Chương 2006: Thiên Hồn xuất thế 2

Nhưng uy thế mà Sở Hưu thể hiện bây giờ lại mạnh hơn hẳn bọn họ lúc ở bát trọng thiên, thậm chí gần như ngang bằng với họ khi vừa bước lên cửu trọng thiên. Nếu lúc đó bọn họ giao thủ với Sở Hưu, rốt cuộc ai thắng ai thua còn biết được. Lúc này sắc mặt mọi người âm trầm bất định, bọn họ không biết rốt cuộc lần này mình có nên ra tay hay không. Đặc biệt là Mạnh Tinh Hà, hắn và Sở Hưu còn có thù oán không nhỏ. Diệp Duy Không là hảo hữu của hắn, cũng là hảo hữu duy nhất của hắn, kết quả là chết dưới tay Sở Hưu. Mối thù này Mạnh Tinh Hà nhất định phải báo. Vốn dĩ hắn cho rằng giáo chủ Phạm Giáo ra tay sẽ dễ dàng thắng được Sở Hưu, kết quả bây giờ nhìn lại, chuyện này vẫn có một số sai lầm. Đúng lúc này, một luồng uy thế cường đại từ xa hàng lâm, ma khí mãnh liệt lập tức bao phủ toàn bộ đỉnh núi Côn Luân. Thiên Hồn bước trên không trung đi tới, mỗi bước đều khiến cả thiên địa rung chuyển. Đám người Đạo Tôn sắc mặt nghiêm nghị, đây là vị cảnh giới năm trăm năm từng giết tới mức Đại La Thiên máu chảy thành sông? Chỉ riêng uy thế này đã khiến bọn họ âm thầm hoảng sợ. Bên phía Côn Luân Ma Giáo, Lục Giang Hà kinh hãi la lên thất thanh: “Giáo chủ!” Tuy khí chất của vị trước mắt hơi khác với giáo chủ trong trí nhớ của hắn, nhưng hắn dám khẳng định bộ dạng của vị này chính là Độc Cô Duy Ngã năm xưa! Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lục Giang Hà, vị này là Độc Cô Duy Ngã? Ngụy Thư Nhai khẽ nhíu mày. Độc Cô giáo chủ trở về, đây là chuyện tốt, nhưng Côn Luân Ma Giáo có cần hai giáo chủ không? Tuy ngày trước Ngụy Thư Nhai là một trong những người chấp chưởng nhánh Ẩn Ma, nhưng trong thời đại của hắn, Độc Cô Duy Ngã đã là một truyền thuyết, một tiêu chí. Trong Côn Luân Ma Giáo hiện tại, ngoài Lục Giang Hà ra, tất cả đã không còn bao nhiêu liên hệ với Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm, hoàn toàn do Sở Hưu tự tay gây dựng. CHo nên trong Côn Luân Ma Giáo hiện giờ, Ngụy Thư Nhai dám nói đa số mọi người chỉ nhận Sở giáo chủ chứ không phải Độc Cô giáo chủ. Nhưng Độc Cô giáo chủ sẽ nghĩ ra sao? Lúc này giữa không trung, vô số ma khí hóa thành ma long dưới chân Thiên Hồn, tọa thành một ngai vàng. Vô Thượng Thiên Ma cũng từng làm trò ngông như vậy, nhưng một bên là làm màu, một bên là thật sự có thực lực. Thiên Hồn có vẻ rất hứng thú quan sát mọi người ở đây rồi như cười như không nói: “Thiên La Bảo Tự, Phạm Giáo, Tam Thanh Điện, còn một tên không biết ở phái nào. Đại đa số đều là đời sau của đối thủ cũ năm xưa. Tổ tiên các ngươi phong ấn ta năm trăm năm. Các ngươi nói xem, ta có nên đòi lại lợi tức trên người các ngươi không?” Vừa nói xong câu này, đám người Đạo Tôn lập tức biến sắc. Đạo Tôn lạnh nhạt nói: “Độc Cô giáo chủ, hôm nay chúng ta không nói ân oán năm trăm năm là ai đúng ai sai. Nhưng trong Nam Hải xuất hiện một đường nối không gian, nó kết nối tới một thế giới khác tràn ngập u minh tử khí, cường giả trong đó thậm chí sánh ngang cửu trọng thiên! Bây giờ Đại La Thiên và hạ giới đã nối liền, hai giới vốn là một thể, Một khi thế giới kia xâm lấn, hai giới đều không thể bảo tồn. Bây giờ chúng ta cần liên thủ đối địch, giải quyết nỗi lo của thế giới khác trước rồi hẵng nói tới chuyện này.” Thiên Hồn gật nhẹ đầu một cái, ngay lúc đám người Đạo Tôn cảm thấy vị này có vẻ không giống trong truyền thuyết, không phải không nói lý như năm trăm năm; Thiên Hồn lại nói: “Nói hay lắm, nhưng dựa vào đâu mà các ngươi cho rằng ta cần liên thủ với các ngươi? Các ngươi, xứng ư?” Thiên Hồn không phải Độc Cô Duy Ngã, nhưng lúc này Thiên Hồn xuất hiện với tướng mạo của Độc Cô Duy Ngã, đứng ở đây, lại thêm khí thế cường đại của hắn, ngoài Sở Hưu ra thì ai biết hắn không phải Độc Cô Duy Ngã? Dù sao đám người Đạo Tôn đều bị khí thế cường đại và giọng điệu bá đạo đó chấn nhiếp, trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời ra sao cho phải. Lúc này trong lòng Sở Hưu lại lo lắng, Hoàng Tuyền Thiên đã hàng lâm? Vậy Mệnh Hồn có xuất hiện không? Chuyện này diễn ra quá sớm, sớm hơn tưởng tượng của Sở Hưu rất nhiều. Lúc này Thiên Hồn đột nhiên đổi giọng, lạnh nhạt nói: “Chuyện năm trăm năm trước thì bản tôn cũng chẳng muốn tính sổ với các ngươi. Bây giờ đám người kia đều chôn dưới đất rồi, đi trả thù đồ tử đồ tôn của họ thì mất giá quá. Nhưng chuyện hôm nay phải có kết thúc, truyền nhân của bản tôn đang ở đây, nếu hắn và Phạm Giáo có thù oán, vậy thì để họ tự giải quyết. Nếu các ngươi có ý đồ nhúng tay vào, bản tôn cũng không ngại lấy lại một chút lợi tức trên người các ngươi.” Thiên Hồn nói vậy khiến Sở Hưu sững sờ. Bây giờ Sở Hưu mạo danh là truyền nhân của Độc Cô Duy Ngã cũng không thành vấn đề, không phải ai cũng biết chuyện Độc Cô Duy Ngã tam hồn phân lập. Nhưng vấn đề là kịch bản không đúng, mình thả Thiên Hồn ra vốn là để hắn đại khai sát giới, sao đến cuối cùng lại là mình phải đối mặt với chí cường giả cửu trọng thiên? Sở Hưu trực tiếp hỏi Thiên Hồn ở trong đầu: “Chuyện gì vậy? Ngươi đã ra rồi, cứ trực tiếp giải quyết bọn chúng chẳng hơn à? Sao vẫn bảo ta ra tay?” Hai người đều là phân hồn của Độc Cô Duy Ngã, trước đó đã có cảm ứng nhất định về mặt nguyên thần, lúc này trực tiếp dùng nguyên thần truyền âm, đám người Đạo Tôn không cách nào phát hiện. Thiên Hồn nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Hoàng Tuyền Thiên đã hàng lâm, ngươi tưởng ta không muốn đại triển thần uy, giết Phạm Giáo, thu phục những người khác rồi cùng nhau đối phó với Hoàng Tuyền Thiên à? Không phải ta không muốn mà bây giờ ta không làm được. Ngươi đừng quên, ta chỉ là một trong ba phân hồn Đại La Thiên Độc Cô Duy Ngã, hơn nữa còn là loại phân hồn bị coi là vật thế mạng. Cho nên lúc đầu khi phân hồn, lực lượng của ngươi dùng để thanh tẩy nhân quả và quá khứ, đưa vào thời không luân hồi. Ta là kẻ chết thay thì được chia bản nguyên lực lượng? Cho nên lực lượng của ta với ngươi cộng lại cũng không bằng Mệnh Hồn. Huống chi ta bị phong ấn trong Đại La Thiên đã năm trăm năm. Ngươi tưởng năm trăm năm này ta vẫn tu hành hay sao? Trong phong ấn lực lượng chỉ hạ xuống chứ không tăng lên. Tuy bây giờ ta có ký ức của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm, nhưng không có lực lượng của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước. Hơn nữa mấy trên trước mặt tuy nhân số không đông bằng năm trăm năm trước, nhưng thực lực của bọn họ lại mạnh hơn mấy tên năm trăm năm trước nhiều. Một khi ta ra tay mà không diệt trừ được tiểu tử của Phạm Giáo, khiến người ta phát hiện được hư thực, ngươi có tin bọn họ sẽ lập tức ùa lên tấn công ta không? Cho nên ta không thể ra tay, vẫn phải dựa vào chính ngươi mới được. Nhưng ta ở đây, cho dù là Đạo Tôn có thực lực mạnh nhất cũng không dám động thủ.” Nghe Sở Hưu nói xong, Sở Hưu cũng thấy bất đắc dĩ, y thật sự không chú ý tới điểm này. Ngày trước khi Độc Cô Duy Ngã đối đầu với đám người, chỉ cần nguyên thần của hắn rời khỏi thân thể là có thể lập tức cưỡng ép đoạt xá, hấp thu khí huyết khôi phục lại đỉnh phong, có thể nói là rất khó đối phó.