Chương 991: Song phong 2

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 991: SONG PHONG 2 Tần Chinh bèn chỉ lắc đầu, việc dạy và học lúc này, đa phần là đọc sách, thuộc lòng là chủ yếu, học sinh nếu có nghi vấn, lão sư có thể trực tiếp dùng lời nói giải thích cặn kẽ lời của thánh nhân cũng không nhiều, chỉ vì trong các tác phẩm như Tứ Thư, đạo lý nói tới thường không nhỏ, sau khi hiểu được ý tứ cơ bản, muốn hiểu được tư duy logic trong đó, lại muốn để hài đồng hoặc người trẻ tuổi thật sự hiểu, thường là làm không được, rất nhiều lúc để hài đồng học thuộc lòng, phối hợp với cảm ngộ nhân sinh một ngày nào đó mới có thể hiểu được. Lão sư bảo người khác học thuộc sách vở rất nhiều, nhưng lão sư trực tiếp nói “đây chính là ý này ý này, ngươi học thuộc cho ta” lại không có một ai. Tần Chinh từ nhỏ chịu sự giáo dục thế này, trong nhà lúc truyền dạy cho con cháu cũng đều mang lòng kính sợ, tài hùng biện của hắn không tốt, lúc này chỉ cảm thấy Lý Tần làm trái luân thường đạo lý, bất chấp lý lẽ. Hắn vốn cho rằng Lý Tần ở chỗ này để gây dựng danh vọng, nhưng không ngờ ngày hôm nay tới nghe thấy đối phương nói ra những lời như vậy, suy nghĩ lập tức trở nên hỗn loạn, không biết nên nhìn nhận vị “Đại Nho” trước mắt này thế nào. Lý Tần nói rõ hết suy nghĩ trong lòng trong một chốc. Hắn đã từng nhìn thấy sự nhập môn của Hắc Kỳ quân, loại phương thức nói rằng “người người đều có trách nhiệm”, hô hào khẩu hiệu, kích phát nhiệt huyết, chủ yếu là công cụ dùng để đánh trận, khoảng cách đến người người thực sự chịu trách nhiệm vẫn còn kém xa lắm, nhưng cũng coi như là một sự bắt đầu. Sau khi hắn đoạn tuyệt với Ninh Nghị lao công khổ tứ tìm tòi, cuối cùng phát hiện, con đường của Nho gia chân chính, chung quy là phải thực sự để mỗi một người đều hiểu đạo lý —— ngoại trừ cái đó ra, bèn không còn thứ gì khác nữa. Hết thảy cái khác đều là hư ảo. Thế là hắn học truy nguyên của Ninh Nghị, là để thế nhân đều có thể đọc sách, sau khi đọc sách, làm thế nào để khiến người thật sự hiểu được đạo lý, vậy thì đơn giản hóa tự thuật, dùng câu chuyện, ví von để chân chính dung nhập đạo lý vào trong lòng người. Thủ pháp của Ninh Nghị chỉ là kích động, mà bản thân là muốn nói đến đại đạo chân chính, chỉ là muốn nói tới tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu —— cho dù tạm thời không làm được, nhưng chỉ cần có thể tiến lên trước một bước, đó cũng là đi tới rồi. Những chuyện này, có thể giải quyết từng bước một. Phổ cập sách vở, đơn giản hóa tự thuật, tiếp theo, tự nhiên sẽ cách biểu đạt sinh động hơn, câu chuyện hay hơn, chỉ cần lấy truyền đạt đạo lý làm nguyên tắc, không ngừng đột phá, chung quy có một ngày, con đường của Nho gia sẽ nhờ đó mà được thực hiện. Trong những ngày này, đối với nhiều lần luận đạo của Minh Đường, Lý Tần đều từng để người ta ghi lại lời kể, dùng văn tự bạch thoại kết sách xuất bản, ngoại trừ bạch thoại, cũng sẽ có một phiên bản văn viết để Nho sinh đọc. Đám đông thấy bạch thoại văn hệt như khẩu ngữ của người bình thường, chỉ cho rằng Lý Tần học theo phương pháp kích động thực dụng như Ninh Nghị kia, cầu danh dưỡng vọng trong thường dân bá tánh, có lúc còn âm thầm cười nhạo, vì danh tiếng, thật sự là khoét hết tâm tư. Nhưng làm sao biết được, phiên bản này mới là đại đạo chân chính của Lý Tần. Lý Tần nói những chuyện này, lại nói một chút về những gì mình đã biết đã thấy trong mấy năm nay. Tần Chinh trong lòng bực bội, nghe thấy liền khó chịu, qua một hồi đứng dậy cáo từ, suy cho cùng danh tiếng của hắn không lớn, lúc này cách nghĩ trái ngược với Lý Tần, chung quy không tiện mở miệng chỉ trích quá nhiều, cũng sợ tài ăn nói của mình không tốt, không tranh luận được với đối phương trở thành trò cười, chỉ trước lúc đi nói: - Lý tiên sinh như vậy, hẳn là có thể đánh bại Ninh Nghị kia rồi? Lý Tần chỉ là im lặng, sau đó lắc đầu. - Vậy hẳn là có thể đánh bại người Nữ Chân? - Cần tích công nhiều năm......nhưng mà lại là đại đạo trăm năm, ngàn năm...... Cách nói của Lý Tần, nghe thế nào cũng đều giống như đang ngụy biện. Tần Chinh trong lòng xem thường, sau khi rời khỏi Minh Đường, nhổ xuống một bãi nước bọt: - Lý Đức Tân gì chứ, mua danh chuộc tiếng, ta thấy hắn rõ ràng là ở Tây Bắc đã sợ Ninh ma đầu đó, nói nhăng nói cuội tìm mấy cớ, đại đạo gì, ta nhổ vào......bên ngoài đạo mạo, bên trong bại hoại! Bại hoại thật sự! Lời này là hắn nói với tùy tùng bên cạnh, xong lại nói tiếp: - Hừ, nhìn điệu bộ hắn cứ luôn miệng nói Hắc Kỳ làm thế nào, ta thấy......lẽ nào là phản gián do Ninh ma đầu kia phái tới? Cũng khó trách những năm này tin tức của Hắc Kỳ quân lại nhanh nhạy như vậy, không được, chúng ta đi tới tây nam, không thể hành sự theo cách nghĩ trước đó, cũng phải nhắc nhở nghĩa sĩ tây nam một chút, trong này có khi có bẫy...... Cứ vậy mà lầm bầm đi lên trước, bên cạnh có một thân ảnh đâm tới, Tần Chinh vậy mà không phản ứng lại được, đâm vào người đó, loạng choạng lùi sau mấy bước, suýt chút nữa ngã vào rãnh nước bẩn bên đường. Hắn ổn định thân hình ngẩng đầu lên nhìn, đối diện là một đội hán tử giang hồ mười mấy người, trang phục gọn ghẽ đội mũ rộng vành, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào. Đại hán vừa nãy đâm vào hắn liếc nhìn: - Nhìn cái gì? Tên mặt trắng, muốn đánh nhau à? Vừa nói, vừa đi thẳng về phía trước. Một cú chạm vừa nãy, Tần Chinh đã biết đối phương võ nghệ cao cường, tuy rằng hắn trẻ tuổi khí thịnh ý chí hăng hái, nhưng lục lâm tranh giết thủ đoạn khốc liệt, hắn muốn đi giết chết Ninh Nghị thành danh, không có hứng thú với việc tùy tiện đối đầu với mãng phu ở đầu đường rồi bị giết, lúc này chần chừ một lúc, ngược lại cũng sợ hãi. Hắn tự biết mình và thủ hạ theo cùng có lẽ không đánh lại đám người này, nhưng đối với việc giết chết Ninh ma đầu cũng không lo lắng, thứ nhất đó là việc nhất định phải làm, thứ hai, thật sự muốn giết người, quan trọng đầu tiên cũng không phải võ nghệ mà là kế sách. Trong lòng thầm mắng mấy lượt lục lâm thảo mãng thô lỗ không có đức hạnh, chẳng trách bị Tâm Ma đồ sát như cắt cỏ. Trở về quán trọ chuẩn bị cho việc khởi hành. Bên này, Lý Tần tiễn Tần Chinh đi, bắt đầu trở về thư phòng viết câu chuyện nhỏ chú giải Luận Ngữ. Những năm gần đây, thư sinh đến Minh Đường rất nhiều, lời của hắn cũng đã nói rất nhiều lần, những thư sinh này có một số nghe đến lờ mờ, có một số giận dữ rời khỏi, có một số phát tiết tại chỗ đoạn tuyệt với hắn, đều là chuyện thường. Những người sinh tồn trong ánh sáng Nho gia không nhìn thấy được sự đáng sợ của việc mà Ninh Nghị đã làm, cũng không trải nghiệm được nỗi tuyệt vọng trong lòng Lý Tần. Học vấn cao cao tại thượng kia, không thể nào tiến vào trong lòng mỗi một người, khi Ninh Nghị nắm giữ được biện pháp trao đổi với dân chúng bình thường, nếu những học vấn này không thể đi xuống, nó sẽ thật sự bị đập vỡ. Từ khi Thương Hiệt tạo chữ, mục đích tồn tại của ngôn ngữ, văn tự chính là để truyền đạt kinh nghiệm của con người, cho nên, tất cả những thứ ngăn cản nó truyền đạt, đều là thiếu sót, hết thảy cách tân có lợi cho việc truyền đạt, đều là tiến bộ. Lý Đức Tân biết bản thân đã đi trên con đường trái luân thường đạo lý, mỗi một ngày hắn đều chỉ có thể thuyết phục mình như vậy. Có lẽ ta đánh không lại Ninh Lập Hằng, nhưng duy nhất con đường trái luân thường đạo lý này......có lẽ là đúng. Trong lòng mới thuyết phục bản thân một lần, hạ nhân tới báo, Thiết Thiên Ưng Thiết bang chủ tới rồi. Bắt đầu từ mấy lần hợp tác ở Tây Bắc, tình bạn giữa Lý Tần và Thiết Thiên Ưng ngược lại chưa từng bị đứt đoạn. Tây Bắc chấp hành, Lý Tần đoạn tuyệt với Ninh Nghị ở Tiểu Thương Hà, Thiết Thiên Ưng lại cảm nhận được sự tuyệt vọng trong thủ đoạn của Ninh Nghị, hắn không muốn đối đầu với Hắc Kỳ quân nữa, lại cảm nhận được một tia thương xót trong tiếng kêu khóc “nên cho người thiên hạ con đường sống” của Lý Tần, sau khi rời khỏi Tây Bắc hai người chia đôi ngả, Thiết Thiên Ưng từ đó rời khỏi Hình bộ, đợi đến khi Lý Tần đặt chân ở Tây An, lúc Thiết Thiên Ưng lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Tần, hắn đã trở thành bang chủ của Tào Hà bang. Nói ngắn gọn, hắn dẫn theo một đám nạn dân ven bờ Kinh Hàng Đại Vận Hà, làm hắc đạo, một mặt giúp đỡ việc xuôi nam của lưu dân phương bắc, một mặt thăm dò tin tức từ phía bắc, truyền về mặt nam. Lúc này Trung Nguyên đã là thuộc địa của Đại Tề, các lộ quân phiệt ngăn cản nạn dân xuôi nam, phong tỏa nam bắc —— nói thì nói vậy, nhưng các nơi hiện giờ chung quy vẫn là người Hán ban đầu thành lập, nơi có người thì sẽ có hai đường sáng tối. Thiết Thiên Ưng làm tổng bộ ở Biện Lương, gây dựng nhiều năm, lúc này lôi kéo đội ngũ, thâm nhập nam bắc, như cũ không phải chuyện gì khó. Làm quan ở Hình bộ nhiều năm, hắn đã thấy quen đủ loại chuyện ghê tởm, đối với quan trường Vũ triều, kỳ thực đã chán ghét từ lâu. Thiên hạ đại loạn, sau khi rời khỏi Lục Phiến Môn, hắn cũng không bằng lòng chịu tiết chế của triều đình nữa, nhưng đối với Lý Tần, thủy chung lòng vẫn có sự tôn kính. Sau khi Chu Bội, Quân Vũ nắm quyền, khởi động lại Mật Trinh Tư, do hai người Thành Chu Hải, Văn Nhân Bất Nhị phụ trách, điều tra đủ loại tin tức của mặt bắc, Tào Hà bang sau lưng Lý Tần, lại bởi có Thiết Thiên Ưng tọa trấn, trở thành nguồn tin tức cũng nhạy bén như vậy. Mặc dù những năm gần đây, trên việc tranh chấp học vấn, đại đạo, trong lòng Lý Tần vẫn luôn có một bóng đen tuyệt vọng, nhưng ngoài học vấn ra, thứ mà cái danh đối kháng với Ninh Nghị mang tới cũng không phải chỉ có thanh danh, lúc này đứng sau lưng Lý Tần, kỳ thực cũng có mấy đại gia tộc dốc sức ủng hộ, trước khi vị Đại Nho Tả Đoan Hữu, người cuối cùng xây dựng Mật Trinh Tư qua đời, đã từng có nhiều lần qua lại với Lý Tần, hơn nữa là tỏ rõ thái độ đứng ra ủng hộ Lý Tần, lão nhân lúc sinh thời mặc dù đã bắt đầu hiểu được Ninh Nghị, nhưng cũng đem danh tiếng một đời của lão chuyển thành chất dinh dưỡng, truyền đạt cho hậu bối xứng đáng nâng đỡ. Nếu không phải có những bối cảnh này, cho dù sự tích Lý Tần đoạn tuyệt với Ninh Nghị có được kể truyền kỳ đến đâu đi nữa, lúc này hắn cũng đã bị toàn bộ giới Nho học ăn sống nuốt tươi rồi. Đương nhiên, những lực lượng này, trước sự cường đại tuyệt đối đó của Hắc Kỳ quân, lại chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. - Kẻ lui tới với ngươi không phải người tốt! Trong sân, Thiết Thiên Ưng đã sải bước đi tiến đến. - Vừa mới ra khỏi chỗ này, trên đường đã lải nhải nói xấu ngươi! Lão tử thấy ngứa mắt, nên dạy bảo hắn rồi! - Chuyện thường tình, Thiết bang chủ cần gì phải chuyện bé xé ra to. Lý Tần cười nghênh đón hắn. - Tới làm gì đó? - Muốn đi tây nam giết Ninh ma đầu, gần đây nghĩa sĩ như thế rất nhiều. Lý Tần cười cười. - Qua lại vất vả rồi, tình hình của Trung Nguyên thế nào? - Đến chén trà còn chẳng có, đã hỏi ta chuyện phải làm, Lý Đức Tân, ngươi đối đãi với bằng hữu thế à? - Là lỗi của ta, là lỗi của ta, Thiết bang chủ ngồi xuống uống trà. Lý Tần biết nghe lời phải, liên tục xin lỗi. Thiết Thiên Ưng ngồi xuống, cầm trà lên, thần sắc mới dần dần trở nên nghiêm túc: - Ngạ Quỷ gây loạn rất dữ dội. Hắn nói xong câu này, uống một ngụm trà: - Các nơi Củng Châu, Hoạt Châu, Tào Châu, loạn lật trời rồi. Trong mùa xuân vẫn chưa loạn tới mức này, sau cày bừa vụ xuân, Vương Sư Đồng mới chỉ huy Ngạ Quỷ phát động tiến công, những nơi đã tới, thành trấn cho một mồi lửa, ruộng tốt hủy hết, tồn lương ở phụ cận bị ăn sạch, bách tính sống sót bất đắc dĩ bị cuốn vào trong đội ngũ Ngạ Quỷ, một lượng lớn dân đói, nạn dân tứ tán, một bận lan đến Biện Lương......nhưng Lưu Dự không còn lương thực dư để cứu trợ, những người này sau đó lại biến thành Ngạ Quỷ. Lý Tần há hốc miệng: - Quân đội......Đại Tề thì sao? Có tàn sát dân đói không? Thiết Thiên Ưng lắc đầu, hạ thấp giọng: - Đã không phải là chuyện như thế nữa, các nơi Củng Châu xuất binh, Vương Sư Đồng sai dân đói ra trận, đều đói bụng, nghèo khó khốn cùng, cũng chẳng có mấy thứ vũ khí......năm ngoái ở Giang Bắc, đại quân Ngạ Quỷ bị quân đội Điền Hổ đánh tan, cũng coi như dắt díu người nhà, một lần đánh vỡ nát. Nhưng năm nay......đối đầu với quân đội Đại Tề xông tới, Đức Tân ngươi biết thế nào không......mẹ kiếp bọn chúng đều không sợ chết. Thiết Thiên Ưng dừng một chút: - Mẹ nó, cái gì cũng không có......chỉ có không sợ chết. - Cho nên...... Lý Tần cảm thấy trong miệng hơi khô, trước mắt hắn đã bắt đầu nghĩ tới gì đó. - Cho nên, năm ngàn nhân mã giết tới năm vạn người, sau đó......bị ăn rồi...... Lý Tần đã từng đi theo lưu dân này, những người này đa số thời gian trầm mặc, mềm yếu, lúc bị tàn sát cũng không dám phản kháng, ngã xuống thì cứ như thế mà chết, nhưng hắn cũng hiểu, vào một vài thời điểm đặc biệt, những người này cũng sẽ xuất hiện một vài tình huống nào đó, bị tuyệt vọng và đói khát chi phối, mất đi lí trí, làm ra bất cứ chuyện điên cuồng gì. - Năm ngoái ở Giang Bắc, Vương Sư Đồng là muốn xuôi nam, lúc đó tất cả mọi người đều đánh hắn, hắn chỉ muốn chạy trốn. Giờ có thể hắn đã phát hiện, không còn chỗ nào trốn rồi, ta thấy sự bố trí của Ngạ Quỷ trong khoảng thời gian này, hắn là muốn......mở rộng trước. Thiết Thiên Ưng giơ hai tay lên, làm một dấu tay phức tạp khó tả, đẩy ra ngoài. - Chuyện này vừa mới bắt đầu. - Mở rộng......làm sao mở rộng...... - Biến tất cả mọi người thành Ngạ Quỷ. Thiết Thiên Ưng giơ chén trà lên uống một ngụm lớn, phát ra âm thanh ừng ực, sau đó lặp lại một câu. - Mới vừa bắt đầu......năm nay khó qua rồi. Ánh nắng rực rỡ, trong sân yên tĩnh khó tả, nơi đây là Lâm An thái bình, khó có thể tưởng tượng được tình thế ở Trung Nguyên, lại cũng chỉ có thể đi tưởng tượng, Lý Tần trở nên trầm mặc, một hồi lâu sau, nắm chặt nắm đấm đánh rầm lên mặt bàn đá kia, sau đó lại đánh một cái, đôi môi hắn mím chặt, ánh mắt lay động dữ dội. Thiết Thiên Ưng cũng mím môi, sau đó nói: - Ngoài ra, Hắc Kỳ quân ở Biện Lương, có chút hành động kỳ quái. - Cái gì? - Bọn họ lui tới trong âm thầm vẫn luôn nghiêm ngặt, ta chưa điều tra sâu thêm, nhưng xem tin tức......Hắc Kỳ có người tới, có thể muốn làm gì đó. Thiết Thiên Ưng ngẫm nghĩ. - Có thể là chuyện lớn, cảm giác của ta rất không tốt. Thiết Thiên Ưng chính là lão bộ đầu nhiều năm của Hình bộ, xúc giác nhạy bén, Hắc Kỳ quân đương nhiên là có người ở Biện Lương, Thiết Thiên Ưng từ sau chuyện của Tây Bắc đã không còn chính diện đối đầu với Hắc Kỳ, nhưng ít nhiều có thể phát giác được chút dấu vết trong bóng tối. Lúc này hắn nói rất mơ hồ, Lý Tần lắc đầu: - Đến vì Ngạ Quỷ? Ở địa bàn của Điền Hổ, Ninh Nghị hẳn có tiếp xúc qua với Vương Sư Đồng. Sau đó lại nói: - Nếu không đi Biện Lương còn có thể làm gì......giết một hoàng đế nữa à? Hắn nói tới chuyện của Ninh Nghị, trước giờ hiếm khi có nụ cười, lúc này cũng chỉ khẽ mỉm, nói đến cuối cùng, lại đột nhiên ý thức được chuyện gì, nụ cười đó dần đông cứng trên mặt, Thiết Thiên Ưng đang uống trà, liếc nhìn hắn, bèn cũng phát giác được suy nghĩ của đối phương, trong sân một mảnh trầm mặc. Hồi lâu sau, tiếng của Lý Tần vang lên: - Không phải đâu nhỉ? - ......Đức Tân vừa nãy nói, gần đây có rất nhiều người đi tây nam? - Trong này có liên hệ? - Ta không biết. Thiết Thiên Ưng giang tay ra, ánh mắt cũng có chút mê muội, trong đầu vẫn đang thử liên hệ những chuyện này với nhau. Lý Tần đã đứng lên: - Ta đi cầu kiến trưởng công chúa điện hạ. Không lâu sau đó, hắn biết được tin tức Tông Phụ Tông Bật muốn xâm lược phương nam mới vừa truyền tới. Tai họa khổng lồ đã bắt đầu ấp ủ, Ngạ Quỷ của Vương Sư Đồng muốn tàn phá Trung Nguyên, vốn cho rằng đây chính là phiền phức lớn nhất, nhưng mà một số manh mối nào đó đã gõ vang chuông cảnh báo của thiên hạ này. Vỏn vẹn chỉ là khúc nhạc dạo của đại loạn sắp sửa xuất hiện, dưới đáy nước thật sâu, hai đối thủ cách nhau ngàn dặm, đã không hẹn mà gặp cùng lúc bắt đầu xuất chiêu. Đêm hôm ấy, Thiết Thiên Ưng khẩn cấp ra thành, bắt đầu lên phía bắc, ba ngày sau đó, hắn đến thành Biện Lương xem ra vẫn yên bình như cũ. Tổng bộ đầu của Lục Phiến Môn ngày nào bắt đầu tìm kiếm vết tích hoạt động của Hắc Kỳ quân trong bóng tối, hệt như thành Biện Lương của năm đó, hành động của hắn vẫn là chậm một bước. Lại ba ngày sau, một hồi đại loạn chấn kinh thiên hạ đã bùng phát bên trong thành Biện Lương. Điều không ai từng tính tới đó là, Hắc Kỳ quân năm đó sau khi bại lui ở Tây Bắc, yên lặng ẩn nấp ở tây nam ba năm, ngay sau khi Ninh Nghị trở về không lâu, đột ngột bắt đầu hành động. Nó đã hung hăng vung một cái tát lên mặt Kim quốc giờ đã vô địch thiên hạ. Sau đó chụp tội lỗi lên đầu Vũ triều......