Chương 1020: Gió thu đìu hiu, sóng lớn dâng lên 6

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1020: GIÓ THU ĐÌU HIU, SÓNG LỚN DÂNG LÊN 6 - Chung quy là đốt lầu rồi, mới có thể ở cùng nhau, cũng mới có Hi Nhi như bây giờ. Mặc dù sau khi đốt sẽ thế nào, lúc đó ta cũng không nghĩ được rõ ràng, nhưng kiểu gì cũng phải đốt. Kiểu gì cũng phải đi ra khỏi Giang Ninh, lúc ở Hòa Đăng, đôi khi trong lòng ta bức bối, nhưng nhìn rồi ngẫm lại, đi ra khỏi Giang Ninh, lại đi ra khỏi kinh thành, hình như cũng không có gì kỳ lạ. Ngược lại ngươi...... Nàng hai tay ôm ngực, nghiêng đầu lại trừng mắt nhìn Ninh Nghị một cái. - Ninh Nhân Đồ! Ngươi lại muốn làm chuyện gì nữa? - Nương tử thấu hiểu mọi chuyện. Nụ cười của Ninh Nghị càng thêm rạng rỡ. - Dù sao ở đây lâu vậy rồi...... - Ai lại sắp xui xẻo nữa? - Sáng nay, Văn Dục tự xin đến chỗ Võ Tương quân đàm phán. - A? Sắc mặt Đàn Nhi đột nhiên thay đổi, nhíu mày. - Với phân tích và phán đoán Lục Kiều Sơn trong thời gian dài mà nói, dưới loại tình huống này, Văn Dục sẽ không có chuyện gì. Nàng đừng nóng vội, Văn Phương bị thương, Văn Dục chỉ mong sao giết chết được bọn họ, hắn đi đàm phán, có thể lấy được lợi ích lớn nhất, đây là lý do hắn tự mình xin qua đó. Có điều, chuyện ta muốn nói không chỉ có cái này, chúng ta co cụm trong Lương Sơn đủ lâu rồi...... Hắn dừng một chút. - Nên ra ngoài rồi. Đàn Nhi trầm mặc một lát. - Đến lúc rồi à? - Ở chỗ này cụp đuôi co rúc tận mấy năm, đến nỗi bây giờ kẻ tiểu nhân ngang ngược nào đó cũng đều tới trêu chọc một chút, Vũ triều đến mức độ này, còn dám phái Lục Kiều Sơn tới, cũng nên cho bọn họ một bài học......từ lúc nào ta trở thành kẻ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt chứ. Ninh Nghị nhíu mày lắc đầu. - Nhưng mà......trước đây tướng công từng nói qua lý do không ra ngoài. - Đúng vậy. Ninh Nghị đi tới phía trước, dắt tay Tô Đàn Nhi. - Chinh phục một nơi có thể dựa vào võ lực, Hắc Kỳ mấy chục vạn người, nếu thật sự muốn liều lao ra ngoài, ta có thể giết xuyên hết một Vũ triều. Nhưng nếu muốn đồng hóa một nơi, chỉ có thể dựa vào văn mạch, mấy năm ở Tiểu Thương Hà và Hòa Đăng, nói cái gì mà người người bình đẳng, dân chủ, cộng hòa, tư bản, truy nguyên thậm chí là thiên hạ đại đồng, thật sự đặt vào giữa ngàn vạn người của Vũ triều, những thứ này sẽ mất sạch không còn lại chút gì, suy cho cùng......ngày tháng của bọn họ vẫn yên ổn. - Nhóm lên ngọn lửa ở Hắc Kỳ quân, nghiêm túc nói mười năm, cũng chỉ là ngòi lửa. Thật sự muốn lôi ra ngoài, thứ duy nhất hữu dụng, sợ rằng cũng chỉ có giết người giàu, chia ruộng đất hô to người người bình đẳng. Thời điểm Tả Đoan Hữu rời khỏi ta nói đùa với ông ấy, nói nếu thật sự thiên hạ đều đối địch với ta, vậy ta sẽ bắt đầu hô hào bình đẳng, chia đều ruộng đất. Nhưng mà, thế giới cuối cùng nếu muốn trở nên tốt đẹp, thì trước khi trở nên tốt phải biết thừa nhận khác biệt trước mắt. - Uốn cong quá mức tất sẽ thành thẳng, nếu trả lại chính quyền cho dân trong tình huống hiện tại, văn mạch sẽ đứt đoạn. Hệ thống Nho gia hiện giờ có đứt vẫn không có chuyện gì, nhưng sự tôn trọng đối với văn hóa và trí tuệ không thể đứt, tự tôn của văn nhân không thể đứt, muốn đi lên tới con đường đúng đắn, kẻ ngu dốt mở miệng là không đáng tin cậy, cuối cùng vẫn phải lấy trí tuệ làm cốt lõi, chí ít ta phải đảm bảo, trong thời đại mới, mọi người sẽ hiểu được sức nặng của văn hóa, bản thân văn nhân có thể công nhận sức nặng này, nhận thức được trách nhiệm của mình, thậm chí có thể vì loại trách nhiệm này mà khi đối mặt với cường quyền sẽ kiên cường bất khuất, chịu trả giá cho chân lý. - Giết người tru tâm rất đơn giản, chỉ cần nói với người thiên hạ, các ngươi đều giống nhau, có trí tuệ không có trí tuệ đều như nhau, đọc sách và không đọc sách đều như nhau, ta đánh xuyên qua Vũ triều, thậm chí đánh xuyên Nữ Chân, thống nhất thiên hạ này, sau đó giết sạch tất cả những kẻ phản đối. Văn nhân mà, giết một nhóm rồi giết một nhóm nữa, làm thêm vài lần, những người còn lại đều sẽ quỳ xuống thôi. Nhưng mà......trong tương lai rồi cũng quỳ xuống hết, không còn cốt cách, bọn họ có thể làm việc vì tiền, làm việc vì lợi ích, văn hóa trong tay không có sức nặng đối với bọn họ. Thời điểm mọi người gặp phải nghi vấn, làm sao có thể tin tưởng bọn họ nữa? - Để mọi người hiểu đạo lý, cho mỗi người quyền lực để lựa chọn, là hy vọng người người đều có thể trở thành người cầm lái. Nhưng nếu văn hóa tự tôn bị đứt, cho dù ngươi hiểu đạo lý, sau khi thông tin bị bưng bít cũng không thể nào đưa ra lựa chọn chính xác, tương lai chúng ta lại sẽ đi lên con đường cũ. Ta giết xuyên Vũ triều, xây dựng một Vũ triều khác, cần gì phải làm khổ mình như thế? Văn nhân có cốt cách, khiến người ta rất đau đầu, nhưng một thời đại muốn trở nên tốt đẹp, bắt buộc phải có văn nhân có cốt cách, chuyện này ấy mà......ta không thể không bận tâm. Hai người xuôi theo đường núi đi xuống, đằng xa cũng có nhiều người đi theo, Đàn Nhi cười cười. - Lời này của tướng công để người khác nghe thấy, sẽ nói ngươi đang khoác loác. - Tầm mắt phải nhìn rộng ra, không thể không phòng ngừa chu đáo. Ninh Nghị cũng cười cười. - Nhưng hiện giờ thời gian cũng xấp xỉ rồi, đi ra ngoài trước một chút xíu đã......chủ yếu nhất là, thất bại nhất định phải cắt thịt, như vậy mới có thể răn đe, mặt khác, Nữ Chân sắp nam hạ, Vũ triều chưa chắc chống đỡ được, thời gian cho chúng ta không nhiều, không thể nào chậm chạp lề mề nữa, chúng ta chọn mấy thành trước, xem thử hiệu quả. Ta đã mời Ung Cẩm Niên, để ông ta viết mấy thứ...... - Nói như vậy, năm nay có thể ra ngoài đón năm mới rồi? - Hy vọng có thể đón một cái tết tốt đẹp...... Phu thê một đường tiến lên, nói thêm mấy lời nữa, lúc đến sườn núi, nhìn thấy phía dưới có mấy người xuôi theo con đường đi lên, Đàn Nhi mỉm cười chỉ vào một lão giả phía trước. - Kìa, Ung phu tử. Lão nhân này tên là Ung Cẩm Niên, chính là Nho sinh mà Tả Đoan Hữu giới thiệu tới, hiện giờ phụ trách một số công tác biên soạn sách văn ở Tập Sơn. Đôi bên chào hỏi, Ninh Nghị đi thẳng vào vấn đề. - Ung phu tử, mời ngài tới, là hy vọng mượn ngòi bút của ngài, viết một bản hịch văn cho Hoa Hạ quân. - Hịch văn? Hai mắt lão nhân sáng rỡ. - Đúng vậy, ý đại khái là......từ Cảnh Hàn triều đến nay, Nữ Chân quật khởi, thiên hạ rối ren, dân tộc Hoa Hạ, Trung Nguyên tồn tại kéo dài, chịu đủ uy hiếp. Hoa Hạ quân từ khi thành lập tới nay, các tướng sĩ trong Hoa Hạ quân rơi đầu đổ máu, hy sinh bất chấp vì sự tồn vong của thiên hạ......trong những năm Kiến Sóc, Trung Nguyên rơi vào tay giặc Kim, Hoa Hạ quân kháng địch ba năm ở Tây Bắc, trước sau đánh tan đám đông trăm vạn của quân đội Ngụy Tề, Kim quốc, chém chết đại tướng Lâu Thất, Từ Bất Thất của Nữ Chân, cuối cùng vì phía sau không có viện trợ, xoay vần về nam...... ...... Gió cuối thu đã nổi lên, Lương Sơn vẫn có vẻ ấm áp. Đại doanh Võ Tương quân, sau khi Tô Văn Dục đề xuất để Võ Tương quân đầu hàng vô điều kiện, đôi bên tuyên cáo đàm phán lần thứ nhất rạn nứt trong lời lẽ khó chịu của mỗi bên. Tô Văn Dục quay người rời khỏi, phất phất tay. - Vậy thì đánh thêm hai ngày nữa đi! Không lâu sau, quân kỳ màu đen lan tràn, công kích phủ khắp núi đồi hướng tới địa bàn của Võ Tương quân. Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, không lâu sau đó, Lang Ca sẽ nhận được tin tức Mãng Sơn bộ bị đại quân vây khốn công kích...... ...... - ......Từ khi Hoa Hạ quân tới Tiểu Lương Sơn, nghỉ ngơi tu dưỡng, nơm nớp lo sợ, bên trong không động đến cây kim sợi chỉ của bách tính địa phương, bên ngoài dùng khế ước và thành tín làm tiêu chuẩn qua lại, chưa từng ức hiếp và xử tệ người khác. Từ sau khi Vũ triều thay vua mới, Hoa Hạ quân vẫn luôn duy trì kiềm chế và thiện ý, nhưng giờ đây, phần kiềm chế và thiện ý này bị người ta hiểu lầm. Có người coi thiện ý của quân ta thành mềm yếu! Năm Võ Kiến Sóc thứ chín, dưới tiền đề Tông Phụ, Tông Bật của Nữ Chân nhìn chằm chằm Giang Nam như hổ đói, Hoa Hạ sắp sửa đứng trước họa vọng tộc diệt chủng, Vũ triều, dùng mười vạn người Võ Tương quân ngang nhiên xâm phạm, thà đồng đội tương tàn, gà nhà đá nhau trong tình huống ngoại xâm tồi tệ nhất, không cần biết đến tai họa ngập đầu —— ...... Trung Nguyên ở mạn bắc Trường Giang, các Ngạ Quỷ vẫn đang bành trướng và hủy diệt hết thảy có thể nhìn thấy được, Biện Lương bị vây khốn mấy tháng, cùng với ngày mùa qua đi, đồng ruộng bị Ngạ Quỷ đốt cháy mất mùa, tích trữ đã cạn kiệt. Ở phụ cận Biện Lương, vô số thành trì gặp phải vận rủi tương tự. A Lý Quát suất lĩnh quân đội xuất kích, mấy bận đánh tan và tàn sát đội quân Ngạ Quỷ gặp phải, mấy nhánh đại quân đã từng lệ thuộc vào Ngụy Tề cũng đang cật lực đối kháng với sự xâm chiếm của Ngạ Quỷ, trong mùa thu này, có trăm vạn người hoặc chết đói, hoặc bị giết chết trên mảnh đất rộng lớn, mùi thi thể thối rữa tràn ngập, ôn dịch bắt đầu khuếch tán. Nhưng số lượng Ngạ Quỷ, vẫn đang không ngừng bành trướng với tốc độ không thể ức chế. Vương Sư Đồng bị đói khát và ốm đau xâm nhập đã điên cuồng, đang chỉ huy đại quân Ngạ Quỷ to lớn tiến công vào mỗi một chỗ có thể nhìn thấy: Quá nhiều người, hắn cũng không ngại để các Ngạ Quỷ tận lực hao tổn nhiều thêm trên chiến trường. Mà lương thực đã quá ít, cho dù đánh hạ thành trì, cũng không thể để những người đi theo được ấm bụng quá lâu, chỗ mà Ngạ Quỷ đến, vỏ cây cỏ dại trên núi đã bị ăn sạch, mùa thu đã qua, một ít trái cây cũng không còn nữa, con người dựng nồi lên, đun sôi nước, bắt đầu nuốt chửng đồng loại bên cạnh. Một bộ phận quân phiệt Ngụy Tề kiểm soát địa bàn thậm chí từng thử nhường đường, để các Ngạ Quỷ xuôi nam, nhưng Ngạ Quỷ như biển người đã lựa chọn công thành. Giang Nam thực sự quá xa, bọn họ chỉ có thể bắt lấy một phần lương thực trước mắt. Đám người nhỏ bé, gầy yếu, da bọc xương một đường tiến lên, tiếng nức nở đã không còn nước mắt, tuyệt vọng đồng hành cùng bọn họ, sự lạnh lùng từng chút từng chút một quét qua, sắp sửa thấm đẫm mảnh địa ngục trần gian này. Không ai cản nổi. Tám ngàn tinh nhuệ của Hắc Kỳ né tránh thủy triều tuyệt vọng đó, vẫn đang chạy tới Từ Châu. ...... - ......Đối với sự thiển cận và ngu xuẩn của người xung quanh, Hoa Hạ quân sẽ không ngồi yên và nhân nhượng, đối với hết thảy kẻ địch tới xâm phạm, quân ta đều sẽ đánh đòn phủ đầu đau đớn......nay Võ Tương quân đã bại, để đảm bảo sự tồn tại tiếp tục của Hoa Hạ quân, đảm bảo sinh tồn và lợi ích của cư dân Lương Sơn, đảm bảo thương đạo và qua lại mà Hoa Hạ quân vẫn luôn duy trì với các bên từ trước tới nay, dưới tiền đề Vũ triều đã không thể duy trì những điều kể trên, Hoa Hạ quân sẽ dùng sức mạnh tự thân đảm bảo cho an nguy của thương đạo các lộ hướng về phía đông, phía bắc của chúng ta. Dưới tiền đề Võ Tương quân đầu hàng toàn diện, phe ta sẽ tiếp quản các nhiệm vụ cảnh vệ ở các nơi từ Lương Sơn đến phía đông, phía bắc cho đến lấy Tử Châu làm ranh giới...... Ninh Nghị nói đến đây, Ung Cẩm Niên bên cạnh ngẩng đầu lên, há to miệng...... ...... Đại Danh phủ, Lý Tế Chi dẫn đầu mười bảy vạn đại quân đến dưới thành, cùng lúc đó, một vạn một ngàn Hoa Hạ quân do Chúc Bưu suất lĩnh xuyên núi băng rừng, thẳng tiến đến bên bờ Hoàng Hà mà Lý Tế Chi đang ở. Trống trận như tiếng sấm, cờ quạt như biển cả, mười bảy vạn đại quân kết trận, trong sự sừng sững lạnh lẽo tạo cho người ta ấn tượng không thể lay chuyển, nhưng mà một vạn người đã xông thẳng tới bên này. - ......Trẻ ranh cuồng vọng, vậy mà thật sự dám khai chiến với quân ta hay sao! Lý Tế Chi đang để đại quân chuẩn bị công thành sau khi xác nhận tuyến đường cũng sững sờ một hồi lâu, lúc này, tiên phong của ba mươi vạn đại quân Nữ Chân cũng đã vượt qua Chân Định, cách Đại Danh phủ ba trăm dặm. Mà ngay ngày thứ hai đại quân Nữ Chân vượt qua lãnh thổ Chân Định, Chân Định đã bùng phát một trận tập kích nhắm vào đội quân hậu cần Nữ Chân, cùng lúc đó, nhà cũ Tề gia trong thành Chân Định vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó là lửa lớn lan tràn, từng nhân vật lục lâm chém giết trong nhà cũ này. Ám sát nhằm vào Tề Nghiễn đã triển khai, nhưng bởi Tề gia trước giờ vẫn luôn gầy dựng ở chỗ này, thu thập một lượng lớn gia tướng và võ giả lục lâm, nên trận ám sát nội ứng ngoại hợp này cuối cùng không thể thành công giết chết Tề Nghiễn. Hai nhi tử, một cháu trai, một bộ phận thân tộc của Tề Nghiễn đã chết trong trận ám sát. Sau trận ám sát quy mô lớn đó, Tề Nghiễn mang theo vô số gia tài, rất nhiều thân tộc một đường trăn trở lên phía bắc, năm thứ hai đến được Kim quốc định cư tại Vân Trung phủ mà đám người nguyên soái Tông Hàn, Hi Doãn gầy dựng. Những người này từ đó cũng không trở lại Trung Nguyên...... ...... - ......Quân ta lần này xuất binh, thứ nhất, là để bảo vệ lợi ích thương đạo của Hoa Hạ quân không bị xâm hại, thứ hai, chính là răn đe nhắc nhở đối với bọn tiểu nhân Vũ triều. Hoa Hạ quân sẽ thực hiện nghiêm khắc quân quy từ trước tới nay, không tơ hào dù cây kim sợi chỉ, không nhiễu dân, không phá nhà, không hủy ruộng ở mỗi thành mỗi đất mà quần chúng lòng hướng về Hoa Hạ. Sau chuyện lần này, nếu Vũ triều hoàn toàn tỉnh ngộ, Hoa Hạ quân sẽ dùng thái độ hòa bình thân thiện, tiến hành thương nghị hữu hảo đối với chuyện tổn hại, bồi thường của Vũ triều, cũng như sau khi Vũ triều cam kết lợi ích các nơi của Hoa Hạ quân, thương thảo thích đáng công việc quản hạt của các thành các đất như Tử Châu...... - ......Từ ngày Hoa Hạ quân thành lập, theo đúng khuôn phép, thân thiện với lân cận, từ trước tới nay nhận được rất nhiều sự ủng hộ và giúp đỡ của nhân sĩ khai sáng. Như Lĩnh Nam Lý Thành Mậu (Lý Hiển Nông), vì để giải quyết sự tàn phá bừa bãi của đám người Lang Ca Mãng Sơn, ngày đêm bôn ba, dốc hết tâm huyết......à, đợi lát ta sẽ thêm mấy cái tên nữa vào......chỉ vì nhân sĩ có chí đều rõ, ngoại xâm ngay trước mắt, lật đổ sắp đến, duy chỉ có sự tồn tại lâu dài của các tộc Hoa Hạ ta mới là việc cấp bách của thiên hạ ngày hôm nay. Chỉ có bỏ mâu thuẫn xuống, đồng tâm hiệp lực, người Hoa Hạ mới có thể đánh bại Nữ Chân, khôi phục Trung Nguyên, hưng thịnh đất đai Hoa Hạ ta......con dân Hoa Hạ sẽ không quên bọn họ, lịch sử sẽ ghi lại tên của bọn họ, sẽ cảm kích bọn họ, cũng hy vọng các vị hiền đạt Vũ triều có thể thấu tỏ, kịp thời tỉnh ngộ, lúc này vẫn chưa muộn. - ......Tại đây, Hoa Hạ quân cam kết, tất cả những việc đã làm lấy lợi ích Hoa Hạ làm trọng, sau này cũng tuyệt đối không gây nên tranh chấp với Vũ triều trước, hy vọng thành ý này có thể khiến Vũ triều quay đầu. Đồng thời, phàm có kẻ xâm phạm lợi ích Hoa Hạ, đều là kẻ địch của Hoa Hạ quân ta, đối với kẻ địch, Hoa Hạ quân tuyệt không mặc kệ, nhân nhượng, hy vọng sau này, sẽ không xảy ra chuyện khiến người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng như thế này nữa, nếu không, chuyện lần này sẽ là bài học cảnh cáo. Ninh Nghị dừng một chút, thêm vào một câu cuối cùng. - Sau này đừng nói là không thông báo trước. ...... Thượng tuần tháng tám, sau khi yên tĩnh ẩn nấp ở tây nam mấy nam, Hắc Kỳ ra khỏi Lương Sơn. Bên bờ Hoàng Hà, một trận đại chiến nhắm tới quân đội mười bảy vạn của Lý Tế Chi đã triển khai một cách hung hãn, đây là mở đầu cho một loạt trận đánh chặn đối với quân đội Nữ Chân ở đất bắc, trong thời gian ba ngày, Hoàng Hà nhuốm máu, xác nặng ngăn dòng!