Chương 2017: Ân oán khi xưa nay đã xóa 1

Khi Sở Hưu thuật lại cho Thế Tôn chuyện mình muốn mượn lực lượng khí vận của toàn bộ hạ giới để bước lên cửu trọng thiên, cần bố trí trận pháp trong Thiên La Bảo Tự. Thế Tôn không cần suy nghĩ, lập tức đáp ứng. Hắn đã đồng ý với điều kiện ‘hà khắc’ như vậy, đương nhiên chút chuyện nhỏ này không tính là gì. Mạnh Tinh Hà ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, hắn biết mục đích chủ yếu trong chuyến đi lần này của Sở Hưu, nhưng hắn không ngờ Sở Hưu lại dùng cách thay đổi khái niệm như vậy để không đánh mà thắng, giải quyết vấn đề này. Nếu Sở Hưu vừa tới đã bảo Thế Tôn mình muốn mượn địa điểm trong Thiên La Bảo Tự để bố trí trận pháp, chắc Thế Tôn sẽ không đồng ý, thậm chí hai bên sẽ bàn bạc điều kiện. Nhưng bây giờ Sở Hưu lại lợi dụng áp lực của Hoàng Tuyền Thiên và lời hứa tương lai để biến Thiên La Bảo Tự thành người mình. Còn bây giờ Sở Hưu mới nói với Thế Tôn chuyện này, mọi chuyện lại không cần suy nghĩ, nước chảy thành sông. Thực lực của Sở Hưu càng mạnh thì bọn họ càng chắc chắn hơn trong việc phong ấn Hoàng Tuyền Thiên, sau này sức ủng hộ của Côn Luân Ma Giáo cũng càng mạnh. Bây giờ Mạnh Tinh Hà đã hiểu rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào để đi từ tầng chót tới mức tạo ra Côn Luân Ma Giáo như hiện tại. Tuy cách làm việc của Sở Hưu không từ thủ đoạn, nhưng không thể không nói cách thức này đúng là hữu dụng. Sở Hưu mỉm cười chắp tay với Thế Tôn nói: “Vậy xin đa tạ Thiên La Bảo Tự đã hỗ trợ.” Lúc này Thế Tôn lại đột nhiên nói: “Nếu bần tăng đã chọn tin tưởng Sở giáo chủ, vậy dứt khoát tin tưởng tới cùng. Bên phía bần tăng đang có một phiền toái liên quan tới Sở giáo chủ, hôm nay cũng giải quyết luôn đi.” Nói đoạn, Thế Tôn đột nhiên lớn tiếng hô: “Gọi thủ tọa của các đường viện tới đây.” Một lúc lâu sau, bên ngoài có đệ tử mời tất cả các thủ tọa của các đường viện trong Thiên La Bảo Tự vào đại điện. Trong số những người này có cả Rama và Hư Vân, hai người bọn họ đều bước vào cảnh giới Võ Tiên, hôm nay cũng là thủ tọa đường viện của Thiên La Bảo Tự. Nhưng khi Rama chứng kiến Sở Hưu chỉ hơi ngạc nhiên, còn Hư Vân lại không hề che giấu hận ý. “Hư Vân, ngươi đi ra.” Thế Tôn đột nhiên nói. Hư Vân nghi hoặc đứng ra, nhưng ngay sau đó Thế Tôn đột nhiên vươn tay, đài sen phật quang đột nhiên hiện lên dưới chân Hư Vân, giam cầm hắn vào trong. “Thế Tôn, ngài làm gì vậy?” Hư Vân biến sắc, hét lớn. Thủ tọa của các viện khác cũng nghi hoặc, không biết vì sao Thế Tôn lại ra tay với Hư Vân. Trước đó khi Thế Tôn biết Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện tới gia nhập dưới trướng còn cố ý nói rằng phải coi võ giả hai phái này như người một nhà, không thể để nội bộ lục đục, sao hôm nay hắn lại ra tay với Hư Vân? Thế Tôn không để ý tới lời nói của Hư Vân mà trực tiếp giơ tay chộp tới, không ngờ lại kéo được một thân hình màu đen đang giãy dụa từ người Hư Vân ra! “Ác niệm của Đàm Tông!” Tề Thiện thiền sư lập tức biến sắc. Lúc ở trong Nguyên Thần Cung, hắn cho rằng ác niệm của Đàm Tông đã chết, không ngờ đối phương lại nhập vào người Hư Vân, còn náu mình trong Thiên La Bảo Tự! Nghĩ tới đây mồ hôi lạnh của Tề Thiện thiền sư đổ ra ròng ròng. Một kẻ như vậy ẩn mình trong nội bộ Thiên La Bảo Tự, nếu đối phương tích lũy được đủ lực lượng, ra tay bên trong Thiên La Bảo Tự, như vậy sẽ tạo ra nguy hiểm lớn tới không thể tưởng tượng nổi đối với Thiên La Bảo Tự. Thế Tôn lắc đầu nói: “Đây là nhân quả của Phật tông ta, ác niệm không trừ được, nó sẽ vĩnh viễn tồn tại, có giết cũng không chết. Nếu vạn năm trước Thiên La Bảo Tự ta đã phong ấn nó, vậy bây giờ cũng phải do Thiên La Bảo Tự chúng ta phong ấn nó lại.” Nói đoạn, trong tiếng kêu rên của ác niệm của Đàm Tông, Thế Tôn trực tiếp ra tay, phật quang vô biên tạo thành một đài sen trực tiếp phong ấn ác niệm của Đàm Tông vào trong. Ác niệm của Đàm Tông bị rút ra từ người Hư Vân, không ngờ thực lực của hắn cũng từ cảnh giới Võ Tiên hạ xuống, lập tức suy yếu. Hư Vân chắp tay trước ngực niệm Phật một tiếng: “Đa tạ Thế Tôn đã giải cứu, ta thậm chí không biết thứ này đã ẩn nấp trên người ta lâu như vậy.” Thế Tôn lắc đầu thở dài nói: “Người xuất gia không nói dối, hôm nay ngươi đã nhập ma, lại còn quên sạch quy củ giới luật của giới Phật tông chúng ta.” Hư Vân lập tức biến sắc giải thích: “Ta không quên! Đệ tử thật sự không biết thứ kia bám lên người mình!” Thế Tôn trầm giọng nói: “Thật ra từ lần đầu tiên thấy ngươi ta đã biết ác niệm của Đàm Tông ở trên người ngươi. Nhưng ta không ra tay chỉ muốn xem xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì. Hư Vân, cho dù trong Thiên La Bảo Tự này thì thiên phú của ngươi cũng là một trong những người xuất sắc nhất, chắc chắn thành tựu tương lai phải thất trọng thiên trở lên. Đáng tiếc, tâm cảnh của ngươi đã dính vào tâm ma, mặc cho ngươi trưởng thành thực chất là hại ngươi. Tới Đại La Thiên bế quan tu hành đi, lúc nào ngươi có thể buông bỏ chấp niệm tâm ma, ta sẽ trả lại tu vi cho ngươi.” Sau khi Thế Tôn dứt lời, hắn điểm nhẹ lên người Hư Vân. Chỉ trong chớp mắt, phật quang ồ ạt tiến vào thân thể Hư Vân, nhưng lại mang đi lực lượng của hắn, khiến tu vi không ngừng giảm sút. Hư Vân giãy giụa gào thét: “Ta không phục! Thiên La Bảo Tự tự xưng là đất tổ của Phật tông, sao các ngươi không báo thù cho Đại Quang Minh Tự? Sở Hưu xuất hiện ở đây tức là ngươi đã hợp tác với hắn đúng không? Đất tổ của Phật tông, Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự mà lại đi hợp tác với một ma đầu gây họa khắp giang hồ. Ngươi nói ta là ma, ngươi mới thật là ma!” Thần sắc Thế Tôn không hề thay đổi, lực lượng của Hư Vân dần dần bị tước đoạt, tới cuối cùng trực tiếp hôn mê, hóa thành một người bình thường. Sở Hưu khẽ lắc đầu, y cũng không ngờ Hư Vân lại hận mình tới mức này. Rõ ràng trong Thiên La Bảo Tự hắn có tiền đồ vô lượng, nhưng vẫn lựa chọn dung hợp ác niệm của Đàm Tông, chắc là âm thầm chuẩn bị để trả thù mình. Đương nhiên với thực lực và cảnh giới hiện giờ của của Sở Hưu, y cũng chẳng sợ cái trả thù ấy. Đại đa số ân oán năm xưa là vấn đề lập trường, thực chất không phân rõ ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là người trong giang hồ không thể làm theo ý mình. Nhưng thông qua chuyện này, Sở Hưu cũng thật sự hiểu được Thế Tôn, tâm tư của vị này đúng là cực kỳ thâm trầm. Từ khi Thế Tôn trở về đến giờ, hắn lập tức nhận ra điểm lạ trên người Hư Vân, kết quả vẫn giấu mà không nói toạc ra. Hôm nay nếu không phải Thế Tôn xác định sẽ liên thủ với Sở Hưu, hai bên hóa thành người mình, chắc hắn vẫn không vạch trần Hư Vân mà lưu lại để chuẩn bị. Đợi sau khi Hư Vân bị người dưới dẫn đi, Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu đã vậy, thời gian không đợi người, tại hạ nhờ Mạnh viện trưởng ra tay bố trí trận pháp trong Thiên La Bảo Tự.” Thế Tôn gật đầu nói: “Được, tiếp đó ta sẽ đích thân hộ trận giúp Sở đại nhân.”