Chương 999: Trần thế gió thu, nhân sinh lá rụng 2

[Dịch] Chuế Tế

04:25 - 03/08/2023

CHƯƠNG 999: TRẦN THẾ GIÓ THU, NHÂN SINH LÁ RỤNG 2 Trần thế như gió thu, nhân sinh như lá rụng. Có một số ký ức, trong lờ mờ giống như đã tồn tại trong kiếp trước của đời người, sinh mệnh quá khứ sẽ để lại vết tích trong cuộc đời hiện giờ, nhưng không nhiều, suy nghĩ kỹ lại, cũng có thể nói thoáng như chưa có. Thành Ốc Châu, Lâm Xung và thê tử đã sinh sống qua nhiều năm trong yên lặng. Sự cọ rửa của thời gian, sẽ khiến chữ xăm trên mặt con người đều trở nên nhạt dần, bởi vì đã không còn ai nhắc tới, ngay cả bản thân cũng dần dần không chú ý nữa. Trong thời gian thấm thoắt trôi qua này, xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà ở đâu không như vậy chứ? Bất luận là thái bình giả tưởng, hay hỗn loạn và xao động hiện giờ, chỉ cần lòng người gần nhau, tâm được an tĩnh, bất luận ở nơi nghiêng ngả thế nào, đều có thể có chỗ để trở về. Người trên thế giới này, chính là phải chịu khổ, thiên đường thật sự, suy cho cùng chưa từng tồn tại ở bất cứ nơi nào...... - Nhà phải mua gạo rồi. Sáng sớm ngày mùng ba tháng bảy, lúc ăn bữa sáng, Từ Kim Hoa đã nói với Lâm Xung như vậy. Hài tử Mục An Bình ăn từng miếng màn thầu lớn bên cạnh. Lâm Xung gật đầu. - Gần đây gạo lại đắt. - Bên ngoài nói, lại sắp đánh nhau. - Cũng không phải lần đầu tiên, cái lần người Nữ Chân đánh hạ kinh thành đó đều qua được, sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta đều đã hàng rồi. - Bên ngoài nói đến không yên ổn lắm. Từ Kim Hoa lầu bầu. Lâm Xung cười cười. - Đêm ta mua dưa hấu về. - Đắt, đừng tiêu pha lung tung. Lâm Xung liền cười gật đầu. Dùng xong bữa sáng, có lão bộ đầu họ Trịnh đến tìm hắn, hắn bèn cầm theo trường thương gỗ bạch lạp, cùng đối phương bắt đầu làm việc. Ốc Châu nằm ở phía bắc Trung Nguyên, trên giao giới tuyến của thế lực Tấn Vương và loạn phỉ Vương Cự Vân, nói thái bình cũng không thái bình, loạn cũng không đại loạn, Lâm Xung làm việc trong quan phủ, trên thực tế lại không phải bộ khoái chính thức, mà là nhân viên tuần bộ làm việc thay dưới danh nghĩa bộ đầu chính thức. Thời cuộc hỗn loạn, việc của nha môn cũng không dễ tìm, tính cách Lâm Xung không mạnh, những năm gần đây lại không có tâm tư ra mặt, nhờ vả quan hệ tìm được một phần việc sống tạm này, năng lực của hắn dù sao cũng không kém, ở trong thành Ốc Châu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có được một cuộc sống yên ổn. Trịnh bộ đầu đồng hành cùng hắn chính là sai dịch chính thức, tuổi tác hơi lớn một chút, Lâm Xung gọi hắn là “Trịnh đại ca”, mấy năm này, quan hệ của hai người không tệ, Trịnh bộ đầu cũng từng thuyết phục Lâm Xung tìm chút phương pháp, tặng ít đồ để lấy thân phận sai dịch chính thức, đảm bảo cho cuộc sống sau này. Lâm Xung cuối cùng cũng không làm. Hắn đã sống yên ổn rồi, chung quy cũng sợ sự dơ bẩn của bên trên. - Chuyện của Tiểu Quan, sắp xong rồi. Trên đường đến nha môn, Trịnh đại ca nói với Lâm Xung chuyện gia đình. Nhi tử của hắn Trịnh Tiểu Quan, năm nay mười tám tuổi, thường ngày học chút võ nghệ, cũng muốn vào nha môn làm việc, đã thông với sư gia của nha môn, kết quả tìm được con đường tốt hơn, đó là Tề Ngạo công tử của đại tộc Tề gia bên ngoài thành Ốc Châu đang chiêu mộ gia tướng, gia đình của Tề Ngạo này lại là dòng bên của gia tộc lớn hơn —— đại gia tộc từng chiếm cứ Hà Bắc, Hà Đông, do đại Nho Tề Nghiễn lãnh đạo, sau khi nương tựa Nữ Chân, hiện giờ vẫn có thế lực cực lớn ở Trung Nguyên. Thông qua quan hệ như vậy, có thể gia nhập Tề gia, theo vị Tề gia công tử này làm việc, chính là tiền đồ khó lường. - Hôm nay sư gia muốn mở tiệc chiêu đãi Tề công tử ở Tiểu Yến Lâu, cho phép ta dẫn theo Tiểu Quan qua đó, còn để ta sắp xếp cho Tề công tử một cô nương, nói muốn người thân thể đẫy đà. - Vậy thì đến Kim Lâu tìm một người. Lâm Xung nói. Làm bộ khoái nhiều năm như vậy, đối với đủ loại tình hình của thành Ốc Châu, hắn cũng cực kỳ hiểu rõ. - Nhất định phải tìm người đầu bảng. Liên quan đến tiền đồ của nhi tử, Trịnh tuần bộ cực kỳ nghiêm túc. - Bên phía võ quan kia cũng đã chào hỏi, muốn nhờ sư phụ của Tiểu Bảo mời Điền tông sư đến bồi tiếp, đáng tiếc Điền tông sư hôm nay có việc nên đi không được, nhưng mà Điền tông sư cũng quen biết với Tề công tử, cũng đã đồng ý hôm khác sẽ nói tốt vài câu cho Tiểu Bảo. Lâm Xung liền gật đầu, Điền Duy Sơn, chính là đại cao thủ võ đạo nổi danh ở phụ cận Ốc Châu, cũng rất có mặt mũi bên phía quan phủ và quân đội. Đây là quan hệ mà những người như Lâm Xung, Trịnh tuần bộ thường ngày với lên không tới, có thể dùng tốt một lần, vậy cả đời này không cần lo nữa. Trong nghị luận như vậy đã đến nha môn, lại là một ngày tuần tra bình thường. Đầu tháng bảy âm lịch, ngày nóng đang kéo dài, khí trời nóng bức, mặt trời chói chang, đối với Lâm Xung mà nói, ngược lại cũng không khó chịu. Lúc xế chiều, hắn đi mua chút gạo, bỏ tiền mua một quả dưa hấu, đặt trong nha môn trước, sắp đến lúc chập tối, sư gia bảo hắn thay Trịnh bộ khoái tăng ca đi tra án, Lâm Xung cũng đồng ý, nhìn theo sư gia và Trịnh bộ đầu rời khỏi. Tối hôm đó, xảy ra một chuyện rất bình thường. Cuộc đời của chúng ta, có đôi khi sẽ gặp phải một số chuyện như vậy, nếu như nó mãi không xảy ra, con người cũng sẽ sống hết một đời này một cách không có gì đặc biệt. Nhưng tại một nơi nào đó, nó chung quy sẽ rơi xuống đầu ai đó, những người khác cứ vậy tiếp tục sống một cách đơn giản. Một năm này đã là năm Kiến Sóc thứ chín của Vũ triều, khoảng cách với Cảnh Hàn triều trước kia đủ dài dằng dặc khiến người ta quên lãng rất nhiều chuyện, mùng ba tháng bảy, cuộc sống của Lâm Xung đi đến điểm cuối, nguyên nhân là thế này: Hôm ấy, sư gia Trần Tăng của quan phủ Ốc Châu mở tiệc chiêu đãi công tử Tề Ngạo của Tề gia tại Tiểu Yến Lâu trong thành, sau khi chủ và khách đều vui vẻ, cơm nước no say, Trần Tăng thuận thế để Trịnh Tiểu Quan xuất hiện đánh một bộ quyền trợ hứng, sự tình bàn bạc xong xuôi, Trần Tăng bèn xua phụ tử Trịnh tuần bộ rời khỏi, hắn cùng Tề công tử đến Kim Lâu tiêu hao thời gian còn lại. Tề công tử uống rượu quá nhiều xuống xe ngựa giữa đường, đi dạo trên đường một cách say khướt, Từ Kim Hoa bưng chậu nước từ trong nhà ra ngoài hất ra đường, có mấy giọt nước bắn lên y phục của Tề công tử. Tề Ngạo đi vào nhà của Lâm Xung. Lúc phụ tử Trịnh tuần bộ tới, sự tình đã chuẩn bị kết thúc. Người sống trên đường ở phụ cận này không nhiều, do sự có mặt của hộ vệ tùy thân của Tề Ngạo, rất nhiều người đều trốn trong nhà, nhưng tất nhiên cũng có người nhìn thấy đầu đuôi sự việc. Trần Tăng kéo Trịnh tuần bộ đang muốn vào trong lại, Trịnh tuần bộ nói. - Đây là nhà của Mục Dịch. - ......Tề công tử đã uống say, ta không kéo nổi hắn. Trần Tăng sửng sốt, mấy năm này, hắn và Lâm Xung cũng không qua lại bao nhiêu, cách nhìn trong quan phủ đối với đồng liêu tính khí không nóng nảy gì này cũng chỉ dừng lại ở “ít nhiều biết chút công phu”, nghĩ ngẫm một chút, nói. - Ngươi phải giải quyết chuyện này đi. Sau đó, Tề Ngạo từ trong phòng đi ra, loạng choạng lắc lư, sửa sang y phục, lại lảo đảo lên xe ngựa. Gia tướng của Tề phủ tự nhiên có người ở lại để thu dọn giải quyết sự tình, Trịnh tuần bộ, Trịnh Tiểu Quan và người đó cùng đi vào, thuận miệng giới thiệu tình hình của Lâm Xung mà hắn biết. - Là một người không muốn gây chuyện, có điều......hắn quá nửa là có chút võ nghệ, sức lực rất lớn, trên mặt có xăm chữ, ban đầu lúc vẫn còn là Vũ triều, là người từng phạm tội lớn...... - Vậy phải nghĩ cách xử lý cho tốt. - Ây......ây...... Trịnh tuần bộ không ngừng thở dài. - Ta nói chuyện với hắn trước, ta nói chuyện với hắn trước đã. Trong phòng, Từ Kim Hoa đã chết, máu tươi đầy đất, tiểu hài tử Mục An Bình ngã xuống đất trong phòng, dường như bị Tề công tử đánh ngất đi, lúc này chậm rãi tỉnh lại, mở miệng kêu lớn. Trịnh tuần bổ bèn qua đó ôm lấy hắn. - Đừng hét nữa, đừng hét nữa, ta là Trịnh bá bá của ngươi...... - Mẹ —— mẹ —— Tiếng kêu của tiểu hài tử thê lương và sắc nhọn, Trịnh Tiểu Quan bên cạnh có chút qua lại với nhà Lâm Xung lần đầu tiên trải qua chuyện thê lương thế này, có chút chân tay luống cuống, Trịnh tuần bộ khó xử đánh ngất Mục An Bình lần nữa, giao cho Trịnh Tiểu Quan. - Mau mau, mau mau, đưa An Bình đến nơi khác trông nom trước đã, gọi thúc thúc bá bá của ngươi tới, xử lý chuyện này......Mục Dịch hắn thường ngày dễ tính, nhưng thân thủ lợi hại, ta sợ hắn trở nên lỗ mãng, không khống chế được...... Trịnh Tiểu Quan ôm lấy Mục An Bình chạy như bay rời khỏi, chạy cũng nhanh, gọi người tới cũng nhanh, lão tuần bộ còn chưa kịp nghĩ kỹ nên xử lý Từ Kim Hoa thế nào, bên ngoài đã truyền đến giọng nói ấp úng của Trịnh Tiểu Quan. - Mục, Mục thúc thúc, thúc......thúc đừng có vào...... - Cái gì mà đừng có vào, nào, ta mua được dưa hấu, cùng ăn thôi, ngươi...... Có thứ gì đó, ngừng lại ở nơi này. Đó không chỉ là thanh âm nữa. Trịnh tuần bộ cũng không thể nghĩ rõ được nên nói những gì, dưa hấu rơi xuống đất, tương tự như màu của máu. Lâm Xung đi đến bên cạnh thê tử, đưa tay ra sờ vào mạch đập của nàng, hắn sợ hãi sờ soạng mấy lần, thân xác ngang tàng đột nhiên ngồi phịch xuống đất, cơ thể bắt đầu run rẩy, như đang run cầm cập. - Là giả, là giả, là giả...... Sau đó trong mơ hồ, hắn nghe được Trịnh bộ đầu nói mấy lời. Hắn không rõ ý của mấy câu đó, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu. Trần thế như gió thu, nhân sinh như lá rụng, lá cây của hắn rơi xuống đất rồi, cho nên tất cả mọi thứ đều đang sụp đổ. Một số ký ức, trong cuộc đời con người bất luận cách xa bao lâu, thì ra đều có thể ép tới trước mắt một cách rõ nét như mới hôm qua. Niên thiếu ý chí bừng bừng kia, bất lực và bi phẫn sau khi bị hãm hại, chữ xăm khuất nhục, Cao Cầu, Cao Mộc Ân, lang bạt kỳ hồ, Lương Sơn, loạn thế, đao thương kiếm kích kia đâm tới, kim qua thiết mã, bọn chúng như dời non lấp biển mà đâm tới từ trong bức họa màn màu xám đó. Từ Kim Hoa, còn có hài tử, bọn họ ngã trong vũng máu. Sự cọ rửa của thời gian, sẽ khiến chữ xăm trên mặt đều trở nên nhạt dần. Nhưng mà chắc chắn sẽ có vài thứ, ẩn nấp trong một mặt khác của cơ thể như giòi trong xương, tích tụ ở đó hàng ngày hàng năm, khiến người ta sinh ra đau đớn kịch liệt không thể nào cảm nhận được. - ......Những chuyện này, cũng không phải lần đầu tiên nữa......chính là thế đạo như vậy đó Mục huynh đệ......lại lấy một người khác, lại cưới một người tốt hơn......ngươi nghĩ xem, chúng ta đều là lão bách tính nhỏ, không có cách nào khác, hoàng đế đều bị người Nữ Chân bắt đến phương bắc làm chó rồi, Mục huynh đệ, ngươi không phải ngày đầu tiên làm việc ở nha môn nữa, ngươi phải nghĩ thoáng ra...... Trong vô số âm thanh sụp đổ, tiếng tạp âm lải nhải kia thỉnh thoảng xen lẫn trong đó, thân thể của Lâm Xung ngồi liệt xuống rất lâu, quỳ dậy, từ từ bò lên phía trước, trước thi thể của Từ Kim Hoa, trong cổ họng cuối cùng đã có tiếng khóc đau thương, nhưng mà đối diện với thi thể kia, tay của hắn vậy mà không dám đưa tới nữa. Trịnh tuần bộ bèn kéo một chiếc chăn phủ lên thi thể trần trụi. Có người tới kéo Lâm Xung, có người thử đỡ hắn dậy, cơ thể của Lâm Xung lắc lư, lớn tiếng gào khóc, không có bao nhiêu người từng nghe thấy tiếng khóc của một nam nhân có thể đau thương đến vậy. Tiếng khóc này kéo dài rất lâu, trong phòng, hai đường huynh đệ (anh em họ) của Trịnh tuần bộ đỡ lấy Lâm Xung, mấy người Trịnh Tiểu Quan cũng vây xung quanh hắn, Trịnh tuần bộ thỉnh thoảng lên tiếng khuyên giải vài câu. Trong bóng đêm bên ngoài nhà, có người tới xem, có người đã đi rồi. Lâm Xung được đỡ ngồi xuống ghế, rất rất nhiều thứ đã đổ sụp, rất rất nhiều thứ lại nổi lên, thanh âm đó nói rất có lý a, kỳ thực những năm gần đây, chuyện như thế này đâu chỉ mỗi một hai chứ. Lúc Điền Hổ vẫn còn, thân tộc của Điền Hổ cướp bóc trong lãnh địa cũng không có gì là lạ, lúc người Nữ Chân tới, người bị giết chết, người bị chết oan đâu chỉ một hai người. Đây vốn dĩ chính là loạn thế, người có quyền thế, ức hiếp người không có quyền thế một cách tự nhiên, hắn trong quan phủ nhìn thấy rồi, cũng chỉ là cảm nhận lấy, mong chờ lấy, hy vọng những chuyện này cuối cùng sẽ không rơi xuống đầu mình. Rõ ràng năm tháng hỗn loạn thế kia đều bình an vượt qua được rồi mà...... Tại sao lại xảy ra......