Chương 1033: Thiên địa phong vũ, vô mộng nhân gian 2

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1033: THIÊN ĐỊA PHONG VŨ, VÔ MỘNG NHÂN GIAN 2 Điền Thực trở thành Tấn Vương mới chỉ hơn một năm, hắn còn chưa mất đi chí khí trong lòng, nói ra lời tâm huyết không thể nói với ai. Kinh doanh mười năm trong địa bàn Tấn Vương, những gì đã làm, những gì đã thấy hiện giờ gần như đều có mặt Lâu Thư Uyển, nhưng khi Nữ Chân từ Bắc đến, những người như nàng muốn ngược đại thế mà lên, đập tan cơn sóng, mọi thứ trước mắt đều có khả năng phản chiến. Người trong thành phố này, người trong triều đình vì sinh tồn, rất khó tưởng tượng bọn họ sẵn sàng làm tới mức nào. Lâu Thư Uyển nhớ tới Ninh Nghị, năm xưa ở kinh thành, khi Tần tướng gia bị nhốt vào ngục, thiên hạ dân ý rào rạt, hắn là người ngược sóng mà đi, thật hy vọng nàng cũng có bản lĩnh như vậy. Mấy ngày sau, tín sử tuyên chiến đi đến đại doanh Nữ Chân Tây Lộ quân, nhận phong chiến thư này làm tâm trạng của Hoàn Nhan Tông Hàn rất thích, phóng khoáng viết xuống hai chữ: đến chiến! Ngay hôm đó, Nữ Chân Tây Lộ quân đánh gục mười sáu vạn đại quân tiên phong của Vương Cự Vân, giết vô số người. Không lâu sau, đại quân của Uy Thắng tuyên thệ xuất quân, đám người Điền Thực, Vu Ngọc Lân dẫn quân tấn công phía Bắc, Lâu Thư Uyển trấn giữ Uy Thắng, đứng trên thành lâu cao cao phất tay từ biệt quân đội mênh mông này. Vị nho sinh tên là Tằng Dư Hoài cũng gia nhập quân đội, đi cùng đại quân. Uy Thắng giới nghiêm, kể từ khi đó, vì bảo đảm trấn áp và quản chế nghiêm ngặt vận tác hậu phương, bao gồm thanh tẩy gió tanh mưa máu chưa dừng lại phút nào, vì Lâu Thư Uyển hiểu rằng giờ phút này toàn bộ địa bàn Tấn Vương, bao gồm Uy Thắng, trong ngoài thành trì, trên dưới triều đình đều đã hóa thành núi đao biển kiếm. Vì sinh tồn, Lâu Thư Uyển một mình đối diện tất cả điều này chỉ có thể càng thêm không từ thủ đoạn, ác nghiệt vô tình. Ở nơi cằn cỗi Nhạn Môn Quan hướng Nam đến phế tích Thái Nguyên, Vương Cự Vân liên tục thua trận, nhưng hắn đã chuẩn bị từ trước, lần lượt thu lại lính tan tác. Nơi đây vốn là chốn không có bao nhiêu đường sống, quân đội thiếu áo thiếu lương thực, vũ khí cũng không sắc bén, đám người bị Vương Cự Vân tụ tập với hình thức tôn giáo, bị hy vọng cuối cùng và ủng hộ đẩy tới trước, mơ hồ có chút bóng dáng của Vĩnh Lạc triều năm xưa. Ác chiến ở Đại Danh Phủ giống địa ngục ao máu, liên tục qua nhiều ngày, Chúc Bưu dẫn dắt hơn vạn Hoa Hạ quân không ngừng quấy rối đốt lửa ở bốn phía. Nhưng có nhiều người khởi nghĩa ở khắp nơi bắt đầu tụ tập. Từ tháng chín đến tháng mười, trên mảnh đất Trung Nguyên ở phía bắc Hoàng Hà, đám người bị bừng tỉnh giống như chút bạch cầu cuối cùng trong thân thể người ốm yếu, thiêu cháy bản thân xông vào kẻ địch mạnh đến xâm lăng. Đây là cuộc liều lĩnh cuối cùng của Trung Nguyên. Ở Tây Bắc, lửa chiến trên đồng bằng mỗi ngày lan dần hướng thành cổ Thành Đô. Đối với cư dân trong thành, lâu rồi bọn họ không cảm thụ chiến tranh, mỗi ngày đều có tin từ ngoài thành truyền vào. Tri phủ Lưu Thiếu Tĩnh tụ tập ‘hơn mười vạn’ nghĩa quân chống cự nghịch phỉ Hắc Kỳ, có tin đồn chiến thắng, cũng có tin thua trận, ngẫu nhiên có lời đồn những nơi như Gia Định bị nghịch phỉ Hắc Kỳ đồ sạch. Có người đã chạy trốn trước khi đại chiến bắt đầu, có người lưu luyến nơi ở lâu năm, hoặc do dự một chút thế là mất cơ hội rời đi. Lưu Lão Thuyên là một trong những người không rời đi, lão đời đời ngụ ở Thành Đô, có một cửa hàng nhỏ gần cửa Nam, luôn buôn bán đắt. Khi nhóm người đầu tiên rời đi, Lưu Lão Thuyên còn hơi do dự, nhưng sau đó không lâu, Thành Đô giới nghiêm bốn phía, không thể rời đi được nữa, rồi sau đó đủ loại tin đồn lên men trong thành. Hắc Kỳ, đây là một quân đội mà người của Vũ triều không hiểu nổi. Nói về việc làm phản nghịch nhất của nó thì đó là hơn mười năm trước giết vua, thậm chí có rất nhiều người cho rằng tại ma đầu kia giết vua cướp lấy vạn mệnh quốc gia Vũ triều, từ đó xuống dốc. Trong mấy năm Hắc Kỳ chuyển dời đến Tây Nam, bên ngoài không biết nhiều về nó, dù có thế lực giao dịch qua lại với nó thì bình thường cũng sẽ không nhắc tới nó. Bây giờ nghe ngóng mọi người mới biết năm trước đội cường đạo này từng chém giết túi bụi với người Nữ Chân ở Tây Bắc. Đám người đó phải hung tàn cỡ nào mới có thể đánh tới đánh lui với đám mọi rợ Nữ Chân kia chứ? Với sự nhận tri này, tin đồn bao gồm Hắc Kỳ đồ sát nửa đồng bằng Thành Đô, Gia Định bị đốt thành đất trắng, Hắc Kỳ quân chẳng những ăn thịt người, hơn nữa thích ăn thịt phụ nữ và trẻ em nhất, những tin đồn đó không ngừng mở rộng. Cùng lúc đó, trong tin chiến thắng và thua trận, lửa đạn của Hắc Kỳ không ngừng lan tràn hướng Thành Đô. Đến cuối tháng chín, trong Thành Đô đã có thể nhìn thấy thương binh rút xuống từ tiền tuyến. Ngày hai mươi bảy tháng chín đến quá nhanh đối với cư dân trong Thành Đô, trên thực tế Hoa Hạ quân đã chậm lại thế công đến phía nam thành trì, bắt đầu vây thành. Lưu Lão Thuyên cầm lên cây xiên lửa trong nhà, từ biệt thê nhi, chuẩn bị lên đầu thành đang nguy cấp để hỗ trợ. Mùng một tháng mười, kèn xung phong của Hoa Hạ quân vang lên nửa canh giờ, Lưu Lão Thuyên còn chưa ra khỏi cửa, cửa Nam Thành Đô đã bị công phá vì thủ quân phản chiến. Cửa lớn bị đẩy mở trong lửa đạn, cờ xí màu đen ùa vào. Vũ triều, Lâm An. Tạm gác lại chiến sự Tây Nam, đến tháng mười thì thời tiết chuyển lạnh, không khí trong Lâm An sôi trào, tràn ngập chí khí và vui mừng. Phía bắc Hoàng Hà oanh liệt bùng nổ chiến tranh, lúc này đã bị các dân chúng Vũ triều biết đến. Chiến thuật Tấn Vương truyền hịch thiên hạ và khảng khái lên bắc dường như ý vị Vũ triều lúc này vẫn là chính thống thiên mệnh hướng về, ủng hộ lòng người nhất là Vương Sơn Nguyệt thủ vững Đại Danh Phủ. Hành vi trước tiên gây sự của Quang Vũ quân, lo cướp lấy Đại Danh Phủ, đánh bại Lý Tế Chi khi Nữ Chân đến Nam ban đầu bị người ta cho rằng lỗ mãng, nhưng khi đội quân này thần kỳ bảo vệ được thành trì dưới sự công kích của đại quân ba mươi vạn của Tông Phụ, Tông Bật, mỗi một ngày trôi qua thì lòng người càng phấn chấn thêm. Nếu hơn bốn mươi vạn người có thể đối kháng đại quân ba mươi vạn của Nữ Chân, có lẽ chứng minh rằng trải qua mười năm tôi luyện, Vũ triều đụng phải Nữ Chân không phải không chút phần thắng. Truyền bá song song với chiến sự Đại Danh Phủ là bình phán trận chiến thủ thành Thái Nguyên năm xưa. Nữ Chân lần đầu tiên xuôi nam, trưởng tử của Tần Tự Nguyên là Tần Thiệu Hòa bảo vệ Thái Nguyên lâu cỡ một năm, cuối cùng bởi vì không có viện binh, thành phá người mất, chuyện này vốn là đề tài cấm kỵ sau khi Ninh Nghị mưu phản, nhưng bây giờ lại bị người ta lôi ra nói. Vô luận Ninh Nghị như thế nào, Tần Tự Nguyên năm xưa không phải không có chỗ tốt nào, đặc biệt là trưởng tử của Tần Tự Nguyên thật sự là người trung nghĩa đích thực. Ít nhất Cảnh Hàn Đế Chu Triết xử trí việc này không ổn chút nào. Sự thay đổi tiếng nói của dư luận đến từ phủ công chúa hiện giờ nắm giữ sức mạnh tuyên truyền tầng dưới Lâm An, sau lưng còn có nguyên nhân sâu xa hơn: Thứ nhất là vì bao nhiêu năm qua, Chu Bội luôn mang thù hận với Ninh Nghị, hận là bởi vì nàng ít nhiều còn xem Ninh Nghị là thầy chứ không phải kẻ địch, nhưng theo thời gian trôi qua, hiện thực chèn ép, đặc biệt là thủ đoạn của Ninh Nghị đối với Vũ triều trở nên càng lúc càng sắc bén, hiện trạng này phá vỡ ảo tưởng không thể cho người ngoài biết trong lòng công chúa. Khi nàng thật sự xem Ninh Nghị bằng thân phận kẻ địch mới phát hiện ôm oán là vô nghĩa, nếu ngừng oán trách, tiếp theo chỉ có thể tỉnh táo khoanh tròn lợi và hai. Thứ hai là bởi vì thế cục Tây Nam lúng túng. Lựa chọn khai chiến Tây Nam là đám đại thần lấy Tần Cối dẫn đầu, bởi vì sợ hãi mà không thể cố gắng là hoàng đế, đợi đến khi cục diện Tây Nam không thể cứu vãn, chiến sự phía Bắc đã lửa sém lông mày, quân đội không thể phân phối quy mô lớn đến Tây Nam. Đối mặt sức chiến đấu cứng rắn của Hắc Kỳ quân, triều đình toàn là tàn binh bại tướng lặp lại nhiều lần làm chiến thuật thêm người vào chẳng qua là đưa mặt ra cho người ta đánh. Làm cách nào giảm bớt cục diện Tây Nam? Biểu hiện của thái tử Quân Vũ khá là lưu manh: Chuyện các ngươi làm ra thì tự đi mà giải quyết, Hắc Kỳ quân đã nói rõ trong hịch văn, chúng ta muốn bảo đảm thương đạo, tạm thời chiếm thành, các ngươi muốn lấy lại thì hãy phái người đi bàn. Nhưng trên thực tế làm sao có thể đi bàn được? Giữa Vũ triều và Hoa Hạ quân là mối thù giết vua không đội trời chung, hơn nữa cho tới nay luôn xem Hắc Kỳ quân là đám lưu phỉ. Một khi triều đình phái người đi đàm phán, mặc kệ kết quả như thế nào, đây là bên qucố gai cúi đầu, xác nhận Hoa Hạ quân là thế lực lớn ngang bằng Vũ triều. Với loại nhận định này, đừng nói là đi bàn cũng không thể bảo đảm lấy về Xuyên Tứ, dù Hắc Kỳ thật sự chắp tay trả đồng bằng Thành Đô thì Vũ triều không thể tiếp thụ trao đổi. Nhưng khi đối phương bày ra thực lực, mặc kệ không muốn cỡ nào, về mặt chính trị vẫn phải chấp nhận hiện trạng như vậy. Bình phán Tần Thiệu Hòa là bước đầu tiên chuyển biến thái độ.