Chương 1047: Mùa xuân năm Vũ Kiến Sóc thứ mười 3

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 1047: MÙA XUÂN NĂM VŨ KIẾN SÓC THỨ MƯỜI 3 Gió lạnh thổi qua một ngàn dặm, mùa đông của phía bắc càng thêm rét lạnh. Vân Trung phủ một dạo nước đóng thành băng, qua mùa xuân, trong thành tuy có hỉ khí, nhưng người chịu ra đường không nhiều. Thang Mẫn Kiệt xuyên qua ngõ hẻm, gặp mặt Lư Minh Phường trong một gian phòng ấm áp. Tình hình chiến đấu mặt nam và tình báo vừa được đưa tới, Thang Mẫn Kiệt cũng đã chuẩn bị tin tức phải gửi về nam. Hai người ngồi trên giường sưởi, tin tức được Lư Minh Phường thấp giọng truyền đạt. - ......Trận náo động cuối tháng mười một kia, xem ra là thủ bút đã chuẩn bị sẵn từ sớm của Hi Doãn, sau khi Điền Thực mất tích thình lình phát động, suýt chút nữa đã để hắn thành công. Có điều sau đó Điền Thực đi ra khỏi cánh đồng tuyết hội họp với đại đội, mấy ngày sau ổn định cục diện, cơ hội có thể xuống tay của Hi Doãn đã không còn nhiều...... - ......Cứ như vậy, một phương Điền Thực có thể coi như cạo xương trị độc*, tuy rằng bên trong tổn thất rất lớn, nhưng một hệ Tấn Vương ban đầu hầu như đều là cỏ đầu thành*, hiện giờ bị nhổ đã gần hết, quyền kiểm soát quân đội ngược lại đã có cải thiện. Hơn nữa quyết tâm kháng Kim của hắn đã thể hiện rõ, một số người vốn dĩ chỉ xem chừng cũng đều qua đó nương tựa. Trong tháng mười hai, Tông Hàn cảm thấy cường công không có quá nhiều ý nghĩa, cũng đã chậm bước chân lại, đoán chừng muốn đợi tới đầu xuân tuyết tan mới có tính toán tiếp...... *Bắt nguồn từ “Tam Quốc chí – Thục thư – Quan Vũ truyện”, trong lịch sử, bốn chữ “cạo xương trị độc” từ lâu đã gắn liền với Quan Vũ, theo ghi chép, trong một cuộc chiến Quan Vũ đã bị một mũi tên độc bắn trúng cánh tay phải, thầy thuốc nổi tiếng nhất thời đó là Hoa Đà đã rạch một vết mổ ở cánh tay phải của ông và nạo độc ra khỏi cơ và xương. Sau cụm từ này được dùng để chỉ việc trị liệu triệt để, giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Cỏ đầu tường: ví von những người không có chủ kiến, xoay theo chiều gió, thay đổi lập trường tùy theo tình thế. Lư Minh Phường vừa nói, Thang Mẫn Kiệt vừa dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trong đầu tính toán toàn bộ tình thế. - Đều nói người thiện chiến coi trọng xuất kỳ bất ý (hành động bất ngờ ngoài dự liệu người khác), với sự lão luyện như Tông Hàn và Hi Doãn, có khi nào động thủ trước khi tuyết tan, tranh một bước tiên cơ không...... - Đó là chuyện của tiền tuyến rồi, chúng ta chung quy không am hiểu. Lư Minh Phường cười cười. - Nhưng mà ngươi nói cũng có lý, huynh đệ gửi tin tức lên phía bắc sau cuối năm bèn xuất phát, nghe nói, vị Chúc Bưu huynh đệ kia thừa dịp náo nhiệt của thời điểm cuối năm, lặng lẽ xuất kích, muốn đi đánh lén giết Thuật Liệt Tốc ở Ốc Châu, ra oai phủ đầu người Nữ Chân, bên phía Thuật Liệt Tốc này cũng có tâm tư y hệt, muốn nhân lúc thời điểm cuối năm đánh lén quân đội Điền gia ở mặt nam, hai đám người gặp nhau trên đường, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó ai nấy tự trở về. Lần đó Thuật Liệt Tốc điều động hơn hai vạn người, vậy mà không dám ra tay với một vạn người của Chúc Bưu, sợ rằng phải bị truyền đi thành trò cười. - Há há. Thang Mẫn Kiệt cười lịch sự một cái, sau đó nói. - Muốn đánh lén gặp đánh chặn đầu, binh lực ưu thế không tùy tiện ra tay, chứng minh Thuật Liệt Tốc này dùng binh cẩn thận, càng đáng sợ hơn. - Ha ha, nói đùa ấy mà, khi tuyên truyền không ngại nói như vậy, cũng có ích đối với quân tâm sĩ khí. - Ừm. Thang Mẫn Kiệt gật đầu, sau đó lấy ra một tờ giấy. - Tra ra thêm mấy người nữa, là không có trong danh sách trước đây, truyền đi xem thử có giúp ích gì không...... Hắn nhíu mày, do dự một chút, lại nói. - Trước kia suy cho cùng tiếp xúc với Hi Doãn không nhiều, không hiểu đầy đủ về thủ đoạn hành sự của hắn, nhưng ta luôn cảm thấy, nếu đặt mình vào địa vị của hắn để suy nghĩ, mấy tháng nay một trận đại chiến Tông Hàn thực sự đánh có chút vụng về, tuy rằng có động tác lớn của lần tháng mười hai đó, nhưng......luôn cảm thấy không đủ, nếu như với thủ bút của lão sư, thế lực Tấn Vương chân trong chân ngoài dưới mí mắt mười năm, tuyệt đối không đến mức chỉ có những chỗ xoay xở này. Nghe hắn nói như vậy, Lư Minh Phường cũng nhíu mày. - Ngươi nói như vậy, cũng có chút đạo lý. Nhưng nhìn vào điều tra trước đó, đầu tiên Hi Doãn người này mưu lược khá khoáng đạt, kế hoạch kín kẽ sở trường nội chính, về phương diện âm mưu, ha ha......sợ rằng không sánh bằng lão sư. Mặt khác, một hệ Tấn Vương, trước đó đã xác định tư tưởng chính, hành vi sau này, bất luận nói là cạo xương trị độc hay tráng sĩ chặt cổ tay* đều không quá đáng, có nỗ lực lớn như vậy, cộng thêm sự hiệp trợ của chúng ta bên này, bất luận Hi Doãn trước đó đã mai phục bao nhiêu chỗ xoay xở, khả năng bị ảnh hưởng không thể phát động cũng rất lớn. *Là thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt tay ngăn không cho độc lan toàn thân. Là phép ẩn dụ chỉ hành động dứt khoát, không do dự. - Ta hiểu. Thang Mẫn Kiệt gật gật đầu. - Kỳ thực, cũng là ta đã nghĩ nhiều, lúc ở tây nam, lão sư từng nói với ta, dùng mưu phải có sáng tạo phóng khoáng không câu thúc, nhưng cũng tối kỵ phỏng đoán suông không e dè, ta nghĩ quá nhiều, đây cũng là cái hại. - Ngươi sốt ruột cho mặt nam, mọi người đều hiểu. Có điều......một trận chiến không phải một hai người đánh xong được, vì thành bại của phía nam, ngươi ta đã tận sức, là được rồi. Ngươi xưa nay sức khỏe không được coi là tốt, lão sư tập võ sớm đã khuyên ngươi rồi, tâm tư lo lắng quá mức rất tổn thương đến thân thể, ngươi nên để trống mấy ngày, nghỉ ngơi một chút. - Được. Thang Mẫn Kiệt gật gật đầu. Lư Minh Phường biết hắn không nghe lọt, nhưng cũng không có cách nào. - Những cái tên này ta sẽ mau chóng đưa đi, có điều, Thang huynh đệ, còn có một chuyện, nghe nói, gần đây ngươi liên hệ với vị đó hơi nhiều? - Ta cũng không quấy rầy nàng quá mức, chỉ là đã bắt đầu coi Hi Doãn là kẻ địch, rất nhiều chuyện phải tìm hiểu rõ ràng. Đường xoay xở liên quan đến Hi Doãn ở đất Tấn, cũng như tác phong hành sự của hắn, ta chỉ là hy vọng, tìm nàng nhìn lại tổng kết một lần, dù sao nàng là người hiểu rõ Hi Doãn nhất......khả năng khiến nàng ta cảm thấy chán ghét, ta sẽ chú ý, về sau sẽ không làm phiền nàng quá mức nữa. - Ừm. Thấy Thang Mẫn Kiệt nói như vậy, Lư Minh Phường bèn gật đầu. - Nàng suy cho cùng không phải người của bên chúng ta, hơn nữa tuy rằng nàng có lòng hướng về người Hán, nhưng hai ba mươi năm nay, Hi Doãn đã trở thành người nhà của nàng rồi, đây là sự hy sinh của nàng, lão sư đã nói, không thể không bận tâm. - Được. - ......Ngươi bảo trọng thân thể. Thang Mẫn Kiệt buộc mũ mềm lên, hít sâu một hơi, đi ra băng tuyết ngập trời bên ngoài cửa, suy nghĩ trong đầu lại không dừng lại chút nào, đối đầu với kẻ địch như Tông Hàn, Hi Doãn, bất luận cảnh giác thế nào đều không quá đáng, còn về thân thể, sau khi kẻ địch chết rồi, tự có một đống thời gian ngủ yên giấc...... ...... Phần Châu, cuộc tế lễ to lớn kia đã đi đến hồi cuối. Lúc Điền Thực đi xuống từ trên đài cao kia, nhìn thấy thủ lĩnh các thế lực đi tới. Tế lễ đối với binh sĩ, có thể sục sôi sĩ khí, đồng thời phát ra hịch văn, lần nữa chính danh cho kháng Kim. Mà trong đó, càng có ý nghĩa hơn là hội minh sau khi thế lực các phương đã thể hiện ra quyết tâm kháng Kim. Khoảng thời gian đã qua kia, chiến tranh trên địa bàn Tấn Vương kịch liệt, mọi người sống một ngày dài bằng một năm, đầu tháng mười hai, trong thời gian mấy ngày Điền Thực mất tích, rất nhiều nội ứng do Hi Doãn sắp xếp từ lâu có một loạt hành động liên tiếp, Lâm Châu phản loạn, tướng giữ Hồ Quan Ngũ Túc đầu hàng địch, mấy đại tộc ở Uy Thắng tự mình kết nối rục rịch muốn động, các nơi còn lại đều có tin tức Điền Thực đã chết đang truyền ra, mắt thấy cả thế lực Tấn Vương sắp sửa sụp đổ tan tành trong thời gian mấy ngày. May mà Lâu Thư Uyển và cả Triển Ngũ của Hoa Hạ quân không ngừng bôn ba, khó khăn lắm mới ổn định cục diện của Uy Thắng, lá cờ đen do Chúc Bưu của Hoa Hạ quân suất lĩnh kia, cũng vừa hay chạy tới chiến trường Lâm Châu, mà trước đó, nếu không phải Vương Cự Vân quyết đoán kịp thời, suất lĩnh binh sĩ dưới trướng cường công Lâm Châu ba ngày, sợ rằng cho dù Hắc Kỳ tới, cũng khó đoạt lấy Lâm Châu trước khi quân đội của Hoàn Nhan Tát Bát Nữ Chân tới. Các nơi còn lại, có những cuộc chơi và xung đột lớn nhỏ không ngừng diễn ra. Cho đến trung tuần tháng mười hai, Điền Thực suất lĩnh đội ngũ thoát ra từ trong trận tuyết lớn kia, mấy ngày sau đó truyền đi tin tức hắn vẫn bình an ra khắp đất Tấn. Thế lực của toàn bộ Tấn Vương đã đi qua một vòng ở Quỷ Môn Quan hủy diệt. Mà trong quá trình này, Ốc Châu phá thành bị đồ sát, quân coi giữ Lâm Châu và binh sĩ dưới trướng Vương Cự Vân lại có tổn thất một lượng lớn, một dải Hồ Quan, mấy nhánh binh sĩ vốn thuộc phe Tấn Vương tàn sát lẫn nhau, kẻ thất bại phản loạn điên cuồng hầu như thiêu hủy nửa tòa thành trì, hơn nữa chôn thuốc nổ xuống, nổ nát non nửa thành trì, khiến cho cửa ải này mất đi sức phòng ngự. Uy Thắng lại là mấy gia tộc bị xoá tên, đồng thời cần phải dọn dẹp sự hỗn loạn gây ra bởi ảnh hưởng của tộc nhân họ trong quân đội, cũng là hiện thực phức tạp mà đám người Điền Thực cần đối mặt. Nhưng mà, cũng sau khi thật sự trải qua dọn dẹp nội bộ tàn khốc như vậy, trên chuyện kháng Kim, một phái Điền Thực, Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển mới có được quyền lựa chọn và năng lực hành động nhất định. Nếu không, hơn trăm vạn quân đội Tấn Vương lên phía bắc, bị đánh bại hết lần này đến lần khác là vì cái gì. Đám người Điền Thực, Vu Ngọc Lân thậm chí thường xuyên đều đang đề phòng có người đâm một đao từ phía sau, binh sĩ lẽ nào không nơm nớp lo sợ, dễ dàng sụp đổ —— đương nhiên, những điều này cũng đều là sự thực sau khi lên chiến trường Điền Thực mới ý thức được, còn tàn khốc hơn dự đoán. Cho tới bây giờ, đối với quyết tâm kháng Kim của Tấn Vương, đã không còn ai hoài nghi chút nào, binh sĩ bỏ chạy rất nhiều, chết rất nhiều, còn lại cuối cùng có thể dùng rồi. Vương Cự Vân công nhận quyết tâm của Tấn Vương, một bộ phận người vẫn đang xem chừng bị quyết tâm này lây nhiễm, trong lần rung chuyển lớn vào tháng mười hai kia cũng đều cống hiến lực lượng. Mà người nên ngả về phía một phương Nữ Chân, người muốn động thủ, lúc này phần lớn cũng đều đã bị vạch ra. Một tháng sau đó, người Nữ Chân không cường công nữa, lực lượng của Vương Cự Vân đã bị ép co vào bên trong địa bàn của Tấn Vương, thậm chí phối hợp với thế lực của Điền Thực tiến hành công tác thu, biên chế lại. Một số sơn phỉ, nghĩa sư của bờ bắc Hoàng Hà, ý thức được đây là cơ hội cuối cùng để lộ ra lá cờ phản Kim, cuối cùng đã chạy tới nương nhờ. Suy nghĩ trở thành đầu rồng kháng Kim tại Trung Nguyên mà ban đầu Điền Thực từng nói qua, sơ bộ trở thành hiện thực sau nỗ lực bi thảm như vậy. Ngày tế lễ hôm đó, thủ lĩnh Vương Cự Vân loạn sư suất đội tới, Chúc Bưu của Hắc Kỳ chạy tới, cự phỉ Kỷ Thanh Lê ở mặt tây tới, giáo chủ Lâm Tông Ngô của Đại Quang Minh giáo tới, ngoài ra còn có Vu Ngọc Lân cũng như đại diện của một đám đại tướng trong hệ thống Tấn Vương, có đại diện do nghĩa sư dân gian như Bát Tí Long Vương Sử Tiến phái ra......hầu như tất cả thế lực kháng Kim lớn nhỏ phụ cận đất Tấn đều phái ra nhân viên tham gia vào lúc này. Những người này, có người trước đó đã quen biết, có người thậm chí còn từng có khúc mắc, cũng có bên lần đầu tiên gặp mặt. Thủ lĩnh Vương Cự Vân của loạn sư lưng đeo song kiếm, sắc mặt nghiêm nghị, trong mái đầu bạc trắng lại cũng mang theo vài phần khí tức nho nhã, hắn vốn là thượng thư Vương Dần dưới trướng Phương Lạp của Vĩnh Lạc triều, sau khi Vĩnh Lạc triều sụp đổ, hắn lại một bận bán đứng đám người Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa, thậm chí từng có giao thủ cách không với đám người Ninh Nghị, sau đó biến mất mấy năm, lúc xuất hiện lần nữa đã tạo dựng một phen sự nghiệp trong cục diện hỗn loạn của mặt nam Nhạn Môn Quan. Chúc Bưu đại diện Hoa Hạ quân đích thân tới, lúc này cũng đã là số ít cao thủ trong thiên hạ. Nhìn lại năm đó, Trần Phàm vì chuyện của Phương Thất Phật lên kinh cầu viện, Chúc Bưu cũng tham dự vào toàn bộ sự việc, tuy rằng trong cả sự việc dấu vết hoạt động của vị Vương thượng thư này vô định, nhưng đối với một số hành vi của hắn sau lưng, về sau Ninh Nghị vẫn có phát giác. Một trận chiến ở Lâm Châu, đôi bên phối hợp công hạ thành trì, Chúc Bưu chưa từng nhắc tới chuyện năm đó, nhưng đôi bên trong lòng hiểu rõ, ân oán nhỏ xưa kia đã không còn ý nghĩa, có thể đứng cùng nhau, cũng coi như chiến hữu đáng tin cậy. Địa vị của một người quen khác là Lâm Tông Ngô lại có chút lúng túng, vị đại hòa thượng “thiên hạ đệ nhất nhân” này không được người ta chào đón cho lắm. Chúc Bưu không vừa mắt hắn, Vương Dần dường như cũng không định truy cứu liên can năm đó. Dưới tay hắn mặc dù rất đông giáo chúng, nhưng nếu đánh trận lại chẳng có sức mạnh gì. Thời điểm trận chiến thủ thành Ốc Châu lần thứ nhất, Lâm Tông Ngô còn sánh vai tác chiến với quân coi giữ, cuối cùng cầm cự tới lúc giải vây. Sau lần đó, Lâm Tông Ngô kéo quân đội lên tiền tuyến, sấm to mưa nhỏ chạy loạn khắp nơi —— dựa theo suy nghĩ của hắn là tìm đánh một trận tất thắng, hoặc tìm thời cơ thích hợp đánh rắn bảy tấc, lập ra chiến tích to lớn. Nhưng mà nào có chuyện tốt như vậy, tới sau này, gặp phải Hoàn Nhan Tát Bát đánh Lâm Châu không có kết quả, bị đánh tan quân đội. Mặc dù chưa bị tàn sát, sau đó lại thu xếp một bộ phận nhân thủ, nhưng vị trí trong hội minh lúc này, cũng chẳng qua là thêm vào cho vui mà thôi. Sự công nhận của đám đông đối với Điền Thực, xem ra phong quang vô hạn, trong tưởng tượng của mấy tháng trước, cũng thực sự là một chuyện khiến người ta đắc chí vừa lòng. Nhưng chỉ có sau khi giãy giụa khi trải qua mấy lần đường sinh tử, Điền Thực rốt cục mới có thể hiểu được khó khăn và sức nặng trong đó. Sau ngày hội minh kết thúc, biên ải mặt bắc có tin tức người Nữ Chân rục rịch muốn động truyền tới —— nhưng thiết nghĩ là giả vờ động. Điền Thực lại bước lên xa giá trở về Uy Thắng, thời điểm sinh tử mấy bận trằn trọc, khiến hắn hoài niệm nữ nhân và hài tử trong nhà, cho dù là người phụ thân vẫn luôn bị giam lỏng kia, hắn cũng khá muốn đi gặp một chút. Chỉ hi vọng Lâu Thư Uyển thủ hạ lưu tình, giờ đây vẫn chưa trừ khử ông ta. Đội xe chậm rãi tiến lên trong đất tuyết. Hắn lúc này đã hiểu, nghỉ ngơi chốc lát giữa trời đất băng phong này, là sắp sửa bước lại lên hành trình, tiếp theo đây, có lẽ tất cả mọi người sẽ không còn cơ hội thở dốc nữa. Đại doanh Nữ Chân. Hoàn Nhan Hi Doãn cúi đầu viết, xử lý công việc hằng ngày dưới ánh đèn vàng ấm áp trong lều vải. Bỗng nhiên gió thổi tới, truyền đến tin tức từ phương xa......