Chương 1281: Bóng Tối Và Ánh Sáng

Chương 1281: Bóng Tối Và Ánh Sáng Dần dà hắn phát hiện có chút chuyện kỳ quái, binh sĩ chưa kịp xử lý vài người muốn chen ngang thì bình dân trong đội ngũ đã mắng đám người này, bắt họ ra sau xếp hàng. Có một ít người sau khi lấy đồ ăn xong lại vòng ra sau xếp hàng, ý đồ muốn lấy thêm phần nữa, họ đều bị bình dân chỉ điểm và đuổi khỏi đội ngũ. Còn có chút dân chạy nạn căn bản lại không có đi lĩnh đồ ăn. Trương Tiểu Mãn có chút nghi hoặc, hắn giữ một đại thẩm không lãnh đồ ăn lại và hỏi: "A di, sao ngươi không đi lĩnh đồ ăn, có phải thái độ binh sĩ không tốt không, hoặc họ không cho ngươi đồ ăn hả?” Đại thẩm vui vẻ: "Không phải nói mỗi 80 km trong sẽ có một điểm tiếp tế à. Nhà ta vẫn còn lương thực dự trữ, không tới nỗi chịu không được trong 80km. Tiểu tử láng giềng ta nói, các ngươi phải ở lại đánh giặc, lương thực nhất định không đủ, ta không muốn gây thêm phiền toái cho các ngươi.” Nói xong, đại thẩm mở bao vải của mình ra, trong đó có bánh kếp chiên: "Ngươi ăn không?" Không đợi Trương Tiểu Mãn cự tuyệt, đại thẩm đã nhét một cái bánh kép vào tay Trương Tiểu Mãn. Trương Tiểu Mãn buồn bực, sao không giống Thiếu soái gì hết. ... Không riêng gì Trương Tiểu Mãn buồn bực, trên thực tế Nhâm Tiểu Túc cũng buồn bực. Hắn và Dương Tiểu Cận đi trên đường, những chuyện họ tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra ở hàng rào 144. Bất quá Nhâm Tiểu Túc rất nhanh đã hiểu: "Chiến loạn chưa thật sự lan đến nơi này, cho nên cư dân hàng rào 144 vẫn bình tĩnh, hơn nữa nhận được tin có tiếp tế, họ cũng không quá sợ đói. Vì vậy cư dân vẫn còn giữ được lý tính.” Dương Tiểu Cận nói: "Cũng do cư dân tin tưởng quân Tây Bắc." Nhâm Tiểu Túc lắc đầu: "Trong tình huống cực đoan, tin tưởng có giá trị gì đâu? Lúc ta chưa là siêu phàm giả, ta từng cảm nhận được loại sợ hãi kia, khi ngủ cũng cần người khác gác đêm chứ đừng nói gì tin tưởng người xa lạ. Hy vọng Tây Bắc sẽ không đi đến bước đó đó. Trước khi tai nạn thật sự phủ xuống, chúng ta chỉ có thể tận lực cố gắng.” Dương Tiểu Cận cười nói: "Ngươi không cần khiêm tốn như vậy, kết quả của những chuyện này là nhờ đám các ngươi, Vương Việt Tức, Phú Quý thúc." Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, không tranh luận nữa. Hắn rất ít tin tưởng người khác, vì hắn từng gặp qua quá nhiều nhiều chuyện không có nhân tính. Cho nên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hiện giờ nạn dân chưa ồn ào là vì mọi người chưa thật sự hiểu rõ họ phải đối mặt với những gì. Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thấy một lão bá ngồi trước cửa nhà nhìn binh sĩ tuần tra qua lại. Nhâm Tiểu Túc đi qua, hiếu kỳ nói: "Lão gia, ngài không nghe thông báo hả, người già từ 55 tuổi trở lên cần tới ngay đường An Ninh Đông để tập hợp, bên đó sẽ hướng dẫn người di tản.” Lão bá nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái rồi cười nói: "Không đi ... người tuổi trẻ như các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi, không cần quản ta." Dường như lão bá này không biết thân phận của Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói: "Ngài không đi sao? Vì sao? Là vì ở đây lâu rồi nên không muốn rời đi? Chẳng lẽ ngươi không biết kẻ địch sắp đánh tới rồi, quân Tây Bắc đánh không lại họ, ở lại đây chỉ có thể chờ chết hoặc đối mặt với tình huống càng đáng sợ hơn cái chết.” Đôi khi Nhâm Tiểu Túc nghĩ, những người bị Linh khống chế có nguyện ý không? Có lẽ họ vẫn có thể thấy được, nghe được, vẫn còn khứu giác và vị giác. Dưới tình huống bị ép ăn côn trùng cùng xác động vật để bổ sung đạm, ăn nội tạng động vật để bổ sung mỡ, điều đó kinh khủng và tàn nhẫn cỡ nào. Đại gia ngồi trước nhà ngẩng đầu cười nói với Nhâm Tiểu Túc: "Ta nghe tiểu tử bên cạnh nói... kẻ địch sắp tới, quân Tây Bắc pahri rút lui. Ta cũng không lưu luyến nơi này, tuy ở đây cả đời rồi, ta cũng mong thấy được Tây Bắc thắng lợi, mọi người sống trong thời thái bình thịnh thế. Nhưng chân ta đi cà nhắc, đi theo sẽ chậm trễ người khác.” Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc: "Trong thông báo nói chưa đủ rõ sao, nếu ngươi trên 55 tuổi thì không cần tự đi bộ, sẽ có người sắp xếp cho ngươi.” Đại gia cười nói: "Ta biết đây là lòng tốt của quân Tây Bắc, muốn người già, hài tử và nữ nhân tụ tập một chỗ, hẳn để di chuyển bằng xe. Nhưng một hàng rào có ngần ấy người, quân Tây Bắc lo sao xuể, bộ xương già này của ta cần gì đi theo gây thêm phiền phức cho họ.” Nhâm Tiểu Túc có chút bất đắc dĩ, trong thông báo dù đã nói rõ sẽ an bài cho họ rút lui nhưng không nói chuyện của mật chìa khóa chi môn, một mặt sợ giải thích không tốt, mặt khác giải thích nhiều lại rườm rà. Cư dân bình thường nghe xong liền hiểu, kết quả vị lão bá này vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho quân Tây Bắc đã dứt khoát ở lại. Nhâm Tiểu Túc nhẹ giọng hỏi: "Vì sao, có người giúp ngài không phải rất tốt à?" Đại gia cười: "Lúc ta còn trẻ, nơi này còn là địa bàn Tông thị, khi đó cũng đâu ai muốn sống cực khổ, nhưng tập đoàn cho gì ngươi cũng chỉ biết ăn đó. Mọi người chỉ có thể chịu đựng vì từ trước tới giờ mọi người đều sống như vậy. Cũng có người nói sống ở cứ điểm 178 rất tốt, nhưng họ không biết tốt là tốt thế nào, chỉ biết nghe rồi thôi.” Lão bá nói tiếp: "Về sau, quân Tây Bắc tới, không khí trong hàng rào mới dần sinh động hơn. Mọi người dám nói chuyện lớn tiếng, khuê nữ xinh đẹp có thể trang điểm ra đường, thấy binh sĩ cũng không sợ hãi nữa. Nếu là trước kia, nhà ai có cô nương xinh đẹp đều phải cắt tóc ngắn, nuôi như con trai, không dám để người Tông thị trông thấy. Tới lúc gặp được quân Tây Bắc, mọi người mới hiểu được thì ra trước giờ bản thân sống trong bóng tối, hiện tại mới được thái dương chiếu tới.” Nhâm Tiểu Túc hỏi: "Nếu ngày tốt lành vừa bắt đầu, vậy hẳn nên sống lâu một chút chứ." "Ngươi là người trẻ, không hiểu đâu…" Đại gia cười: "Phải là kẻ địch thế nào mới bức được quân Tây Bắc rút lui? Nhất định rất đáng sợ, đến mức họ không có tự tin đánh lại, đúng không? Sau khi quân Tây Bắc tới đây, mọi người được giảm thuế, có thêm trung tâm hành chính phục vụ. Sau khi Thiếu soái tới còn giải quyết vấn đề thiếu lương thực, cho ruộng đồng để cày bừa, khỏi công công trình thủy lợi. Đến thời điểm nguy nan này, đổi lại là Tông thị khi xưa, chỉ sợ đã sớm bỏ của chạy lấy người, nhưng quân Tây Bắc thì khác, còn tiếp tế, trợ giúp người già, nữ nhân và hài tử. Nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngay cả họ còn chưa lo xong vậy mà còn lo cho chúng ta." Đại gia nói tiếp: "Khi tai nạn phủ xuống, người ta đối xử tốt với ngươi như thế, ngươi không thể không biết điều, ta lớn tuổi như vậy, chết đi coi như xong, để quân Tây Bắc có thêm người sống, như vậy Tây Bắc mới có thể thắng. Tây Bắc thắng, con cháu ta mới có thể tiếng tục sống trong ánh sáng thay vì bóng tối.” Nếu họ vốn không biết bộ dạng của thế giới này, sống tiếp như hồi còn ở Tông thị cũng chẳng sao, dù sao từ lúc vừa sinh ra đã vậy, có thể sống sót là được. Thế nhưng họ đã gặp được quân Tây Bắc, được hưởng thụ thái bình thịnh thế ngắn ngủi, thật sự không muốn quay lại cuộc sống trước kia, càng không muốn người khác phải sống cuộc sống như cũ của họ. Theo lão bá này, bảo tồn lực lượng Tây Bắc còn tốt hơn bộ xương già này của ông. Nhâm Tiểu Túc im lặng hồi lâu, hắn phất tay kêu hai binh sĩ tới: "Dẫn lão bá này tới khu tập hợp đi.” Hai binh sĩ đương nhiên nhận ra Nhâm Tiểu Túc, không nói hai lời đỡ lão bá lên. Trong hàng rào 144, lời Thiếu soái nói chính là thánh chỉ. Lão bá bị dẫn đi hơn 10m, cả người vẫn còn bối rối. Hắn đột nhiên giằng co: "Các ngươi thả ta ra, ta không đi, các ngươi dẫn người khác đi đi !" Hai binh sĩ thấp giọng nói: "Đại gia, ngài đừng làm khó chúng ta, Thiếu soái đã lên tiếng. Hôm nay ngài có hét bể họng cũng phải tới khu tập hợp di tản cùng mọi người.” Lão bá sửng sốt: "Ngươi nói tiểu tử vừa rồi là ai?" Hai người binh sĩ vui vẻ nói: "Không ngờ ngài nói chuyện với Thiếu soái nửa ngày cũng không biết hắn là ai?" Lão đại gia triệt để ngây ngẩn cả người. Nhâm Tiểu Túc đứng trong ngõ hẻm đánh giá hàng rào, thở dài nói: "Chỉ mong đủ thời gian để mọi người rút lui a."