Chương 2031: Mệnh Hồn hàng lâm

Thật ra hành động này rất nguy hiểm, vạn nhất Độc Cô Duy Ngã mà phát giác, hắn ở nơi này chắc chắn không thể trốn thoát. Nhưng trong Hoàng Tuyền Thiên dường như có một cảm giác cực kỳ quái dị, thu hút Sở Hưu không ngừng đi xuống. Vốn dĩ Sở Hưu cho rằng tận cùng của Hoàng Tuyền Huyết Hải chắc là cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp. Nhưng ai mà ngờ, khung cảnh bên dưới lại vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu. Xuất hiện trước mặt Sở Hưu, lại là một tấm... gương! Đó là một tấm gương đã tồn tại từ khi Ngũ Đại Thiên Giới sinh ra, chiếu rọi tất cả mọi thứ của thế giới khác, âm và dương, sống và chết, cứ như khi mọi thứ từ khi thế giới vừa bắt đầu tạo ra đều có thể thấy được ở đây. Trong Ngũ Đại Thiên Giới, vạn năm trước Đại La Thiên đã bị võ giả hạ giới xâm lấn, không phải là Đại La Thiên ban đầu. Trường Sinh Thiên chỉ là một truyền thuyết, Thượng Phàm Thiên đã bị hủy diệt, Hạ Phàm Thiên bị dung hợp, thế giới duy nhất còn được như lúc ban đầu chỉ có Hoàng Tuyền Thiên tràn ngập Hoàng Tuyền âm khí, không chút sinh cơ. Đây chính là nơi không bị ảnh hưởng. Hoàng Tuyền Thiên là một tấm gương, chiếu rọi ra rất nhiều thứ, bao gồm cả rất nhiều điều trước đây Sở Hưu không biết, khiến hắn lập tức hiểu ra được rất nhiều. Thậm chí trong tấm gương đó, y còn thấy được một bóng người, một bóng người mà y cực kỳ quen thuộc. Sở Hưu lập tức mỉm cười. Một nụ cười mà đám người Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên rất quen thuộc, nụ cười sau khi Sở Hưu tính kế người khác thành công. Đã hiểu, rốt cuộc y đã hiểu. Ngay sau đó, trong Hoàng Tuyền Thiên bỗng có một chấn động, dường như có một ánh mắt quét qua Hoàng Tuyền Huyết Hải. Tâm thần Sở Hưu chấn động, nguyên thần như xảy ra biến hóa nào đó, không ngờ khí tức trở nên giống hệt đám u hồn ác quỷ trong Hoàng Tuyền Thiên, ung dung rời khỏi nơi này. Ở bên ngoài, Ninh Huyền Cơ vuốt cằm chờ đợi. Nửa ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh, không phải tiểu tử này bị Độc Cô Duy Ngã nuốt mất rồi chứ? Cũng không đúng, nếu y bị nuốt thì bây giờ thân thể phải không còn sinh cơ mới đúng chứ. Đúng lúc này, thân hình Sở Hưu lại hơi động, nguyên thần hoàn toàn quy vị. Nhưng Ninh Huyền Cơ bỗng có cảm giác rất kỳ dị. Sở Hưu hiện giờ và Sở Hưu trước đó, tuy thực lực không hề thay đổi, nhưng khí tức trên người bỗng có thêm một cảm giác kỳ diệu, thậm chí ngay cả Ninh Huyền Cơ cũng khó lòng miêu tả. “Có phát hiện ra cái gì ở trong không?” Sở Hưu gật đầu nói: “Phát hiện ra không ít thứ. Ninh tiền bối, chúng ta đi thôi.” Nói đoạn, Sở Hưu và Ninh Huyền Cơ trực tiếp tới lối vào Đại La Thiên. Lúc này ở Đại La Thiên, Nam Vực, bên ngoài Thiên Ma Cung. Thiên Ma Cung vốn có vẻ huy hoàng phóng khoáng, lúc này đã hoàn toàn tan tành, trở thành một đống đất hoang vu. Tà Khâu Lương thoi thóp, nhưng tin tốt là trong lúc giao chiến Thiên Ma Cung đã bị phá hủy, chấn động lực lượng tạo ra đã ngăn cách liên hệ giữa hắn và Thiên Ma Cung, khiến hắn không bị nhốt trong Thiên Ma Cung cả đời nữa. Các cường giả cửu trọng thiên trở về Đại La Thiên, nhanh chóng tiêu diệt cường giả Hoàng Tuyền Thiên. Nhưng nhìn vết nứt không gian khổng lồ bên trên Thiên Ma Cung, lại nhìn lực lượng long mạch bị hấp thu không ngừng, mọi người cũng chẳng có cách nào. Thế Tôn nói với Chung Thần Tú: “Tôn giả có cách nào kéo vài ngọn núi cao tới trấn áp không?” Chung Thần Tú lắc đầu nói: “Không còn kịp nữa rồi, hắn đã sắp tới.” Sau khi Chung Thần Tú dứt lời, không ngờ vết nứt không gian khổng lồ phía trên Thiên Ma Cung lại mở rộng, cứ như một cánh cửa. Một luồng uy áp cường đại từ trong lan ra. Đạo Tôn trầm giọng nói với Mạnh Tinh Hà: “Mạnh viện trưởng, lát nữa ngươi lấy Chu Thiên Tinh Thần đại trận của chi phái Tinh Hà Tán Nhân ra, dung hợp với Tam Thanh Hỗn Nguyên đại trận của Tam Thanh Điện ta, để ta điều khiển.” Mạnh Tinh Hà chần chừ một chút rồi gật nhẹ đầu. Chu Thiên Tinh Thần đại trận là trận pháp truyền thừa của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, có một số trận văn đã thất truyền, chỉ cần hư hại là không cách nào sửa chữa. Nhưng tới tình hình hiện tại, hắn đành phải lấy tất cả mọi lá bài tẩy ra. Nhưng vì sao Đạo Tôn lại muốn điều khiển trận pháp? Tuy Mạnh Tinh Hà biết về mặt võ đạo chắc chắn hắn không bằng Đạo Tôn, nhưng trên trận đạo, hắn không cho rằng mình yếu hơn Đạo Tôn. Không đợi Mạnh Tinh Hà suy nghĩ thêm, trong vết nứt không gian đã có Hoàng Tuyền âm khí nồng đậm bộc phát. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời như bị tạt mực, hóa thành màu đen kịt. Tiếng oan hồn gào thét kinh khủng vang lên, toàn bộ thiên địa đang tĩnh lặng, thời khắc này bỗng như ngưng đọng lại. Ngay sau đó, một bóng người từ trong bước ra, toàn thân mặc áo đen, tướng mạo tuy giống hệt Thiên Hồn nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, hệt như Hoàng Tuyền Huyết Hải lạnh lẽo kia. Sau khi bước chân của hắn đi vào Hoàng Tuyền Thiên, Hoàng Tuyền Huyết Hải hiển hiện dưới chân, xương trắng trải đường cho hắn. Thời khắc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người này. Lần này rốt cuộc mọi người đã hiểu, vì sao khi Thiên Hồn và Sở Hưu nhắc tới Mệnh Hồn, ai nấy như gặp đại địch. Sở Hưu không phải Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm, Thiên Hồn tuy lúc xuất hiện giả bộ khí thế, nhưng hắn cũng không phải Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm. Mãi tới khi Mệnh Hồn xuất hiện, đám người Đạo Tôn mới tin tưởng. Vị cường giả trước mắt và cường giả năm trăm năm trước thiếu chút nữa dùng sức một người lật tung Đại La Thiên, đây mới là cùng một người. Mệnh Hồn nhìn mọi người bên dưới, nhưng lại trực tiếp lướt qua đám người Đạo Tôn, chỉ dừng lại trên người Thiên Hồn. “Ngươi tới để cản ta? Chắc ngươi cũng biết, ngươi không cản được. Ngươi biết ta đều biết, ta biết, ngươi lại không biết. Trông bộ dạng ngươi, thậm chí thực lực còn chưa khôi phục tới đỉnh phong của năm trăm năm trước, ngươi lấy gì ra cản ta? Hay là định dựa vào đám sâu kiến bên cạnh ngươi?” Thiên Hồn hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào chính ta! Ra tay!” Sau khi Thiên Hồn dứt lời, ma khí vô biên quanh người hắn ngưng tụ trên không, hội tụ lại như đám mây đen, nhưng cuối cùng lại tạo thành một tòa cung điện nguy nga. “Trấn!” Một tiếng hét vang dội, ma điện khổng lồ kia đạp xuống, khóa kín mọi quy tắc, chỉ còn lại ma khí mãnh liệt. “Trấn Ma Điện ư? Dùng ma khí vô biên hóa thành một tiểu thế giới trấn áp, thật ra chỉ là một biến hóa cấp cao hơn của lĩnh vực mà thôi, ngươi vẫn còn dùng?” Mệnh Hồn giơ ngón tay điểm nhẹ, Trấn Ma Điện nguy nga lập tức sụp đổ, ma khí nhanh chóng chuyển hóa thành Hoàng Tuyền âm khí. Thế Tôn tụng niệm phật hiệu, thi triển Bất Diệt Kim Thân, pháp tướng Đại Nhật Như Lai hội tụ sau lưng hắn, Đại Nhật Chân Hỏa nóng rực bùng cháy, như một ánh nến sáng lên giữa màn đêm. Nhưng ngay sau đó, Hoàng Tuyền chi thủy ập tới, chỉ trong khoảnh khắc đã dập tắt Đại Nhật Chân Hỏa. Một mũi lao dính máu hiện lên giữa không trung, xuyên qua không gian, chặn đứng thời gian, trực tiếp xuyên qua ngực Thế Tôn, ghim thẳng hắn xuống đất! Cái gọi là Bất Diệt Kim Thân, cái gọi là thần thông luyện thể chí cường của Phật tông, đứng trước Mệnh Hồn lại như trò cười, không khác gì tờ giấy mỏng, chẳng mấy chốc đã bị xuyên thủng. Phật quang lấp lóe quanh người Thế Tôn, cố gắng rút mũi lao xương ra. Với lực lượng sinh mệnh của hắn, cho dù trái tim có bị đâm thủng cũng không chết được. Nhưng Hoàng Tuyền âm khí lại bám lên vết thương, khiến vết thương mãi vẫn không thể khép lại.