Chương 1039: Lẫm đông 5

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1039: LẪM ĐÔNG 5 Tuyết đã dừng mấy ngày, trong không khí của thành Ốc Châu lộ ra ý lạnh, ba sắc đen, trắng, xám của đường phố và phòng ốc đan xen, dưới mái hiên nhà hai bên đường, người ủ tay trong ống tay áo ngồi xổm ở đó, nhìn dòng người trên đường qua qua lại lại, sương trắng từ mũi người phả ra, không có bao nhiêu người lớn tiếng nói chuyện, trên đường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, cũng đa phần đều là lo sợ không yên. Có nhà đã thu dọn xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi, dưới một thân cây phía trước trên đường, có hài tử khóc hu hu, trong cửa phòng đối diện, hài tử vẫy tay tạm biệt hắn cũng sớm đã mặt mày đẫm nước mắt. Tiểu tình lữ không biết tương lai thế nào gặp nhau trong ngõ hẹp, thương hộ phần lớn đều đóng cửa, võ giả lục lâm vội vội vàng vàng ra đi, không biết muốn đi đến nơi nào giúp đỡ. Đây là cảnh tượng loạn ly, lần thứ nhất Sử Tiến nhìn thấy vẫn đang ở hơn mười năm trước, lúc này trong lòng càng có nhiều cảm xúc hơn. Cảm xúc này khiến cho người ta thất vọng đối với trời đất, lại luôn khiến người ta có một số thứ không buông xuống được. Một đường đến miếu thờ của phân đàn Đại Quang Minh giáo, âm thanh huyên náo mới vang lên, bên trong là tiếng hô hào khi luyện võ của tăng binh hộ giáo, bên ngoài là hòa thượng giảng pháp và tín đồ chen chúc nửa con phố, mọi người đều đang tìm kiếm sự phù hộ của Bồ Tát. Sử Tiến mặc một thân áo bông nhìn qua giống như một nông phu quê mùa, chẳng qua gói đồ thật dài sau lưng vẫn hiện ra chút manh mối của người lục lâm, hắn đi về phía cửa sau, nửa đường bèn có hán tử ăn mặc lịch sự, tướng mạo đoan chính tiến lên đón, chắp tay cúi người đầy đủ lễ nghĩa. - Long Vương giá đáo, mời. Sử Tiến chỉ là trầm mặc đi vào bên trong. Tăng binh luyện võ phía trước miếu thờ hu hu ha ha ầm ĩ, thanh thế to lớn, nhưng đó chẳng qua là mặt mũi thể hiện ra cho tiểu dân vô tri xem, tụ tập ở phía sau lúc này mới là cao thủ đi cùng Lâm Tông ngô, dưới mái hiên, trong sân viện, bất luận là tăng tục hay thanh niên trai tráng, phần lớn đều ánh mắt sắc bén, có người liếc mắt nhìn qua, có người giúp đỡ so chiêu trong sân. Giang hồ nhìn qua thì nhàn tản, trên thực tế cũng rất có quy củ và phô trương, Lâm Tông Ngô hiện giờ chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, kẻ tụ tập dưới trướng, phần nhiều cũng là hào hùng một phương, người bình thường muốn tiến vào mảnh sân này, không thể thiếu một phen qua tay, đánh giá, đối mặt với những người khác nhau, thái độ và đối đãi cũng khác biệt. So với văn nhân còn nói tới chuyện khiêm tốn, võ giả lại thẳng thắn hơn nhiều, luyện là tay nghề, cầu là thể diện, tay nghề của mình tốt, thể diện ít đi là không được, kiểu gì cũng phải tự mình giành lại. Có điều, Sử Tiến sớm đã không còn nằm trong phạm trù này, có người nhận ra hán tử hình dáng như lão nông, cung kính đứng một bên, cũng có một số người thấp giọng thăm hỏi, sau đó lặng lẽ lùi ra, từ xa xa nhìn lại. Trong này, người trẻ tuổi còn có ánh mắt bướng bỉnh ngang ngược, người trung niên lại tuyệt không dám lỗ mãng. Giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ —— kỳ thực cũng không phải lá gan nhỏ, mà là nhìn nhiều rồi, rất nhiều chuyện cũng hiểu rõ, sẽ không còn những vọng tưởng không thiết thực nữa. Đi qua hai cái sân nhỏ như vậy, đi sâu vào trong, là một vườn hoa mai đang nở, nước trên mặt ao vẫn chưa kết băng, trên mặt nước có một cái đình, Lâm Tông Ngô tiến lên đón từ phía bên kia. - Long Vương, vừa nãy có chút chuyện, không tiếp đón từ xa, đã thất lễ. - Lâm giáo chủ. Sử Tiến chỉ là hơi chắp tay. Sử Tiến cũng không thích Lâm Tông Ngô, người này ham muốn quyền lực rất lớn, rất nhiều chuyện có thể được coi là không từ thủ đoạn, Đại Quang Minh giáo chỉ cầu khuếch trương, mê hoặc lòng người, đồ tử đồ tôn tốt xấu lẫn lộn cũng từng làm ra nhiều chuyện xấu táng tận lương tâm. Nhưng nếu chỉ với cách nhìn của lục lâm, người này lại chỉ coi là một kẻ kiêu hùng có dã tâm mà thôi, ngoài mặt hắn phóng khoáng tốt bụng, về phương diện cá nhân làm việc cũng coi như có chút chừng mực. Năm đó Lương Sơn Tống Giang Tống đại ca chẳng phải cũng vậy sao. Sử Tiến của lúc trước chỉ cầu nghĩa khí, hắn cũng từng vào Lương Sơn, sau đó hiểu biết càng nhiều, đặc biệt là sau khi suy nghĩ cẩn thận cuộc đời của Chu tông sư, mới biết Lương Sơn cũng là một con đường sai lầm. Nhưng hơn mười năm qua lăn lộn trên thế đạo trắng đen khó phân này, hắn cũng không đến mức vì phản cảm như vậy mà trở mặt với Lâm Tông Ngô. Còn một trận tỷ thí ở Trạch Châu năm ngoái, tuy hắn bị đối phương đánh đến thổ huyết đến cùng, nhưng quyết đấu công bằng, đó đích thực là tài nghệ không bằng người, hắn quang minh lỗi lạc, ngược lại chưa từng để trong lòng. Chào hỏi xong, Lâm Tông Ngô dẫn Sử Tiến đi tới đình đài đã hãm trà xong ở phía trước, miệng nói mấy lời “Long Vương khó mời quá”, đến cạnh bàn, lại quay người, chính thức chắp tay. - Chuyện của Vương Cảm, Lâm mỗ đã nghe nói, Long Vương dùng ba mươi người phá đám đông sáu trăm người, lại cứu được người già trẻ nhỏ cả thôn. Long Vương là anh hùng thật sự, nhận một bái của Lâm mỗ. Hắn với thân phận thiên hạ đệ nhất, thái độ đầy đủ như vậy, nếu là người lục lâm khác, sợ rằng sẽ lập tức tin phục. Sử Tiến lại chỉ nhìn, chắp tay hoàn lễ. - Nghe nói Lâm giáo chủ có tin tức của Mục An Bình kia, Sử mỗ vì đó mà tới, vẫn mong Lâm giáo chủ không tiếc cho biết. - ......Ngồi trước đã. Lâm Tông Ngô nhìn hắn một lúc, cười giang tay ra, hai người ngồi xuống giữa đình, Lâm Tông Ngô nói. - Bát Tí Long Vương trách trời thương dân, năm đó thống lĩnh Xích Phong sơn đối nghịch với người Nữ Chân, chính là đại anh hùng mà người người nhắc tới đều phải giơ ngón tay cái khen ngợi, hai ta lần trước gặp gỡ là tại Trạch Châu, lúc đó ta thấy giữa chân mày Long Vương có muộn phiền tích tụ, vốn cho rằng là vì mối loạn ở Xích Phong sơn, nhưng hôm nay gặp lại, mới biết Long Vương là vì thiên hạ thương sinh chịu khổ. Sử Tiến nghe hắn lải nhải, nghĩ bụng ta là vì mẫu thân ngươi, ngoài miệng tùy ý trả lời. - Làm sao biết được? - Nếu thật là vì Xích Phong sơn, Long Vương dẫn người giết trở về là được, sao phải đến nỗi để tận một năm, ngược lại bôn ba ngược xuôi ở Ốc Châu. Nghe nói Long Vương vốn là tìm Mục An Bình kia, sau lại không kìm được tới tới lui lui vì chuyện của Nữ Chân, mà nay Long Vương mặt có tử khí, là hiện tượng cầu chết bởi chán ghét tình đời. Thiết nghĩ hòa thượng lằng nhằng dông dài, Long Vương trong lòng đang nghĩ, nói cái khỉ gì thế, đúng không...... Lâm Tông Ngô cười hết sức hòa khí, đẩy một chén trà tới, Sử Tiến cầm lên ngẫm nghĩ một lát. - Ta đến vì Mục An Bình kia, nếu Lâm giáo chủ có tin tức của hài tử này, vẫn mong nói cho biết. Lâm Tông Ngô gật đầu. - Vì hài tử này, ta cũng có chút nghi hoặc, muốn thỉnh giáo với Long Vương. Thời điểm đầu tháng bảy, bởi vì một chút chuyện, ta đến Ốc Châu, lúc đó Điền sư phụ của Duy Sơn Đường thiết yến chiêu đãi ta. Buổi tối của mùng ba tháng bảy đó, xảy ra một số chuyện...... Thời tiết rét lạnh, hơi nước bốc lên từ trà nóng trong lương đình lượn lờ, Lâm Tông Ngô thần sắc trang nghiêm nói về trận đại chiến tối hôm đó, bắt đầu một cách khó hiểu và sau cũng kết thúc một cách khó hiểu. - ......Hành tẩu trên giang hồ, có đôi khi bị một số chuyện mơ mơ màng màng liên lụy, gây rối làm mất thể diện. Nhắc tới, là một trò cười......sau này ta sai thủ hạ âm thầm dò xét, qua ít thời gian, mới biết đầu đuôi ngọn ngành chuyện này, bộ khoái tên Mục Dịch đó thê tử bị người ta giết chết, hài tử bị bắt đi. Hắn tâm tình kích động, hòa thượng không thể lui, Điền Duy Sơn đáng chết, Đàm Lộ kia đáng giết nhất. Lâm Tông Ngô dừng một chút. - Biết được Mục Dịch này có giao tình với Long Vương là mới vài ngày trước, trong khoảng thời gian này, hòa thượng nghe nói, có một vị đại cao thủ vì tin tức Nữ Chân nam hạ mà một đường đưa thư, sau chiến tử trong đại doanh Nhạc Bình. Nói là xông vào doanh, trên thực tế người này thân thủ tông sư, cầu chết nhiều hơn. Sau này cũng xác nhận người này chính là vị Mục bộ khoái kia, ước chừng vì chuyện của thê nhi, không muốn sống nữa...... Hắn nói đến đây, đưa tay rót một ly trà, nhìn hơi nước bên trên nước trà đó. - Long Vương, không biết vị Mục Dịch này, rốt cuộc có lai lịch gì. - ......Người cũng đã chết rồi. Sử Tiến nói. - Dù Lâm giáo chủ biết, thì có tác dụng gì? Lâm Tông Ngô cười một cách phức tạp. - Sợ là Long Vương có chút hiểu lầm, trận tỷ đấu này nói tới cũng mơ hồ, nhưng bổn tọa nói với bên ngoài là danh tiếng võ nghệ đệ nhất thiên hạ, chuyện luận võ đối đầu, chưa hẳn còn muốn tìm lại thể diện sau đó. Chẳng qua......Long Vương cho rằng, đời này của Lâm mỗ, theo đuổi điều gì? Sử Tiến yên tĩnh uống chén trà. - Võ nghệ của Lâm giáo chủ, Sử mỗ bội phục. - Đúng vậy. Lâm Tông Ngô khẽ cười khổ, hắn dừng một chút. - Lâm mỗ năm nay đã năm mươi tám rồi, trước mặt người ngoài Lâm mỗ có thể nói chút lời khoác loác, nếu trước mặt Long Vương cũng nói như vậy, khó tránh sẽ bị Long Vương xem thường. Cả đời hòa thượng, lục căn không tịnh, ham muốn rất nhiều, nhưng thứ theo đuổi sâu nhất, là danh tiếng võ nghệ đệ nhất thiên hạ này. Hòa thượng thân hình to lớn uống một ngụm trà. - Hòa thượng lúc còn trẻ, tự cho là võ nghệ cao cường, nhưng mà đám người Phương Lạp, Phương Thất Phật, Lưu Đại Bưu kỳ tài ngút trời, bắc có Chu Đồng, tọa trấn Ngự Quyền Quán, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Thánh giáo bị Phương Lạp chiếm đoạt, ta bất đắc dĩ trốn tránh cùng sư tỷ sư đệ, đợi đến khi võ nghệ đại thành, Lưu Đại Bưu đã chết, Phương Lạp, Phương Thất Phật tranh giành thiên hạ, bại ở Hàng Châu. Đến khi ta chấn chỉnh lại cờ trống, vẫn luôn muốn tìm Chu tông sư võ nghệ đệ nhất thiên hạ kia đến tỷ thí một trận, để chứng minh cho bản thân, đáng tiếc......lúc đó, Chu Đồng đã sắp tám mươi, ông ta không muốn đấu đá với hạng tiểu bối như ta, ta cũng cảm thấy, cho dù tìm được ông ta thì có thể thế nào? Đánh bại ông ta cũng là thắng mà không vẻ vang. Không lâu sau đó, ông ta đi ám sát Niêm Hãn mà chết. - ......Từ đó về sau, thiên hạ đệ nhất này, ta không thể nào giành lại ông ta được nữa. Trong lương đình, Lâm Tông Ngô thất vọng thở dài một tiếng, qua một lúc sau, dời mắt sang phía Sử Tiến. - Sau này ta nghe nói, Chu tông sư ám sát Niêm Hãn, Long Vương đi theo bên cạnh, còn từng được Chu tông sư chỉ điểm, không biết với mắt nhìn của Long Vương, võ nghệ Chu tông sư thế nào? Sử Tiến nhìn hắn. - Ngươi không phải đối thủ của Chu tông sư. Lâm Tông Ngô vỗ tay, gật đầu. - Ngẫm lại cũng là như thế, đến giờ, quay đầu nhìn phong thái của tiền nhân, là điều ta mong mỏi. Đáng tiếc a, sinh thời chưa thể gặp một lần, đây là một trong những chuyện đáng tiếc nhất cuộc đời Lâm mỗ. Hắn thất vọng thở dài, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn về mái hiên và bầu trời cách đó không xa. - Nếu là lúc trước, Lâm mỗ không bằng lòng thừa nhận chuyện này. Hắn nói. - Nhưng mà giữa tháng bảy, thương pháp của Mục Dịch kia, lại khiến Lâm mỗ sợ hãi thán phục. Trong thương pháp của Mục Dịch, có vết tích thương pháp của Chu tông sư, nên từ lần đó trở đi, Lâm mỗ bèn luôn nghe ngóng chuyện của người này. Sử huynh đệ, người mất đã không còn, nhưng trong lòng chúng ta còn có thể tưởng nhớ, người này võ nghệ cao cường như vậy, tuyệt không phải là hạng tầm thường vô danh, vẫn mong Long Vương nói ra thân phận người này, cũng coi như sáng tỏ một đoạn nghi hoặc trong lòng Lâm mỗ. Sử Tiến nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới nói. - Người này chính là “Báo Tử Đầu” Lâm Xung, huynh trưởng trên Lương Sơn của ta, một trong những đệ tử tại Ngự Quyền Quán của Chu tông sư, từng đảm nhận giáo đầu tám mươi vạn cấm quân, huynh trưởng này của ta vốn là người rất tốt, sau bị gian tặc Cao Cầu làm hại, tan cửa nát nhà, ép lên Lương Sơn...... Gió lạnh bên ngoài rít gào thổi qua sân, Sử Tiến kể về cuộc đời Lâm đại ca từ ngày đầu, đến ép lên Lương Sơn, tiếp đó Lương Sơn bị diệt, hắn và Chu Đồng trùng phùng lại bị đuổi khỏi sư môn, đến sau này ẩn cư mấy năm đó, lại xây dựng gia đình, gia đình lại tiếp tục bị phá vỡ......những ngày qua hắn lo nghĩ vì rất nhiều chuyện, đêm đến khó vào giấc, lúc này tơ máu trong hốc mắt đã chất chồng, đến khi nhắc đến chuyện của Lâm Xung, đôi mắt đỏ hoe kia cũng không biết là máu hay khẽ rơi nước mắt. - Thiên địa bất nhân. Lâm Tông Ngô nghe những chuyện này, khẽ gật đầu, sau đó cũng phát ra một tiếng thở dài. Có như thế mới biết được sự điên cuồng và ý chí quyết tử trong thương pháp kia của Lâm Xung từ đâu mà có. Chờ Sử Tiến nói xong hết, trong sân yên tĩnh hồi lâu, Sử Tiến mới nói tiếp. - Giờ đây Lâm đại ca đã chết, cốt nhục duy nhất hắn lưu lại trên đời chính là An Bình, Lâm tông sư triệu ta đến đây, nói là có tin tức của hài tử, nếu không phải trêu chọc Sử mỗ, Sử mỗ sẽ cảm kích. Lâm Tông Ngô nhìn hắn trầm mặc một lát, giống như đang đưa ra quyết định quan trọng, giây lát mới nói. - Sử huynh đệ đang tìm kiếm tung tích của Mục An Bình, Lâm mỗ đồng dạng cũng đang tìm kiếm đầu đuôi ngọn ngành của chuyện này, chỉ có điều chuyện xảy ra đã lâu, Đàm Lộ......chưa từng tìm thấy. Nhưng mà, vị Tề gia công tử gây ra chuyện kia gần đây đã bị bắt lại, Lâm mỗ sai người giam giữ hắn, hiện giờ bị nhốt trong nhà lao riêng của thành Ốc Châu. Hắn lấy ra một tấm lệnh bài, đẩy về phía Sử Tiến. - Nhà đầu tiên đầu hẻm Hoàng Mộc, võ quán Vinh Thị, Sử huynh đệ lát nữa có thể đi đòi người. Có điều......Lâm mỗ hỏi qua rồi, sợ rằng hắn cũng không biết tung tích của Đàm Lộ kia. - Đủ rồi, đa tạ Lâm giáo chủ...... Giọng nói của Sử Tiến cực thấp, hắn nhận lấy lệnh bài, tuy rằng vẫn ngồi yên hệt như lúc tới, nhưng sát khí và hung lệ trong đôi mắt đã chất chồng. Lâm Tông Ngô đẩy một chén trà về phía hắn. - Long Vương có còn bằng lòng nghe Lâm mỗ nói mấy câu không? - Giáo chủ cứ việc nói. - Sử huynh đệ không buông xuống được người trên đời này. Lâm Tông Ngô cười cười. - Cho dù giờ đây trong lòng đều tràn ngập tung tích của Mục An Bình kia, nhưng đối với tình thế nguy hiểm mà Nữ Chân tới phía nam, chung quy vẫn không buông xuống được. Hòa thượng......không phải người tốt gì, trong lòng có rất nhiều dục vọng, ham quyền ham danh, nhưng nói tóm lại, Long Vương, Đại Quang Minh giáo ta làm việc, đại thể không thẹn. Mười năm trước Lâm mỗ từng khởi binh kháng Kim, những năm này, Đại Quang Minh giáo cũng luôn coi kháng Kim là nhiệm vụ của mình. Mà giờ Nữ Chân sắp tới, Ốc Châu khó giữ, hòa thượng là muốn đánh với người Nữ Chân một trận, Sử huynh đệ hẳn cũng biết, một khi binh hung chiến nguy, tường thành Ốc Châu này, Sử huynh đệ nhất định cũng sẽ lên. Sử huynh đệ am hiểu dùng binh, giết sáu trăm người Vương Cảm, chỉ dùng hơn ba mươi huynh đệ......Lâm mỗ tìm Sử huynh đệ tới, là vì việc này. Hắn nói. - Hơn mười năm trước, biết được Chu tông sư hành thích Niêm Hãn mà chết, trong lòng ta đã biết, chính mình cũng không thể nào chứng thực danh hiệu thiên hạ đệ nhất này với ông ta được nữa. Ta lúc ấy xây dựng Đại Quang Minh giáo, thủ hạ tín đồ mấy chục vạn, lại đi hành thích Niêm Hãn, vì chính nghĩa mà hy sinh tính mạng, khó tránh bị thiên hạ chê cười. Thế nên ta suất lĩnh tín đồ lên phía bắc, đáng tiếc cao thủ lục lâm dưới trướng rất nhiều, người hiểu binh pháp quá ít. Sử huynh đệ, thiên địa bất nhân thế nhân đều khổ, nhưng muốn thay đổi hết thảy những thứ này, võ nghệ của một hai người không có tác dụng gì cả. - ......Ta biết mối loạn Xích Phong sơn khiến trong lòng Sử huynh đệ có nhiều nghi ngờ, nhưng mà vì thiên hạ thái bình cho hậu bối, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chỉ có thể gắng gượng qua......Lâm mỗ đang nghĩ, nếu Sử huynh đệ có lúc rỗi rãi, liệu có thể đến Đại Quang Minh giáo ta, giúp đỡ quản giáo một chút bọn người bên dưới, nếu đã kháng Kim, ngươi ta có thể sánh vai tác chiến, nếu sau này Sử huynh đệ có nơi đến khác, bất kể là muốn một mình xông pha thiên hạ, hay muốn lấy lại Xích Phong sơn, Lâm mỗ đảm bảo, đến lúc đó đều tuyệt không ép ở lại, giữa hai chúng ta, vĩnh viễn là tình nghĩa huynh đệ. Hắn nói xong những lời này, rót nước trà cho Sử Tiến. Sử Tiến trầm mặc hồi lâu, gật gật đầu, đứng dậy, chắp tay nói. - Cho phép ta suy nghĩ một chút. - Đương nhiên phải xem xét. Lâm Tông Ngô đứng lên, giang hai tay ra cười nói. Sử Tiến lại nói cảm tạ lần nữa, Lâm Tông Ngô nói. - Đại Quang Minh giáo ta mặc dù rồng rắn lẫn lộn, nhưng suy cho cùng người đông, tin tức liên quan đến Đàm Lộ, ta vẫn đang cho người nghe ngóng, ngày sau có kết quả, nhất định sẽ thông báo cho Sử huynh đệ ngay lập tức. Hắn nói như thế, tiễn Sử Tiến ra khỏi sân, sau khi trở vào, lại thấp giọng thở dài một tiếng. Vương Nan Đà đã chờ đợi ở chỗ này. - Không nghĩ tới người kia vậy mà là đệ tử của Chu Đồng, trải qua chuyện ác như vậy, khó trách thấy người liền liều mạng. Hắn thê ly tử tán cửa nát nhà tan, ta thua ngược lại cũng không oan. Trận đại chiến trong tháng bảy đó, Vương Nan Đà bị phế đi một cánh tay, gần như bị Lâm Xung giết chết ngay tại chỗ. Chỉ là hắn xưa nay hành sự không phân thiện ác, giờ đây bị cuốn vào trong chuyện rối ren lung tung này, cho dù võ công giảm mạnh, về mặt thái độ cũng coi như thức thời. - Đáng tiếc, vị Long Vương này chung quy trong lòng vẫn có khúc mắc đối với cách hành sự trong giáo ta, không muốn bị ta mời chào. - Chuyện Mục An Bình kia được sư huynh cứu, sư huynh sao không thẳng thắn nói cho hắn. Nghĩ tới chúng ta cứu được cốt nhục duy nhất của Lâm Xung, Sử Tiến nhất định sẽ cảm kích rơi nước mắt, đến lúc đó lại nhắc chuyện gia nhập vào giáo, thiết nghĩ hắn cũng sẽ không tiện thoái thác. Nhưng Lâm Tông Ngô lắc đầu. - Sử Tiến người này không giống người khác, đại thể đại nghĩa, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành. Cho dù ta giao hài tử cho hắn, hắn cũng chỉ âm thầm đền đáp tình nghĩa cho ta, sẽ không gia nhập vào giáo —— cái ta cần là bản lĩnh dẫn binh của hắn, muốn hắn vui lòng phục tùng, âm thầm trả cho ta cái mạng thì có ích gì? Hòa thượng mập này dừng lại một chút. - Đại thể đại nghĩa, là đánh ra từ nơi đại thể đại nghĩa, một khi đất bắc khai chiến, Sử Tiến sẽ không đi được, có giao tình trên chiến trận rồi mới nhắc tới những chuyện này sẽ dễ nói hơn nhiều. Trước tiên phải làm xong chuyện, đến lúc đó mới để hắn gặp hài tử, đây mới thực sự là thu phục lòng hắn......nếu có hắn, mấy vạn người của Xích Phong sơn hiện giờ, cũng là một nhóm tinh binh. Khi đó, hắn sẽ muốn lấy lại. Vương Nan Đà gật đầu, sau đó lại nói. - Chỉ là đến khi đó, hai người gặp mặt, tiểu hài tử vừa nói, Sử Tiến chẳng phải sẽ biết ngươi lừa hắn? - Ta đã quyết định, nhận Mục An Bình làm đồ đệ, Long Vương sẽ nghĩ được rõ ràng. Lâm Tông Ngô chắp hai tay sau lưng, cười nhạt một tiếng. - Chu Đồng a Chu Đồng, ta và ông ta chung quy vô duyên gặp mặt, trong truyền nhân của ông ta, Phúc Lộc được chân truyền, đại khái là đang giữ mộ phần cho Chu Đồng, ta đoán rất khó để tìm được. Nhạc Bằng Cử Nhạc tướng quân......quân vụ quấn thân, hơn nữa cũng không thể nào chứng thực võ đạo với ta nữa, ta thu nhận hài tử này, cho hắn chân truyền, tương lai khi hắn danh chấn thiên hạ, duyên phận giữa ta và Chu Đồng, cũng coi như đã đi thành, một vòng tròn. Nói đến đây, hắn gật gật đầu. - ......Có chỗ bàn giao rồi. Cứ thế yên tĩnh một lúc, Lâm Tông Ngô đi tới bàn trà trong lương đình, quay đầu hỏi. - Đúng rồi, Nghiêm Sở Tương thế nào? - Hà Vân mới về từ bên Cái Châu kia, không tốt lắm. Vương Nan Đà chần chừ một lát. - Nghiêm Sở Tương và phân đàn Cái Châu, chỉ sợ là nghiêng sang nữ nhân đó. Vừa dứt lời, sự hung ác trên mặt Lâm Tông Ngô hiện rõ, chỉ thấy binh một tiếng, bụi đá trên cây cột của lương đình bên cạnh bay tung tóe, là hắn tiện tay đánh một quyền lên trụ đá kia, trên trụ đá bèn là một lỗ hổng to bằng miệng chén. Năm ngoái địa bàn Tấn Vương nội chiến, Lâm Tông Ngô thừa cơ chạy tới giao dịch với Lâu Thư Uyển, đàm phán ổn thỏa quyền truyền giáo của Đại Quang Minh giáo, cùng lúc đó, cũng tạo dựng Lâu Thư Uyển thành Huyền Nữ giáng thế, cùng phân chia thế lực trong địa bàn Tấn Vương, ai biết hơn một năm trôi qua, nữ nhân nhìn như điên điên khùng khùng đó một mặt hợp tung liên hoành, một mặt cải tiến thủ pháp mê hoặc lòng người đối với giáo chúng, đến bây giờ, ngược lại đã lôi kéo hơn nửa thế lực của Đại Quang Minh giáo, thậm chí giáo chúng Đại Quang Minh giáo bên ngoài địa bàn Tấn Vương, không ít người đều biết có Huyền Nữ giáng thế lãnh đạo có phương pháp, đi theo không lo cơm ăn. Lâm Tông Ngô từ đó mới biết tình đời hiểm ác, đấu tranh quyền lực trên bố cục lớn, còn hung hiểm hơn nhiều so với va chạm trên giang hồ. Nhưng mà căn cơ của Đại Quang Minh giáo chung quy không nhỏ, Lâm Tông Ngô cả đời nghiêng ngả, cũng không đến mức vì những chuyện này mà ngã xuống. Mắt thấy Tấn Vương bắt đầu kháng Kim, Điền Thực ngự giá thân chinh, Lâm Tông Ngô cũng thấy được rõ ràng, muốn có một chỗ cắm dùi trong buổi loạn thế này, chỉ dựa vào kích động đám mềm yếu vô năng chung quy là không đủ. Hắn tới Ốc Châu, lại mấy lượt truyền tin hội kiến Sử Tiến, cũng là vì chiêu binh mãi mã, đánh ra một phen chiến tích và danh tiếng thật sự. Lúc này nghe thấy tin tức Nghiêm Sở Tương phân đà Cái Châu nghiêng về phía Lâu Thư Uyển, Lâm Tông Ngô nổi giận đùng đùng, qua một hồi lâu mới ổn định tâm trạng. Lúc này vẫn chưa tới giữa trưa, trong ngoài sân tuyết trắng mênh mang, bầu trời trong vắt, lại nghe thấy bên ngoài có người lao nhanh vào, đến trước mặt Lâm Tông Ngô, đã bắt đầu nói lắp bắp. - Báo, báo báo báo báo báo......báo, đại quân Nữ Chân......đại quân Nữ Chân......đã tới...... - Nói cái gì? - Người Nữ Chân......Thuật Thuật Thuật, Thuật Liệt Tốc suất lĩnh đại quân, xuất hiện ở ba mươi dặm thành bắc Ốc Châu, số lượng......số lượng chưa biết —— nghe nói không dưới...... Người truyền tin kia mang theo tiếng khóc nức nở bổ sung một câu. - Không dưới năm vạn...... Lâm Tông Ngô đứng đó, toàn thân ngơ ngác. Giờ khắc này, các tăng binh phía trước vẫn đang diễn võ một cách hiên ngang, trên đường phố trong thành thị, Sử Tiến đang nhanh chóng xuyên qua đám đông đi về phía võ quán Vinh Thị, không lâu sau bèn nghe thấy tiếng chuông và tiếng chiêng cảnh báo truyền tới như thủy triều. Chiến tranh bạo phát, trận đại chiến của tây lộ Trung Nguyên này, Vương Cự Vân và Điền Thực phát động trăm vạn đại quân, lần lượt lên phía bắc, trong bốn trận xung đột đã bùng phát vào lúc này, hai nhóm thế lực liên tục chiến bại cố gắng vây người Nữ Chân trên đồng hoang phụ cận phế tích Thái Nguyên bằng cục diện to lớn mà hỗn loạn, một mặt ngăn cách đường lương, một mặt không ngừng tập kích quấy rối. Nhưng mà với thủ đoạn của Tông Hàn, Hi Doãn sao có thể phá chiêu theo kế hoạch của kẻ địch. Hai mươi ba tháng mười, đội quân tiên phong của Thuật Liệt Tốc xuất hiện tại chỗ ba mươi dặm bên ngoài thành Ốc Châu, hồi báo đầu tiên không dưới năm vạn người, trên thực tế số lượng là hơn ba vạn hai ngàn, buổi sáng ngày hai mươi ba, quân đội đến Ốc Châu, hoàn thành bày trận dưới thành. Một đao này của Tông Hàn, cũng đã chém tới hậu phương của Điền Thực. Lúc này, đội ngũ tiên phong thân chinh của Điền Thực, trừ đi những người tan tác về nam những ngày qua, vẫn còn hơn bốn mươi vạn, phân thành ba quân đoàn lớn, khoảng cách gần nhất đến Ốc Châu phải tận trăm dặm. Giống như hơn mười năm trước, Sử Tiến trèo lên tường thành, tham dự vào đội ngũ thủ thành. Trước khoảnh khắc máu tanh kia tới, Sử Tiến nhìn lại một mảnh thành trì trắng xóa trước mắt, bất luận lúc nào, chính hắn chung quy không buông xuống được mảnh trời đất khổ nạn này, tâm trạng đó như chúc phúc, cũng như nguyền rủa. Hai tay hắn nắm chặt Bát Giác Hỗn Đồng Côn kia, thứ trong mắt nhìn thấy, vẫn là thân ảnh của Chu Đồng. Không sai, từ đầu đến cuối, hắn đều đang nhìn theo bóng lưng vị lão nhân kia mà tiến lên, chỉ vì bóng lưng ấy hiên ngang như thế, chỉ cần nhìn qua một lần, cả đời này cũng không thể quên được. Thời khắc đại chiến ở thành Ốc Châu phía bắc bắt đầu, phụ cận Từ Châu ở mạn nam Hoàng Hà, có tín hiệu pháo hoa kỳ lạ vút lên trên bầu trời. Cùng lúc đó, trên phương hướng của phía đông, một nhánh đội ngũ “Ngạ Quỷ” nhân số hơn trăm vạn, không biết là bị tin tức thế nào lôi kéo, dần tụ tập tới phương hướng thành Từ Châu, người dẫn đội của nhánh đội ngũ này, chính là người khởi xướng của “Ngạ Quỷ”, Vương Sư Đồng...... Càng về mặt nam, trong thành Lâm An, cũng bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết đã dần trở nên giá lạnh. Trong thư phòng của Tần phủ, đương kim Xu Mật Sứ Tần Cối, vung tay đập vỡ đồ rửa bút yêu quý nhất. Chuyện liên quan tới tây nam, lại bắt đầu thêm vào một cách dai dẳng không dứt......