Chương 2036: Đại kết cục 1

Những gì mà Sở Hưu nói, khi y thấy mặt gương âm ở Hoàng Tuyền Thiên chiếu rọi ra, y đã hiểu tất cả. Nhưng đáng tiếc, Mệnh Hồn không thấy được tấm gương đó, hắn đã bị Hoàng Tuyền Thiên đồng hóa hoàn toàn. Hắn đi sai đường, chỉ thấy được bản thân trong gương, thấy được Hoàng Tuyền Huyết Hải tràn ngập tĩnh mịch, nhưng hắn vẫn cho rằng đây là Trường Sinh Thiên mà hắn theo đuổi. Lúc này Thiên Hồn lại cười phá lên: “Ngươi và ta đều không phải Độc Cô Duy Ngã, nhưng chúng ta đều rất giống Độc Cô Duy Ngã, ngay cả tính cách cũng giống. Nếu ngươi đã biết tin từ trước nhưng bây giờ mới để lộ, chẳng phải cũng muốn mượn tay ta diệt trừ Mệnh Hồn à? Tất cả mọi người đều đang diễn trò mà thôi, nhưng điểm khác biệt là xem xem ai có thể diễn tới cuối cùng.” Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Người đó là ta, vì ngươi đi sai đường rồi.” Thần sắc Thiên Hồn trở nên cực kỳ âm trầm: “Đi sai đường? Dựa vào đâu mà đi theo con đường Độc Cô Duy Ngã bố trí lại là đúng? Sở Hưu, ngươi khiến ta quá thất vọng, tuy lúc đầu ta lừa ngươi, nhưng có một câu ta không lừa ngươi. Lúc trước ta từng hỏi ngươi, ngươi muốn làm Sở Hưu hay làm Độc Cô Duy Ngã. Câu trả lời của ngươi là, ngươi chỉ là Sở Hưu, cũng chỉ có thể là Sở Hưu. Nhưng bây giờ ngươi lại muốn đi theo con đường mà hắn bố trí cho ngươi. Vậy ngươi có khác gì con rối của Độc Cô Duy Ngã? Lúc trước Độc Cô Duy Ngã chém ra tam hồn chúng ta, nói dễ nghe một chút thì là cắt đứt triệt để liên hệ nhân quả của bản thân, siêu thoát hoàn toàn. Nhưng nói không dễ nghe thì chúng ta là rác rưởi! Là gông cùm! Hắn bỏ lại tam hồn chúng ta như cái giày rách, bản thân lại siêu nhiên ngoại vật. Hắn đã không ở trong thế giới này, thậm chí không ở trong Ngũ Đại Thiên Giới, dựa vào đâu chúng ta lại phải đi theo những gì mà hắn lưu lại cả cuộc đời? Lúc ở trong Linh Tiêu Cảnh ta đã nói với ngươi, ta không phải Độc Cô Duy Ngã mà là Đại Ma Độc Cô!” Sau khi hét lên chữ cuối cùng, sau lưng Thiên Hồn hiện lên ma diễm ngập trời, thay thế Hoàng Tuyền Huyết Hải lúc tước, che khuất cả một khoảng trời. Vừa rồi hắn vẫn luôn giấu giếm. Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Ta không đi theo con đường mà Độc Cô Duy Ngã bố trí, ta vẫn luôn đi theo con đường của mình. Ta cũng không cho rằng con đường mà Độc Cô Duy Ngã sắp đặt là đúng. Ngươi không đi theo con đường của Độc Cô Duy Ngã cũng được, nhưng bây giờ ngươi đã đi sai đường. Ngươi luôn miệng nói không muốn làm Độc Cô Duy Ngã, nhưng thực ra người quan tâm tới điều này nhất lại là ngươi. Trong tam hồn, ngươi chịu ảnh hưởng của Độc Cô Duy Ngã nhiều nhất. Thời gian năm trăm năm không khiến ngươi vượt qua ám ảnh của hắn, ngược lại tâm cảnh đã vặn vẹo. Quay đầu là bờ, ngươi vẫn còn cơ hội.” Thiên Hồn cười lạnh một tiếng: “Tu luyện công pháp Phật tông nhiều quá nên choáng váng đầu óc rồi hay sao? Rõ ràng ta có thể bước lên đỉnh cao, sao phải quay đầu? Ngươi tưởng thời gian năm trăm năm vừa qua ta luôn ở trong Linh Tiêu Cảnh, hoán hận Độc Cô Duy Ngã, nấp mình trong bóng tối ủ mưu tính kế ư? Những thứ ta nghiên cứu ra là ngươi không cách nào tưởng tượng nổi! Tuy hấp thu tam hồn không thể trở thành Độc Cô Duy Ngã, nhưng có thể đạt tới đỉnh cao chân chính. Đỉnh cao của Ngũ Đại Thiên Giới này!” Sau khi Thiên Hồn dứt lời, hắn giơ tay kết ấn, trước đó Hoàng Tuyền âm của Hoàng Tuyền Thiên rải rác xung quanh, lại được một luồng lực lượng cuốn tới, dung nhập vào thân thể của Thiên Hồn. Đó là lực lượng mà Mệnh Hồn từng nắm giữ, lực lượng của Hoàng Tuyền Thiên! “Chúng ta vốn là một thể, vậy sau khi các ngươi chết, ta cũng có thể nắm giữ lực lượng này. Giết một Mệnh Hồn nắm giữ lực lượng Hoàng Tuyền Thiên mà còn khó khăn như vậy. Bây giờ các ngươi lấy gì ra giết ta?” Quanh người Thiên Hồn, một nửa là ma khí vô biên che khuất cả chân trời, một nửa là Hoàng Tuyền Huyết Hải dâng trào mãnh liệt. Thời khắc này thậm chí lực lượng của hắn còn kinh khủng hơn Mệnh Hồn. Nếu Sở Hưu cũng chết, vậy lực lượng bản nguyên âm dương mà y nắm giữ cũng bị Thiên Hồn hấp thu. Khi đó, e là Thiên Hồn đã trở thành thiên hạ vô địch thật sự, còn là loại vô địch thiên hạ không cách nào dùng nhân số để chiến thắng. Còn hiện tại bên phía Sở Hưu, tất cả mạnh mẽ đã kiệt sức, kể cả đám người Ninh Huyền Cơ. Nhưng Sở Hưu lại không hề bối rối, y chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ngươi thật sự nghĩ rằng lực lượng của ta là lực lượng bản nguyên âm dương ư? Lực lượng thật sự của ta, cho dù có cho ngươi, ngươi cũng không khống chế được.” Tiếp đó Sở Hưu vạch nhẹ, một khe hở không gian hiện lên. Thứ hiện ra trong đó không phải hư không tối đen mà là cảnh tượng của toàn bộ hạ giới. Đông Tề, Tây Sở, Bắc Yên, vô số chúng sinh và sinh linh hạ giới đều ở trong đó. Tiếp đó Sở Hưu lật tay, không gian kia lại trải rộng như bức tranh, sơn hà xã tắc đều ở trong đó, cuốn lấy người Thiên Hồn! “Lực lượng của Hạ Phàm Thiên! Ngươi nắm giữ lực lượng của Hạ Phàm Thiên từ bao giờ? Ngươi nói Mệnh Hồn dung nhập vào Hoàng Tuyền Thiên là đi sai đường. Chẳng phải bây giờ ngươi cũng giống như Mệnh Hồn à?” Thiên Hồn không thể tin nổi rống lớn, ma khí vô biên và Hoàng Tuyền Huyết Hải dậy sóng nghênh tiếp sơn hà xã tắc, bầu trời như bị chia thành hai thế giới. Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ai bảo ngươi ta khống chế lực lượng của Hạ Phàm Thiên? Nói chính xác hơn, đây là lực lượng của những sinh linh trong Hạ Phàm Thiên. Khí vận của bọn họ quy tụ trong tay ta, ta sẽ giúp bọn họ bảo vệ sơn hà xã tắc này. Mệnh Hồn là đi sai nửa đường, vì Hoàng Tuyền Thiên là thế giới mặt âm, là thế giới không có sinh ơ. Thế giới có sinh cơ mới thật sự là thế giới, Hoàng Tuyền Thiên hoàn toàn tĩnh mịch chỉ đồng hóa hắn mà thôi. Ngươi tưởng ta nắm giữ âm dương, nhưng thực ra ta khống chế sinh tử!” Lúc trước Sở Hưu dùng lực lượng khí vận bước lên cửu trọng thiên, chứng kiến chúng sinh Hạ Phàm Thiên, cảm ngộ điểm huyền diệu thật sự của bản nguyên thế giới, đó là lực lượng của sinh cơ. Nhưng thứ khiến Sở Hưu thăng hoa lại là cảnh tượng mà y thấy trong Hoàng Tuyền Thiên, tấm gương đại diện cho mặt âm, đó là quá trình từ sinh hóa tử. Bao năm qua, chỉ có mình Sở Hưu là người thấy được hai mặt lực lượng sinh tử của thế giới này. Trước đó Hoàng Tuyền Thiên bị Mệnh Hồn khống chế, hắn nữa hắn hòa mình vào Hoàng Tuyền Thiên, Sở Hưu không cách nào tranh đoạt lực lượng của hắn. Còn bây giờ Mệnh Hồn đã chết, Thiên Hồn có thể khống chế được lực lượng này thì đương nhiên Sở Hưu cũng có thể. Tuy y không đạt tới cảnh giới siêu thoát như Độc Cô Duy Ngã, nhưng bây giờ nắm giữ sinh tử, Sở Hưu đã đạt tới cảnh giới như Thiên Hồn đã nói, lực lượng đỉnh phong mà Ngũ Đại Thiên Giới có thể chứa đựng được! Sau khi Sở Hưu dứt lời, Hoàng Tuyền Huyết Hải vốn lượn lờ sau lưng Thiên Hồn lại đột ngột đảo ngược, phối hợp với sơn hà xã tắc của Hạ Phàm Thiên, bao phủ Thiên Hồn. Lực lượng sinh tử luân chuyển, chỉ cần là sinh linh trong thế giới này đều không thể siêu thoát. Đây mới là lực lượng vô địch, thật sự vô địch, cho dù tất cả các võ giả trên thế giới đồng thời ra tay, cũng không cách nào chiến thắng. Đương nhiên nếu bọn họ chết hết, khí vận sinh cơ biến mất, cũng tức là Sở Hưu mất đi lực lượng này. "Không!" Bị lực lượng sinh tử giáp công, Thiên Hồn gầm lên không cam lòng. Mưu đồ năm trăm năm, hắn không cam tâm làm thế thân của Độc Cô Duy Ngã, thậm chí muốn vượt qua đối phương. Kết quả cuối cùng hắn lại phát hiện, tính toán tường tận nhưng ngay từ đầu đã là sai! Bị lực lượng sinh tử xoay chuyển như vậy, thân thể Thiên Hồn triệt để tiêu tán giữa thiên địa này, chỉ để lại một luồng ma khí lơ lửng. Sở Hưu nhẹ nhàng búng tay, ma khí cũng tiêu tan trong thiên địa. Có lẽ mấy chục năm sau, mấy trăm năm sau, có ai đó tình cờ nhận được luồng ma khí này, cũng có thể bước lên con đường của Ma Chủ.