Chương 1013: Xương kêu vang, máu thiêu đốt 6

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1013: XƯƠNG KÊU VANG, MÁU THIÊU ĐỐT 6 Lao ngục âm u mang theo khí tức thối rữa, ruồi nhặng ong ong kêu loạn, ẩm ướt và oi bức trộn lẫn với nhau. Đau đớn và khó chịu kịch liệt hơi dừng lại, Tô Văn Phương y phục tả tơi đang co quắp tại một góc của phòng giam, run lẩy bẩy. Đại lao Tử Châu, còn có tiếng kêu rên rỉ từ đằng xa truyền tới. Thời gian bị bắt tới đây đã một ngày rưỡi, tra khảo gần một ngày trời khiến Tô Văn Phương đã sụp đổ, chí ít trong một số ý thức tỉnh táo của bản thân, hắn cảm thấy mình đã sụp đổ rồi. Có lẽ nếu lúc ấy chết đi, ngược lại dễ chịu hơn một chút...... Đau đớn và khó chịu kéo dài sẽ khiến cho cảm nhận đối với hiện thực của con người có xu hướng tiêu tán, rất nhiều lúc trước mắt sẽ có ký ức và ảo giác thế này thế khác. Sau thời gian bị dày vò kéo dài một ngày, đối phương ném hắn trở về nhà lao nghỉ ngơi một thời gian, đỡ hơn một chút khiến đầu óc dần tỉnh táo. Cơ thể hắn vừa run rẩy, vừa khóc trong im lặng, suy nghĩ hỗn loạn, khi thì muốn chết, khi thì hối hận, khi thì tê liệt, khi thì lại nhớ tới chuyện trải qua của những năm gần đây. Trong đời của hắn, đây là lần đầu tiên trải qua những chuyện này, roi đánh, gậy gộc, gậy kẹp và cả bàn là, đánh đập và thủy hình từng lần một, từ lần đầu tiên đánh lên, hắn đã cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi nữa. Hắn chưa từng cảm thấy bản thân là một người kiên cường. Những năm gần đây, từ đầu theo Trúc Ký làm việc, đến sau này tham dự vào trong chiến tranh, trở thành một thành viên của Hoa Hạ quân. Một đường này của hắn, đi đến không hề dễ dàng, nhưng so ra mà nói cũng không được coi là gian nan. Đi theo tỷ tỷ và tỷ phu, có thể học được rất nhiều thứ, mặc dù bản thân cũng phải bỏ ra đủ nghiêm túc và cố gắng, nhưng so với những người khác dưới thế đạo này mà nói, hắn đã đủ hạnh phúc rồi. Những năm gần đây, từ nỗ lực của Trúc Ký ở Hạ Thôn, đến giết vua trên Kim điện, sau đó xoay vần ở Tiểu Thương Hà, đánh bại Tây Hạ, đến sau này ba năm đẫm máu, mấy năm gầy dựng tây nam, hắn thân là nhân viên hành chính trong Hắc Kỳ quân, từng thấy qua rất nhiều thứ, nhưng chưa thực sự trải qua gian nan chém giết đẫm máu và sự khủng bố lớn giữa sống chết. Nhiều thời điểm hắn đi qua doanh trại thương binh thê thảm kia, trong lòng cũng sẽ cảm nhận được sự ớn lạnh rợn người. Những năm gần đây, hắn gặp qua rất nhiều người kiên cường như sắt thép. Nhưng bôn ba bên ngoài, trong thâm tâm của Tô Văn Phương thủy chung là có nỗi sợ. Vũ khí duy nhất để chống lại sự sợ hãi là phân tích lý trí, khi thế cục bên ngoài Đại Tiểu Lương Sơn bắt đầu thu gọn, tình hình trở nên hỗn loạn, Tô Văn Phương cũng từng lo sợ bản thân sẽ phải trải qua những chuyện gì. Nhưng kết quả phân tích lý trí nói với hắn, Lục Kiều Sơn có thể nhìn rõ thế cục, bất luận là chiến hay hòa, sự bình an của một đoàn người mình, đối với hắn mà nói, cũng có lợi ích lớn nhất. Mà ở tây nam hiện giờ, quân đội trên thực tế cũng có quyền phát ngôn to lớn. Chẳng qua sự tình chung quy vẫn hướng về phía không thể khống chế. Từ khi bị bắt vào đại lao, người tra khảo lệnh cho hắn nói ra danh sách thành viên Hoa Hạ quân lúc này vẫn ở ngoài núi, hắn tự nhiên là không bằng lòng nói ra, tra tấn đến ngay sau đó mỗi một giây đều khiến người ta khó mà chịu đựng, Tô Văn Phương nghĩ tới những đồng bạn chết đi trước mắt đó, lòng nghĩ rằng “phải kiên trì một chút, kiên trì một chút”, chưa đến nửa canh giờ, hắn liền bắt đầu xin tha. Xin tha thì có thể có được thời gian nghỉ ngơi nhất định, nhưng bất luận nói những gì, chỉ cần không bằng lòng cung khai, tra tấn luôn sẽ tiếp tục. Trên người rất nhanh đã da tróc thịt bong, lúc đầu Tô Văn Phương tưởng tượng rằng thành viên Hoa Hạ quân ẩn nấp tại Tử Châu sẽ tới cứu viện hắn, nhưng hy vọng như thế không được thực hiện, suy nghĩ của Tô Văn Phương lung lay giữa cung khai và không thể cung khai, phần lớn thời gian kêu khóc, xin tha, thỉnh thoảng sẽ mở miệng uy hiếp đối phương. Vết thương trên người thực sự quá đau, sau đó còn bị đổ nước muối, hắn bị ấn vào trong thùng nước hết lần này đến lần khác, ngạt thở hôn mê, thời gian trôi qua hơn hai canh giờ, Tô Văn Phương bèn xin tha cung khai. Lời cung khai đến khóe miệng, không thể nói ra. Nhiều năm như vậy, những thân ảnh trên chiến trường kia, những binh sĩ Hắc Kỳ chết đi trong chiến đấu với người Nữ Chân, tiếng kêu gào rợn người trong doanh trại thương binh đó, chi tàn chân gãy, những lão binh sau khi trải qua chiến đấu đó không chết nhưng đã tàn tật......những thứ này lay động trước mắt hắn, hắn thật sự không thể nào hiểu được, những người này trải qua bao nhiêu đau đớn như thế sao còn bằng lòng lên chiến trường. Nhưng những thứ này, khiến hắn không thể nào nói ra lời cung khai. Hắn ngồi cạnh bàn run rẩy một hồi, lại bắt đầu khóc, ngẩng đầu lên khóc nói. - Ta không thể nói...... Sau đó, tự nhiên lại là tra tấn càng thêm ác độc . Mỗi một khắc hắn đều cảm thấy mình sắp chết rồi. Một khắc sau, nhiều đau đớn hơn nữa lại đang tiếp diễn, trong đầu hắn đã ong ong ong biến thành một mảnh huyết quang, tiếng khóc nức nở xen lẫn chửi mắng, xin tha, có lúc hắn vừa khóc vừa dùng tình cảm làm đối phương động lòng. - Chúng ta đánh người Nữ Chân ở phía bắc, ba năm Tây Bắc, ngươi có biết không, đã chết bao nhiêu người, bọn họ đã chết thế nào......thời điểm cố thủ Tiểu Thương Hà, đánh trận như thế nào, thời điểm thiếu lương thực, có người đã bị đói đến chết......rút lui, có người không rút ra được......ááá —— chúng ta làm chuyện tốt...... - Cầu xin ngươi......đừng đánh nữa...... - Xin ngươi...... Âm thanh yếu ớt này dần phát triển thành. - Ta nói...... Sau đó lại biến thành. - Ta không thể nói...... Cứ vậy lặp đi lặp lại từng lần một, người tra tấn thay mấy lần, sau đó bọn họ cũng mệt mỏi. Tô Văn Phương không biết bản thân đã kiên trì thế nào, nhưng mà những chuyện vô cùng thê thảm kia đang nhắc nhở hắn, khiến hắn không thể nào mở miệng. Hắn biết mình không phải anh hùng, không lâu sau, một bản thân nào đó không kiên trì nổi có thể sắp mở miệng cung khai rồi, nhưng mà trước lúc đó......kiên trì một chút......đã chống cự lâu như vậy rồi......thêm một chút nữa...... Nói không chừng người cứu viện sẽ tới thì sao? Không biết lúc nào, hắn bị ném trở về phòng giam. Thương thế trên người có chút thời gian ngơi nghỉ, hắn co quắp ở đó, sau đó bắt đầu lặng lẽ khóc, trong lòng cũng oán trách, tại sao người cứu hắn vẫn không tới, nếu không tới nữa bản thân sắp không chống cự nổi rồi......không biết lúc nào, có người đột nhiên mở cửa nhà lao. Tô Văn Phương đã vô cùng kiệt sức, nhưng vẫn bừng tỉnh vào lúc đó, cơ thể của hắn bắt đầu co rúm vào trong góc phòng giam, nhưng mà hai kẻ làm việc công đã tới, xách hắn đi ra ngoài. Tô Văn Phương ra sức giãy dụa, không lâu sau, lại bị nửa kéo nửa ném xách về phòng tra khảo. Thân thể của hắn mới dịu lại một chút, lúc này nhìn thấy những dụng cụ tra tấn kia, bắt đầu sợ hãi hơn, người tra khảo đó đi tới, để hắn ngồi bên cạnh bàn, đặt giấy và bút lên. - Cân nhắc lâu vậy rồi, huynh đệ, cho ta chút thể diện, viết một cái tên là được......viết cái tên không quan trọng. Tô Văn Phương toàn thân phát run, tay người kia đè lên vai hắn, chạm vào vết thương, đau đớn lại trào lên. Tô Văn Phương lại bật khóc. - Ta không thể nói, tỷ của ta sẽ giết ta, tỷ phu của ta sẽ không bỏ qua cho ta...... - Bọn họ không biết đâu. - Bọn họ biết đấy......ha ha, ngươi căn bản không hiểu, bên cạnh ngươi có người...... - ......Ai vậy? - Ta không biết, bọn họ sẽ biết, ta không thể nói, ta không thể nói, ngươi không nhìn thấy, những người kia chết như thế nào......vì để đánh Nữ Chân, Vũ triều không đánh được Nữ Chân, bọn họ vì chống lại Nữ Chân mới chết, các ngươi tại sao, tại sao phải như vậy...... Hắn nói xong lời này, kẻ tra khảo kia một chưởng đánh ngã hắn xuống đất, quát to. - Trói lại —— Mấy người bên cạnh trói Tô Văn Phương lên giá, kẻ tra khảo đó đi tới. - Ngươi không chịu nói, lưỡi vô dụng rồi, nhưng ngươi chỉ có một cái lưỡi, ta nể mặt ngươi một chút. Bảo ngươi viết ngươi không chịu viết, ngươi có mười ngón tay, chúng ta chơi từ từ! - Ta không biết ta không biết ta không biết ngươi đừng như vậy...... Cơ thể Tô Văn Phương giãy giụa, lớn tiếng la hét, đối phương đã tóm lấy một ngón tay của hắn, một cánh tay khác cầm cây châm sắt tới gần. - Nói hay không —— - Chúng ta đánh người Kim! Chúng ta đã chết rất nhiều người! Ta không thể nói! - Cho ta một cái tên —— - Tỷ phu của ta sẽ giết chết ngươi! Giết cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi, ááá, ngươi thả ta ra, ta không thể nói, ááá, ta không thể nói, ááá —— Tiếng la hét điên cuồng mang theo bọt máu trong miệng, cứ vậy kéo dài một lúc, sau đó, châm sắt cắm vào trong, tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng từ trong phòng tra khảo kia truyền ra...... Tiếp theo, đều là cảnh tượng trong địa ngục. .................... Trong Đại Tiểu Lương Sơn, vây quét đối với Mãng Sơn Ni tộc đã bắt đầu trên thực chất. Mùa thu hoạch vẫn đang tiến hành, đội ngũ Hoa Hạ quân của Tập Sơn đã được huy động, nhưng tạm thời vẫn chưa chính thức lên đường. Trong ngày thu oi bức, Ninh Nghị trở về Hòa Đăng, chờ đợi sự thương lượng với ngoài núi. Nhìn trên bề mặt, thái độ của Lục Kiều Sơn đối với việc chiến hay hòa vẫn chưa rõ ràng, hắn ngoài mặt là tôn trọng Ninh Nghị, cũng bằng lòng tiến hành một lần đàm phán mặt đối mặt với Ninh Nghị, nhưng đối với chi tiết của cuộc đàm phán có chút tranh chấp, nhưng sứ giả Hoa Hạ quân rời núi lần này nhận được mệnh lệnh của Ninh Nghị, dưới thái độ cứng rắn, Lục Kiều Sơn cuối cùng vẫn tiến hành nhượng bộ. Ngày đàm phán bởi vì công tác chuẩn bị mà đẩy lùi về sau hai ngày, địa điểm định ở một chỗ thung lũng phạm vi bên ngoài Tiểu Lương Sơn, Ninh Nghị dẫn theo ba ngàn người rời núi, Lục Kiều Sơn cũng dẫn ba ngàn người tới, bất luận là cách nghĩ thế nào cũng phải nói cho rõ ràng —— đây là thái độ cứng rắn nhất của Ninh Nghị —— nếu như không nói, vậy thì khai chiến với tốc độ nhanh nhất. Hôm đó, đã là ngày hai mươi mốt tháng bảy của Vũ triều năm Kiến Sóc thứ chín, buổi sáng, gió thu trở nên mát mẻ đôi chút, thổi qua đồng cỏ bên ngoài Tiểu Lương Sơn, Ninh Nghị và Lục Kiều Sơn gặp mặt trong một cái chòi hóng mát cũ nát trên đồng cỏ, đằng xa phía sau mỗi bên có đội quân ba ngàn người. Sau khi thăm hỏi lẫn nhau, Ninh Nghị nhìn thấy Tô Văn Phương mà Lục Kiều Sơn đưa tới, hắn mặc một bộ trường bào xem ra chỉnh tề, trên mặt có miếng dán, ngón tay trong ống tay áo cũng đều được băng bó, bước chân có vẻ nhẹ bẫng. Lần đàm phán này, Tô Đàn Nhi cũng theo tới, vừa nhìn thấy thần thái của đệ đệ, hốc mắt hơi bắt đầu đỏ, Ninh Nghị đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Văn Phương. Trên mặt Tô Văn Phương khẽ lộ ra thần sắc đau đớn, âm thanh yếu ớt giống như phát ra một cách khó khăn từ chỗ sâu trong cổ họng. - Tỷ phu......ta không nói gì cả...... - Biết rồi, dưỡng thương cho tốt. - ......Động thủ là những kẻ đọc sách kia, bọn họ muốn ép Lục Kiều Sơn khai chiến...... - Được. Tô Văn Phương thấp giọng, nói xong câu này một cách khó khăn, lúc này mới tách khỏi Ninh Nghị, đi về phía Tô Đàn Nhi. Ninh Nghị đối mặt với Lục Kiều Sơn, Lục Kiều Sơn chắp tay, nụ cười vồn vã. - Hiểu lầm hiểu lầm, tuyệt đối không phải ý của Lục mỗ, Ninh tiên sinh, hiểu lầm. Ninh Nghị gật đầu một chút, đưa tay ra hiệu mời ngồi, tự mình liếc nhìn phía sau một cái, rồi mới nói. - Dù sao cũng là em vợ ta, làm phiền Lục đại nhân bận tâm rồi. - Ầy, nên mà, đều là những kẻ hủ Nho kia gây họa, hạng này không đáng để bày mưu hiến kế, Ninh tiên sinh nhất định phải bớt giận. Ninh Nghị gật đầu cười cười, hai người đều không ngồi xuống, Lục Kiều Sơn chỉ chắp tay, Ninh Nghị suy nghĩ một hồi. - Bên kia là phu nhân của ta, Tô Đàn Nhi. - Đại danh của đệ muội, có tài có đức, ta cũng ngưỡng mộ đã lâu. Ninh Nghị cũng không tiếp lời, thuận theo ngữ điệu vừa nãy nói tiếp. - Phu nhân của ta vốn xuất thân từ gia đình thương nhân, thành Giang Ninh, thương nhân buôn vải xếp hàng thứ ba, lúc ta ở rể, tích lũy mấy đời, nhưng đã đến một thời điểm rất mấu chốt. Đời thứ ba trong nhà không có người thành tài, gia gia Tô Dũ cuối cùng quyết định để phu nhân ta Đàn Nhi chấp chưởng sự vụ trong nhà, mấy người Văn Phương này theo nàng làm chút chuyện vặt, ban đầu nghĩ rằng, mấy phòng này sau có thể giữ được đã là may mắn lắm rồi. Lục Kiều Sơn gật đầu. - Đương nhiên sau đó, bởi vì đủ loại nguyên nhân, chúng ta không đi lên trên con đường ấy. Lão gia mấy năm trước đã qua đời, trong lòng ông ấy không có thiên hạ gì, suy nghĩ thủy chung đều xoay quanh cái nhà này. Thời điểm ra đi rất bình thản, bởi vì mặc dù sau này tạo phản, nhưng Tô gia vẫn có hài tử thành tài. Người trẻ tuổi của mười mấy năm trước, chọi gà đá chó, tư chất trung bình, có lẽ hắn cả đời này đã quen làm công tử bột tiêu xài như nước, tầm mắt cả đời hắn cũng không ra khỏi thành Giang Ninh. Nhưng sự thực là, đi tới hôm nay, Lục tướng quân ngươi xem, em vợ ta, là một nam nhân đội trời đạp đất thực sự, cho dù phóng tầm mắt cả thiên hạ, so với bất cứ ai, hắn cũng không có gì đứng không vững cả. Ninh Nghị nhìn Lục Kiều Sơn, Lục Kiều Sơn trầm mặc một lát. - Không sai, lúc ta nhận được lời nhắn của Ninh tiên sinh ngươi, hạ quyết tâm đi cứu hắn, hắn đã bị đánh không còn ra hình người. Nhưng hắn không hề nói gì. Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó khẽ gật đầu. - Lục tướng quân, mười mấy năm qua này, Hoa Hạ quân đã trải qua tình cảnh rất khó khăn, ở Tây Bắc, ở Tiểu Thương Hà, bị đại quân trăm vạn vây đánh, đối đầu với tinh nhuệ Nữ Chân, bọn họ chưa từng bại thật sự. Rất nhiều người đã chết, rất nhiều người, sống thành nam nhân đội trời đạp đất thật sự. Tương lai bọn họ sẽ còn đối đầu với người Nữ Chân, vẫn còn vô số trận chiến phải đánh, có vô số người phải chết, nhưng chết cần chết có ý nghĩa......Lục tướng quân, người Nữ Chân đã nam hạ rồi, ta khẩn cầu ngươi, lần này để cho bọn họ một con đường sống, để người của ngươi một con đường sống, để bọn họ chết tại nơi xứng đáng chết hơn...... Gió núi thổi qua đến, cuốn lên cỏ tranh bên trên chòi hóng mát. Ninh Nghị nhìn Lục Kiều Sơn, chắp tay thỉnh cầu. - ......Có được không?