Chương 2025: Lựa chọn của Kiếm Thánh và Phương Thất Thiếu

Ngày trước y và giáo chủ Phạm Giáo triển khai giao chiến nguyên thần, đã hấp thu được lực lượng nguyên thần âm dương mà giáo chủ Phạm Giáo lưu lại, hơn nữa còn luyện hóa. Bây giờ suy nghĩ của Sở Hưu vừa động, lập tức có hai luồng lực lượng âm dương chia ra từ nguyên thần Sở Hưu, hóa thành hai thanh trường kiếm, như hai con rồng âm dương tiêu diệt những kiếm khí cường đại đang lao tới. Nhưng ngay sau đó, Sở Hưu lại nhíu mày. Tình hình không lạc quan. So với trận chiến cùng giáo chủ Phạm Giáo, Sở Hưu kéo vào Lục Đạo Luân Hồi, lấy yếu thắng mạnh, dùng giao chiến nguyên thần để kết thúc trận chiến. Kết quả hôm nay, Cố Khuynh Thành cũng kéo y vào Vong Ngã KIếm Giới, dùng phương thức giống nhau để đối phó với hắn, đúng là châm chọc. Như vậy có tính là báo ứng không? Tuy hiện giờ Sở Hưu dựa vào lực lượng âm dương của nguyên thần, hóa thành thanh kiếm, có thể phát huy lực lượng cực mạnh, nhưng kiếm đạo vốn không phải thứ y am hiểu. Phải nói cho dù có am hiểu cũng vô dụng, trong tình huống này chỉ cần tu vi kiếm đạo của ngươi không bằng Cố Khuynh Thành, chắc chắn ngươi sẽ bị áp đảo. Cho dù ném Thẩm Thương Võ vào đây, kết quả cũng như nhau. Cho nên Sở Hưu buộc phải bộc phát lực lượng bản nguyên âm dương, vừa chống cự vừa nghĩ cách phá cục. Còn lúc này ở bên ngoài, Tứ Đại Ma Tôn đã không còn, mọi người cũng dần dần rảnh tay giải quyết đám yêu ma quỷ quái khác của Hoàng Tuyền Thiên, đối phương đã hoàn toàn tan tác. Thậm chí ngay cả đại trận do lực lượng bản nguyên ma đạo của Hoàng Tuyền Thiên biến thành cũng bị Thiên Hồn phá vỡ, nhưng rốt cuộc Sở Hưu ở trong đó ra sao, bọn họ cũng không có cách nào. Chiến đấu nguyên thần cực kỳ nguy hiểm, nguyên thần của Sở Hưu bị kéo vào Vong Ngã KIếm Giới, bọn họ cũng không thể hủy cả nguyên thần của Sở Hưu được? Đúng lúc này, Phương Thất Thiếu vốn luôn dẫn người của Kiếm Vương Thành chém giết lại đột nhiên nói với Mộ Bạch Sương: “Mộ tông chủ, đưa thanh kiếm gãy của ngươi cho ta mượn một chút.” Mộ Bạch Sương cau mày nói: “Ngươi muốn làm gì?” Phương Thất Thiếu trầm giọng nói: “Kiếm đạo của Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành là kiếm đạo thuần túy tới cực hạn. Nhưng năm xưa Vạn Kiếm Tuyệt Vực mới là thủy tổ chân chính của kiếm đạo, kiếm đạo của bọn họ cũng cực kỳ thuần túy. Thanh kiếm gãy này xuất phát từ Vạn Kiếm Tuyệt Vực, ta có thể nắm giữ lực lượng trong đó, đưa vào trong Vong Ngã KIếm Giới, có thể hỗ trợ Sở huynh một chút.” “Ngươi điên rồi à?” Mộ Bạch Sương quát khẽ: “Nếu bây giờ ngươi là cửu trọng thiên, ngươi làm vậy cũng không ai ngăn cản. Nhưng bây giờ thực lực của ngươi ra sao? Trước đó không lâu ngươi chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Võ Tiên, thậm chí chưa củng cố cảnh giới. Như vậy mà ngươi cũng dám nhúng tay vào à?” Nói một câu không dễ nghe thì ngươi vốn không thể nhúng tay vào chiến đấu cấp bậc này! Một luồng kiếm khí của Cố Khuynh Thành là có thể phá nát nguyên thần của ngươi!” Phương Thất Thiếu vẻ mặt đau khổ nói: “Chênh lệch thực lực của ta với hai người bọn họ rất lớn, nhưng ngươi đâu cần nói toạc ra như vậy? Đau lòng lắm đấy.” Nhưng ngay sau đó Phương Thất Thiếu lại nghiêm túc nói: “Mộ tông chủ, hôm nay ngươi đã là minh chủ của liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo, đã đứng về phía Sở huynh. Trước đó ngươi giúp Sở huynh chặn người của Tam Thanh Điện, coi như đã đắc tội với Tam Thanh Điện. Bây giờ Sở huynh lại là thủ lĩnh của chúng ta, đại diện cho lợi ích của chúng ta, bất luận là Côn Luân Ma Giáo hay những thế lực dựa vào Sở huynh. Ta dám nói nếu Sở huynh có vấn đề gì, chúng ta đều gặp tai ương. Năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã rời khỏi, kết cục của Côn Luân Ma Giáo ra sao, cũng chính là kết cục của chúng ta trong tương lai. Cho nên Sở huynh không thể gặp chuyện được, ai trong chúng ta cũng có thể chết, chỉ có Sở huynh không thể chết! Một tông chủ, ngươi nghĩ kỹ lại đi. Bây giờ ngoài chúng ta ra có ai quan tâm tới sinh tử của Sở huynh? Có lẽ đối với bọn họ mà nói, Sở huynh và đám yêu ma của Hoàng Tuyền Thiên đồng quy vu tận mới là kết cục tốt nhất.” Mộ Bạch Sương ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng lập tức trầm xuống. Trận chiến này coi như bọn họ thắng. Đám cường giả hồi sinh của Hoàng Tuyền Thiên đã tự phá thân thể, quyết chí đồng quy vu tận với Sở Hưu. Còn đám yêu ma quỷ quái chạy từ Hoàng Tuyền Thiên ra ngoài cũng bị bọn họ tiêu diệt gần hết. Tuy võ giả hai giới cũng bị tổn thương, nhưng tổn thất nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, trong giới hạn mà bọn họ chấp nhận được. Không có uy hiếp bên ngoài, có vài người sẽ có tâm tư khác. Đạo Tôn và Thế Tôn đều im lặng, hiển nhiên đối với bọn họ mà nói, Sở Hưu chết cũng không quan trọng, thậm chí chết rồi càng phù hợp lợi ích của bọn họ. Còn Mạnh Tinh Hà tuy từng có lời hứa của Sở Hưu, nhưng điều kiện là Sở Hưu còn sống, có thể giúp hắn hồi sinh Diệp Duy Không. Bây giờ hắn đang suy nghĩ, vạn nhất Sở Hưu chết, hắn có thể lấy được bản nguyên âm dương từ tay Thiên Hồn không? Ngoài Côn Luân Ma Giáo và hảo hữu của Sở Hưu như Phương Thất Thiếu, hay người có quan hệ lợi ích với Côn Luân Ma Giáo, tâm tư của những người khác đã không đặt trong chiến trường. Mộ Bạch Sương trầm giọng nói: “Ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần? nói thật, không phải ta khích bác quan hệ giữa ngươi và Sở Hưu, nhưng thiên phú kiếm đạo của ngươi là rất hiếm có trong giới kiếm đạo. Nếu là ngươi thì kiếm đạo cửu trọng thiên cũng không đáng kể. Còn bây giờ ngươi chủ động đi vào Vạn Kiếm Tuyệt Vực giúp Sở Hưu, nếu có gì bất trắc, Kiếm Vương Thành tan tác, mà liên minh Thiên Hạ Kiếm Đạo cũng không còn tương lai. Ngươi không cần vì kẻ khác mà đẩy cả tính mạng của bản thân vào.” Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Ta cũng nói thật, ta không chắc được tí nào, vì rốt cuộc Sở huynh và Cố Khuynh Thành chiến đấu tới mức nào, không ai biết được. Nhưng ta biết, rõ ràng có cách giúp Sở huynh tăng thêm phần thắng nhưng ta lại không làm. Vậy sẽ khiến kiếm tâm sa sút, khiến ta hối hận cả đời. Lão chưởng môn thường xuyên bảo ta phải suy nghĩ cho đại cục. Nhưng bình thường ta lười suy nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay ta đã nghĩ đến, cứu Sở huynh chính là đại cục, sao các ngươi còn phản đối? Kiếm khách thà gãy chứ không cong, không phải gặp chuyện gì cũng không nhượng bộ, nhất quyết ngoan cố tới cùng. Mà là khi đối mặt với lựa chọn gian nan vẫn giữ kiếm tâm sáng tỏ, không bị bóp méo, cũng không lạc lối.” Mộ Bạch Sương sửng sốt nhìn Phương Thất Thiếu, cuối cùng thở dài một tiếng, giao thanh kiếm gãy trong tay cho Phương Thất Thiếu. Ngày trước khi Phương Thất Thiếu vừa gia nhập Thiên Hạ Kiếm Tông, cho dù là tông chủ La Sơn cũng cho rằng Phương Thất Thiếu là tương lai của Thiên Hạ Kiếm Tông bọn họ. Đã lâu rồi Đại La Thiên không xuất hiện kiếm khách thiên tài như vậy. Còn bây giờ biểu hiện của Phương Thất Thiếu chứng minh bọn họ không nhìn lầm, hơn nữa bọn họ còn trùng hợp đi chung đường. Nhưng đáng tiếc, Phương Thất Thiếu như vậy sẽ không nghe theo đề nghị của bọn họ, đi theo con đường của bọn họ. Hơn nữa lúc này nếu Phương Thất Thiếu e ngại, lùi bước giữ mạng, vậy hắn cũng không phải Phương Thất Thiếu được La Sơn coi trọng đến vậy.