, cười khẩy: "Cậu không sợ vi phạm quy tắc trò chơi à——" Anh ta chưa kịp nói xong thì con dao đã kề vào cổ mình. Vệ Gia Thời nhìn anh ta, nói từng chữ một: "Tôi đã rất khách khí rồi đấy, đừng có mà mặt dày như vậy." Lưu Cốc Niên cũng nổi giận: "Cậu thì có thể làm gì chứ?" Vệ Gia Thời khinh thường nhìn Lưu Cốc Niên, như thể đang nhìn một người mới chưa từng được thấy thế giới: “Nếu để Y Quân biết… thôi đi, loại chuyện này quả thực có chút tàn nhẫn, yên tâm đi, tôi nhiều nhất sẽ chỉ đánh cho anh một trận ra trò, không để cho đội trưởng biết.” Lưu Cốc Niên bối rối: "Đội trưởng của mấy người... lại là em gái kia à? Một cô gái nhỏ thì có thể lợi hại đến đâu chứ?" Vệ Gia Thời suy nghĩ một chút, cậu còn chưa kịp trả lời, sau lưng mọi người đã vang lên một giọng nói quen thuộc—— "Mù là một trạng thái sinh lý liên quan đến giác mạc, tiền phòng, thủy tinh thể và các dây thần kinh thị giác khác. Tất nhiên đối với anh thì phạm vi bệnh đã lan rộng đến vỏ não rồi." Cố Cảnh Thịnh uể oải cùng Hoa Nhược Canh đi tới —— Phòng của người hầu và nhà kính trồng hoa tình cờ lại ở cùng một phía của trang viên —— ánh mắt lướt qua Lưu Cốc Niên với ý vị không rõ ràng, nửa cười nói: “Tôi đề nghị anh sau này nên cố gắng phát huy câu nói thân tàn chí cường (*) của người Trung Quốc, đừng có lúc nào cũng đi đấu đá lung tung nữa.” (*)身残志坚: thân tàn chí cường: ý nói thân thể có thể khuyết tật nhưng ý chí lúc nào cũng kiên cường. Dù bản thân bị công kích nhưng Lưu Cốc Niên lại không biết chính xác mình bị bị công kích ở chỗ nào, anh ta tỏ ra khá bối rối. Sau khi vượt qua phó bản lần trước, Vệ Gia Thời không còn là người mới không hiểu được lời nói của Cố Cảnh Thịnh nữa, cậu không chỉ hiểu được ý đồ của đội trưởng mà còn có thể vui vẻ tặng thêm đối thủ một lời khuyên tận tình: "Ý của đội trưởng là anh không chỉ bị mù mà còn là mù một cách ngu ngốc đấy." Lưu Cốc Niên mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng dưới ưu thế về quân số và lực công kích tinh thần áp đảo của đối thủ, anh ta đành phải tạm thời né tránh, chỉ có thể cúi đầu, nhanh chóng vượt qua đối phương—— "Uỵch." Chu Kính hừ một tiếng, lùi về sau một bước, cau mày nói: "Đi đường thế nào mà lại đụng vào người khác thế?" Lưu Cốc Niên đang nằm trên mặt đất nghe Chu Kính nói với vẻ không thể tin được —— anh ta cố tình tông vào người bọn họ, nhưng người nhân cơ hội dùng giày đinh đá vào bắp chân anh ta không phải chính là đội trưởng của mấy người sao?! Tác giả có lời muốn nói: Khiếu nại về đội trưởng là một hành động khá văn minh.