Chương 17: Rốt cuộc tiểu tử này có biết hối lộ hay không? - 2

“Lần đầu cầu nguyện mà nhận được tín đồ chúc phúc, không nhất định có thể vượt qua kỳ thi thánh đồ, nhưng người vượt qua kỳ thi thánh đồ nhất định sẽ nhận được ân sủng của nữ thần.” Linh mục Luvin cười nói, “ta rất mong chờ biểu hiện của ngươi ở một tháng sau.” “Ta rất vinh hạnh.” Ansu nói. Lão linh mục lúc này bị kẹt giữa ba người, cảm thấy làm gì cũng không thoải mái. Đặc biệt là trước đây lão còn gây khó dễ cho Ansu. Lão muốn nhân lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ để lén lút chuồn đi, nào ngờ chưa kịp bước đi, tiếng nói của Ansu đã thay đổi. “Thực không giấu giếm, ta vẫn luôn mong ước được gia nhập giáo đường thần thánh,” Ansu nói, “muốn cống hiến một phần sức lực cho sự nghiệp thần thánh của nữ thần, nên mang theo một chút lễ vật, thưa linh mục, phiền toái ngài trả ta số đồng vàng ta nhờ ngài cất giữ.” Lời vừa dứt, giáo đường chìm vào im lặng. Linh mục Luvin hơi nheo mắt. Linh mục Danny hoàn toàn cứng đờ. Lão không thể tin mà nhìn chằm chằm Ansu, không ngờ hắn dám nói ra lời như vậy, đây là muốn phá vỡ nguyên tắc, tố cáo lão? Đây rõ ràng là hành vi đút lót và hối lộ! Tiểu tử này là lần đầu tiên đút lót sao? Theo giáo quy của giáo đình, bất kể là đút lót hay hối lộ đều là hành vi tuyệt đối không được phép. Theo giáo quy, dù cho Danny cố ý làm khó dễ Ansu, Ansu cũng không thể đút lót, không thể đưa lễ vật. Bất kể ai thực hiện hành động này, bất kể nguyên nhân gì, đều sẽ bị khai trừ giáo tịch. Cho nên Danny khi nhận tiền vô cùng yên tâm, tin rằng tiểu tử này không dám tố cáo. Trên thực tế, Danny không chỉ một lần nhận tiền từ những con em quý tộc, nhưng trước đây chưa từng xảy ra sai lầm. Lão không sợ hãi, bản thân chỉ là không có công tác, mà những con em quý tộc kia nếu bị điều tra về việc đút lót, liền mất thân phận chuẩn thánh đồ. Quan trọng nhất là, trong toàn bộ giáo đình, không chỉ lão thu hối lộ. Rất nhiều người đều nhận tiền. Không chỉ linh mục, mà cả các chấp sự, thánh đồ, thậm chí là những vị đại nhân linh mục có địa vị cao hơn, ai cũng ít nhiều có qua lại lợi ích. Loại chuyện này, mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói ra. Có lẽ tiểu tử này đầu óc cứng nhắc, không hiểu nguyên tắc im lặng… Lão linh mục tính toán giả vờ hồ đồ, “Ta không hiểu ngài đang nói gì, chuyện này có thật không? Ngài hãy suy nghĩ lại kỹ càng.” Ý tứ của lão là, hai ta cùng chung thuyền, tốt nhất nên cân nhắc kỹ trước khi nói. Làm việc này nhiều năm như vậy, Danny chưa bao giờ nhả ra đồng vàng nào đã vào túi. “Ansu,” Luvin thu lại nụ cười, “Ngươi nói cho rõ ràng.” “Ta nhớ rất rõ ràng.” Nụ cười của Ansu vẫn rạng rỡ như trước, “Ta chỉ là tạm thời gửi túi đồng vàng ở chỗ ngài mà thôi, lẽ nào ngài hiểu lầm điều gì?” Tiểu tử này! Còn biết giả bộ hồ đồ hơn cả ta, là cao thủ giả ngu rồi! Lão linh mục đột nhiên nhớ lại lời Ansu nói khi vào cửa, ‘Khoản tiền này cứ giao cho ngài bảo quản nhé’ - Đó là lời Ansu nói, đúng là không hề đề cập đến chuyện hối lộ. Chẳng trách hắn đưa tiền một cách quang minh chính đại như vậy. “Nhưng mà ngài không thấy kỳ quái sao,” Lão linh mục nhìn chằm chằm vào mắt Ansu, “Vì sao ngài muốn nhờ ta giữ hộ tiền? Ngài chỉ vào đây một lát, hoàn toàn không cần thiết phải đưa tiền cho ta giữ.” “Chẳng phải ngài yêu cầu sao?” Ansu ngạc nhiên nói. “Ta yêu cầu lúc nào…” Khóe miệng lão Danny hơi co rút. Lão loáng thoáng nhận ra, dường như bản thân đã rơi vào bẫy của tên tiểu tử này. “Không,” Ansu mỉm cười nhìn lão, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước, nhưng trong ở mắt lão linh mục lại mang theo chút ớn lạnh: “Nguyên văn câu nói của ngài là…” “Bất quá, ta chỉ là không muốn để sự ô uế của kim tiền xuất hiện trước tượng Nữ Thần.” Ansu lặp lại nguyên văn lời lão nói: “Cho nên ta không thể mang theo túi tiền vào trong, vì vậy mới nhờ ngài giữ hộ, sợ làm phật lòng nữ thần.” Câu nói đó là ví von! Ý tứ là ví von! Ý tứ là muốn đuổi ngươi đi! Không phải là muốn ngươi giao tiền cho ta giữ, sau khi xong việc, ta trả lại cho ngươi! Lão linh mục thầm mắng trong lòng, nhưng sau đó lại phản ứng kịp, tiểu tử này vẫn cố ý giả vờ hồ đồ! Lúc đó, hắn cố ý dẫn dắt bầu không khí, cố ý bóp méo ý tứ của lão, bắt được sơ hở trong lời nòi của lão, cố ý hướng dẫn suy nghĩ của lão đi theo hướng sai lệch, làm lão lầm tưởng “Hắn muốn hối lộ”! “Lẽ nào, ngài hiểu sai ý của ta - vậy lúc ấy ngài nghĩ cái gì?” Thánh nữ Luojia Faust cũng nhìn lão linh mục với ánh mắt nghi ngờ. Mồ hôi chảy ướt lưng. Linh mục Danny cảm thấy mồ hôi chảy nhễ nhại. Tiểu tử này đã thành công thoát khỏi hiềm nghi hối lộ, lại biến tướng thành Danny lão lòng tham tiền bạc, hiểu lầm ý của thánh đồ tương lai Ansu, muốn nhận hối lộ