Chương 1276: Vì Ngày Mai

Chương 1276: Vì Ngày Mai Khi biển người tiến vào cánh rừng tới Tây Nam, binh sĩ chủ lực của Khánh thị cũng bắt đầu xây dựng phòng tuyến ở đầu kia của biên giới cánh rừng. Núi Tuyên Ân, núi Lai Phượng, núi Vĩnh Thuận tạo thành cấu trúc bền chắc như thép. Phía sau chiến tuyến là hơn trăm cứ địa được kết nối thành mạng lưới tiếp tế hậu cần to lớn. Sau khi thống nhất Tây Nam, Khánh thị bắt đầu chỉnh biên binh sĩ, binh sĩ lần nữa tạo thành hai cánh quân A và B, tổng nhân số là 23 vạn. Cánh quân A là binh sĩ biên chế có đạn dược phong phú, bất cứ lúc nào cũng có thể lên chiến trường chuẩn bị chiến đấu. Cánh quân B thì ngược lại và đang cần được bổ sung. Nhưng hiện tại, bất kể cánh quân A hay B, mặc kệ có trong biên chế không cũng phải đối diện với cuộc chiến vô cùng tàn khốc. Cả Tây Nam có bốn mươi sáu hàng rào, tính luôn cả nhân số binh sĩ vừa ra trận lần đầu và lưu dân thì có khoảng chín trăm sáu mươi vạn. Kỳ thật, vốn nhân số Tây Nam nhiều hơn một chút nhưng Tây Nam cũng vừa trải qua chiến hỏa dày đặc tình huống như Trung Nguyên. Hàng rào 112 và 113 sụp đổ vì đụng độ vật thí nghiệm, tỷ lệ tử vong vượt qua 80%. Hiện giờ dù hàng rào đã được xây dựng lại nhưng vẫn là hàng rào mới, nhân số cũng bất quá chỉ hơn mười vạn. Lúc trước Khánh thị đánh một trận với Lý thị và Dương thị, số người chết cộng luôn lượng lưu dân trốn về Trung Nguyên thật sự không ít. Cho nên tới hôm nay, hàng rào Lý thị hiện tại chỉ có mấy vạn người. Lúc này Khánh Nghị đã trở lại tiền tuyến, hắn với tư cách là chỉ huy quân sự tối cao, ba tư lệnh viên của tập đoàn đều đang gặp hắn để báo cáo. Có lẽ binh lính và quan quân phía dưới không biết sắp phải đối mặt với thứ gì nhưng Khánh Nghị thì khác rõ ràng. Điều đáng mừng là lúc trước Khánh Chẩn từng thông báo cho hắn tách tên lửa khỏi thiết bị phóng. Bằng không khi AI xâm lấn tới căn cứ binh sĩ đạn đạo, e rằng tên lửa đã bắn khắp lên địa khu của Khánh thị. Những ngày này, Khánh thị đã phái hơn 10 chi đội vào rừng kiểm tra, muốn thống kê số lượng và tốc độ của kẻ địch. Nhưng các chi đội đó đều mất liên lạc. Khánh Nghị ở bộ chỉ huy hậu phương sau khi xác nhận chi đội mất tình thì đình chỉ hành động không chút ý nghĩa này lại. Tựa như căn cứ 12 từng bị xâm lấn lúc trước, kẻ địch họ đối mặt không phải con người, không chỉ là con người, mà có khi còn là chim sẻ trên trời. Kế hoạch điều tra bình thường vô pháp mang tới hiệu quả, mặc kệ họ phái ra bao nhiêu người đều là hy sinh vô nghĩa. Trong bộ tổng chỉ huy, các tướng lãnh cùng tham mưu tác chiến nói chuyện với nhau cũng cố gắng nói thật nhỏ, cứ như có một cỗ áp suất thấp đột nhiên phủ xuống nơi này. Khánh Nghị đứng trước sa bàn to lớn, yên lặng quan sát. Khánh Chẩn để hắn bước lên vị trí không chỉ vì quan hệ thân cận cùng hắn hoặc cảm tạ sự giúp đỡ của cậu hắn năm đó. Mà chính bản thân Khánh Nghị lại có được một chỉ huy quân sự ưu tú. Có lẽ Khánh Nghị không thể nhìn đường dài như Khánh Chẩn nhưng về mặt chỉ hy, có rất ít người vượt qua được hắn. Đột nhiên, Khánh Nghị nói: "Lấy đại đội làm đơn vị, cứ cách 45 km lại xây dựng một tiền đồn bên ngoài cứ địa.” Tham mưu trưởng nghe được câu này liền biết tác dụng của những tiền đồn này. Vì không điều tra được gì nên những tiền đồn này sẽ giống như những cái đinh quan sát bên ngoài. Tác dụng của họ là báo động cho hậu phương khi kẻ địch để nơi. Trong chiến tranh, nếu có thể nhận được tin tức về kẻ địch sớm hơn một giờ hoặc hai giờ, kết quả sẽ khác hoàn toàn. Dù trận địa phòng ngự được xây dựng để chiến đấu nhưng vẫn có binh sĩ thay phiên nghỉ ngơi, nếu để mọi người đều phải căng thẳng mãi thì kẻ địch còn chưa tới chắc binh sĩ đã suy sụp hết. Cho nên, một hai giờ này chính là thời gian hòa hoãn tốt nhất. Thế nhưng, điều này cũng có nghĩa những binh sĩ ở tiền đồn đó sẽ phải hy sinh. Một hai giờ này là thời gian họ dùng tính mạng của mình để tranh thủ được. Chiến tranh chắc chắn sẽ có hi sinh, việc Khánh Nghị cần làm là bảo đảm mỗi sự hy sinh đều có ý nghĩa. Tham mưu trưởng thấp giọng hỏi: "Trưởng quan, chiến tranh lần này chúng ta có thể thắng sao?" Khánh Nghị nhìn thoáng qua tham mưu trưởng: "Bây giờ không phải lúc chúng ta suy tính chuyện này." Tham mưu trưởng có chút sửng sốt. Kỳ thật những lời này Khánh Nghị là đang ngầm nói, chính hắn cũng không nắm chắc về trận chiến này: "Trưởng quan, vậy bây giờ chúng ta nên cân nhắc chuyện gì?" "Cân nhắc xem chúng ta có thể tranh thủ được bao nhiêu thời gian cho hậu phương…" Khánh Nghị nói. Lúc này, chuyện quan trọng nhất mà hậu phương Khánh thị cần làm là điều phối quân và đốt cháy tư liệu cơ mật. Hết thảy đều tiến hàng trong bí mật, được Hứa Man giám sát và phong tỏa. Rất nhiều người nhạy cảm có thể nhận ra, đây là điềm báo cho việc gì. Có ít người bắt đầu tìm truyền in này ra ngoài, thế nhưng Hứa Man làm việc cực tốt, rất am hiểu việc giữ bí mật. ... Tại chỗ giao nhau của Tây Bắc và Trung Nguyên, các chiến sĩ của trạm gác 218 đứng trên sườn núi, xếp thành một hàng nhỏ, chuẩn bị so coi ai tiểu xa hơn. Ai tiểu xa nhất là thắng, gần nhất là thua. Tổ trưởng nhìn nhìn các chiến sĩ bên người, không khỏi cảm khái hắn quả thật có hơi già rồi... Binh sĩ có nước tiểu bắn xa nhất nói: “Tổ trưởng, ngươi thua rồi, đã thua thì nên nhận.” Tổ trưởng nói than xúi quẩy: "Nói đi, ngươi muốn gì, súng lục của ta không thể cho ngươi." "Ta muốn huân chương của ngươi…" Binh sĩ cười gian: "Nghe nói đó là huân chương ngươi lấy được từ trận chiến với Tông thị?" "Không được!" Tổ trưởng phủ định: “Ngươi cũng gan đấy, lão tử dùng mạng mới đổi được nó về. Lúc trước có người ra giá năm vạn tiền, lão tử cũng không bán, ngươi lại đám đòi!" "Vậy cho ta ảnh chụp em gái ngươi đi… " Binh sĩ nói. Tổ trưởng nhất thời nổi giận: "Ngươi dám!" Các binh sĩ cười ha hả kéo quần lên: "Tiểu tử, ngươi muốn hình em gái của tổ trưởng để…” Tổ trưởng tức giận: "Cút đi luyện thể năng cho ta!" "Đúng rồi lớp trưởng, ngươi từng gặp Thiếu soái chưa? Ta nghe nói trong trận chiến với Tông thị lần ấy, Thiếu soái cũng tham gia…" Binh sĩ hỏi. Tuy trạm gác cách hàng rào 144 không xe, đôi khi họ cũng thay phiên nhau tới đó. Nhưng họ không thuốc chiến lữ số 6, mà là binh sĩ dưới trướng Chu Ứng Long, vì thế chưa được gặp Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc với tư cách là Thiếu soái Tây Bắc, danh vọng rất cao, sau chiến với với Vu Sư, danh vọng Nhâm Tiểu Túc đã đạt đến đỉnh phong. Cho nên, hết thảy những người từng gặp Nhâm Tiểu Túc đều bị người xung quanh vây quanh hỏi han này nọ. Tổ trưởng nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo lại: "Lúc đánh với Tông thị, ta và Thiếu soái cùng thuộc tiên phong doanh, hắn thuộc đội 2 trong Tiêm Đao Liên. Ngày đầu tiên Thiếu soái vừa tới đã khiến tiên phong doanh ồn ào tới mức gà bay chó chạy..." Một binh sĩ hiếu kỳ: "Tổ trưởng, ngươi nói Thiếu soái mạnh như vậy, hắn đi tiểu có xa không? Ngươi từng so với hắn chưa?” Tổ trưởng tức giận nhìn binh sĩ: "Ta nào dám so cái này với hắn, đây không phải tự rước lấy nhục à." "Cũng đúng..." "Chúng ta cách hàng rào 144 như vậy, cũng không biết về sau có cơ hội gặp được Thiếu soái không." "Nghĩ gì vậy, nơi này của chúng ta là biên phòng, nào có cơ hội thấy được loại nhân vật như Thiếu soái." Đây là trạm gác giáp với Trung Nguyên, ngược hướng với trạm gác Vu Sư, hoàn cảnh nơi đây không ác liệt như bên kia, có thể trồng rau củ xung quanh. Trạm gác bình thường có 30 người, cơ sở vật chất bên trong có dụng cụ huấn luyện thể năng, nhà ăn loại nhỏ, phòng sách, ký túc xá, phòng vệ sinh. Cùng lúc đó, một binh sĩ chợt thấy dưới núi có người đang chạy như điên lên núi: "Có người, không mặc quân trang, chỉ có một người." "Chuẩn bị chiến đấu…" Tổ trưởng: "Cẩn thận siêu phàm giả tập kích!" Vừa nói xong, tổ trưởng liền thấy có chút không đúng, vì hắn thấy thân ảnh rất quen thuộc: "Đợi chút, là Thiếu soái a!" Nhâm Tiểu Túc một đường chạy tới trạm gác, khi tiểu binh phát hiện hắn, thì chỉ vài phút sau hắn đã tới nơi. Trước cửa trạm gác, binh sĩ kích động nhìn hắn. Nhưng Nhâm Tiểu Túc không để ý những cái này, hắn nói với tổ trưởng: "Các ngươi ở binh đoàn nào?" "Quân tiên phong của chiến lữ số 3 xin chào Thiệu soái!" Tổ trưởng đứng thẳng đáp. Nhâm Tiểu Túc gật đầu: "Ta là Nhâm Tiểu Túc chiến lữ số 6, các ngươi vẫn duy trì thông tin chứ?” "Đã rõ…" Tổ trưởng điên cuồng gật đầu: "Trạm gác biên phòng đều dùng đường sẽ không chịu ảnh hưởng." "Gọi tới bộ tư lệnh cứ điểm 178 cho ta…" Nhâm Tiểu Túc nói. Tổ trưởng vội chạy về trạm gác bấm điện thoại, sau đó kết nối với cứ điểm 178. Kết nối xong, Nhâm Tiểu Túc vào phòng, những người khác thì rời đi đợi ngoài cửa. Cuộc gọi tới bộ tư lệnh là cuộc gọi bảo mật, binh lính bình thường tự nhiên không có quyền được nghe. Nhâm Tiểu Túc nhận ra tiếng của Trương Cảnh Lâm trong điện thoại, nói một cách ngắn gọn: "Trung Nguyên đã thất thủ, theo phán đoán sơ bộ của ta, cả Trung Nguyên đã rơi vào tay AI của Vương thị, đội của họ đang chậm rãi đẩy mạnh tới Tây Bắc, ta tin Tây Nam cũng đang bị thế." Trong điện thoại, Trương Cảnh Lâm trầm mặc một chút: "Đã biết." "Ta sẽ ở lại trạm gác này một thời gian, quan sát hướng đi của quân địch. Nếu có chuyện ngươi có thể gọi tới đây…" Nhâm Tiểu Túc nói. "Ừ…" Trương Cảnh Lâm nói: "Lần sau lại trò chuyện, ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, Trương Cảnh Lâm cúp điện thoại. Hai bên không nói gì quá nhiều, Trương Cảnh Lâm không nghi ngờ vô căn cứ phán đoán của Nhâm Tiểu Túc có chính xác không, Nhâm Tiểu Túc cũng không hỏi Trương Cảnh Lâm phải chuẩn bị những gì. Những năm gần đây, hai bên hiểu rõ lẫn nhau, Nhâm Tiểu Túc tin chỉ cần tin tức này được truyền về, Trương Cảnh Lâm nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác nhất nhất. Nhâm Tiểu Túc đi ra từ trong trạm gác, lúc này hắn mới nhàn rỗi hỏi tổ trưởng: "Ồ, chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ?” Tổ trưởng lập tức phấn khởi, lúc này đám binh sĩ mới xác nhận tổ trưởng của họ không hề khoác lác. Tổ trưởng nghiêm mặt nói: "Trước kia lúc Thiếu soái còn ở Tiêm Đao Liên, ta là binh sĩ tam đẳng ở đội 2.” "Nguyên lai là thế…." Nhâm Tiểu Túc cười: "Ký túc xá ở đâu, ta cần nghỉ ngơi một chút." Từ hắn gấp rút tiếp viện La Lam đến bây giờ, Nhâm Tiểu Túc gần 48 giờ chưa ngủ. Hắn cần ngủ một giấc, khi thức dậy phải đối mặt với một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.