Chương 1286: Ý Chí Của Kỵ Sĩ

Chương 1286: Ý Chí Của Kỵ Sĩ Lúc này ngoài cửa thành, cư dân liên tiếp được di tản về hướng Tây Bắc. Họ nhận xong cứu tế rồi bắt đầu bước chân phiêu định trong loạn thế. Đại đa số những người này chưa từng gặp Trương Cảnh Lâm, thậm chí dù ở hàng rào 144 họ cũng không có cơ hội gặp được Nhâm Tiểu Túc. Cho nên khi họ thấy Nhâm Tiểu Túc cũng không có quá nhiều phản ứng. Thế nhưng khi Trương Tiểu Mãn rống to Thiếu soái, đám người lập tức kích động, bộ dáng vô cùng cuồng nhiệt, nhất là những cô gái trẻ tuổi. Trương Cảnh Lâm cười nói: "Ở hàng rào 144 ngươi rất được kính yêu. Ta nghĩ, về sau danh vọng của ngươi tại Tây Bắc sẽ ngày càng cao. Đi thôi, đi gặp những bằng hữu vừa về từ tuyết sơn. Gặp họ xong, ngươi có thể xuất phát đi Tây Nam cũng không muộn." Kỵ Sĩ trở về, đây là một tin đánh kinh ngạc với Nhâm Tiểu Túc. Lúc trước hai cáo biệt, đối phương nói muốn leo ngọn núi cao nhất thế giới, khi đó Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ lần sau hai bên gặp lại chỉ sợ sẽ rất lâu, hoặc có khi còn không được gặp lại nữa. Vì hắn biết, leo núi là chuyện vô cùng nguy hiểm, chết trên núi cũng rất bình thường. Sau con người tiến vào cao nguyên, chỉ cần leo lên 6000 mét so với mặt nước biển đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng suy cơ thể, chỉ cần 20 phút sau là mất mạng như chơi. Đến độ cao 7200 mét so với mặt biển, tư duy tất cả mọi người sẽ bắt đầu chậm chạp dần, tựa như một cái xác không hồn. Cho nên, muốn chinh phục núi cao không phải chuyện dễ. Nhưng cách đối phương trở về có phần đặc thù. Lúc trước, Triệu Vạn Côn mở mật chìa khóa chi môn đến tuyết sơn, chính Triệu Vạn Côn cũng có phần khó tin. Trước kia hắn thật sự rất thích leo núi, nhưng chưa từng thích cụ thể ngọn núi nào. Cho nên khi mật chìa khóa chi môn, hắn cũng không xác định đó là đâu. Hiện tại mọi người đều biết, ngọn núi phía sau mật chìa khóa chi dĩ nhiên là ngọn núi cao nhất thế giới… Tựa hồ đây chính là nơi Triệu Vạn Côn muốn chinh phục nhất. Trở về khu quân nhân, Nhâm Tiểu Túc từ xa đã thấy được đám người Tần Sanh, Lý Ứng Duẫn, Trương Thanh Khê, Hứa Khác đang vẫy tay với hắn. Đám người kia đeo balo thật lớn sau lưng, trên ót là máy thông khí, mặc y phục chuyên dụng, phía dưới là giày đi mưa. Trong màu hè nóng bức này, những người này phảng phất như đến từ một thế giới khác. Nhâm Tiểu Túc xuống xe hỏi: "Các ngươi tìm thấy mật chìa khóa chi môn thế nào?" "À, chúng ta vừa từ đỉnh núi đi xuống, tới độ cao 7900 mét so với mặt biển thì tiến hành ngắn ngủi nghỉ ngơi trong doanh địa, kết quả gặp được người của các ngươi…" Tần Sanh phấn khởi kể lại. Lúc trước, tuy mọi người đều biết mật chìa khóa chi môn mở ra thất bại, nhưng Nhâm Tiểu Túc như trước vẫn lựa chọn vài binh sĩ đi tiến hành thăm dò sơ bộ. Chủ yếu muốn biết đây là nơi nào. Hiện giờ họ muốn tránh né AI Linh không nhất định phải về cứ điểm 178, chỉ cần cửa sau lưng có thể cư trú, không chịu chiến hỏa lan đến là được. Cho nên, đám người Tần Sanh mới gặp được binh sĩ được phái tới để thăm dò bản đồ. "Các ngươi thành công không?" Nhâm Tiểu Túc hỏi: "Ta nghe ngươi nói thì hắn đã chinh phục được đỉnh núi?” "Thành công…" Tần Sanh cao hứng bừng bừng: "Vì thích ứng với khí hậu cao nguyên, chúng ta trước hết dừng lại nghỉ ở độ cao tầm 6000, đợi thích ứng xong một tháng thì leo lên tiếp…” "Nhiệt độ nơi đó rất thấp, mỗi tối ngủ đều phải cuộn tròn trong túi ngủ, thế nhưng mỗi ngày khi thấy được mặt trời mọc cùng mặt trời lặn, ta đều có cảm giác như chính mình đang ôm toàn bộ thế giới..." "Một khắc trèo lên đỉnh này, ta như thấy được thế giới mới." Thiếu niên Tần Sanh và Nhâm Tiểu Túc là bạn tốt, trong mười hai Kỵ Sĩ, tuổi của hắn nhỏ nhất, cho nên tính cách cũng tương đối năng động. Việc chinh phục được ngọn núi cao nhất thế giới đã khiến hắn hưng phấn tới ngủ không yên. Hơn nữa mấu chốt ở chỗ, sau khi tìm được mật chìa khóa chi môn, họ thậm chí không cần xuống núi, trực tiếp đi qua là được. Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, tuy mật chìa khóa chi môn này không dùng để rút lui được nhưng nhất định phải giữ lại. Đợi chiến tranh chấm dứt, hắn có thể dùng mật chìa khóa chi môn này bán vé cho đám có tiền đi du lịch… Quảng cáo thế nào hắn cũng nghĩ xong: Chỉ cần ngươi có đủ tiền, nóc nhà thế giới chỉ cách ngươi một bước ngắn. Bấy giờ, Lý Ứng Duẫn ổn trọng hiếu kỳ: "Tiểu Túc, đây là hàng rào 144 đúng không, ta thấy cư dân hình như đang rời đi, sao vậy?” Tần Sanh không nói gì nữa, hưng phấn qua đi hắn cũng phát hiện được dị thường. Nhâm Tiểu Túc ngưng trọng kể lại mọi chuyện. Trước kia Hứa Khác là giám đốc Thanh Hòa, hắn đột nhiên hỏi: "Ngươi nói là, tất cả Trung Nguyên đã thất thủ trong tay AI?" Chuyện này khiến Kỵ Sĩ giật mình nín thở, điều này có ý nghĩa gì họ tất nhiên hiểu rõ. Hơn nữa Lạc thành họ đã từng thủ hộ, lúc này chỉ sợ đã không còn tồn tại. Tựa hồ nhận ra thời gian gấp gáp, Lý Ứng Duẫn hỏi: "Chúng ta có thể làm gì?" Nhâm Tiểu Túc chần chờ, tuy hắn cũng rất muốn được Kỵ Sĩ trợ lực, nhưng hắn vẫn phải hỏi rõ: "Các ngươi nguyện ý trợ giúp Tây Bắc chứ?" Lý Ứng Duẫn lắc đầu: "Ta muốn nói rõ, chúng ta không phải trợ giúp Tây Bắc, mà là trợ giúp ngươi." Trên thực tế, đám người Lý Ứng Duẫn đã thông qua xét nghiệm ADN mà xác định được thân phận của Nhâm Tiểu Túc. Cho nên người thừa kế Kỵ Sĩ tìm kiếm hai thế kỷ chính là Nhâm Tiểu Túc. Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc cũng đã biết. Trước kia Lý Ứng Duẫn cùng Trương Thanh Khê luôn giữ hai quan điểm. Lý Ứng Duẫn cảm thấy, nếu tìm được hậu nhân Kỵ Sĩ, họ nên thuần phục, nhưng Trương Thanh Khê cảm thấy, mọi người tuy cùng là Kỵ Sĩ có chung tín ngưỡng nhưng không có nghĩa họ cũng phải xem người thừa kế là tín ngưỡng. Nếu đối phương có nhân phẩm không được, không có thực lực thì Kỵ Sĩ hoàn toàn không cần thuần phục. Nhưng vào lúc này, họ lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc chính là người họ muốn tìm, hai quan điểm trái ngược kia tự động biến mất. Bất kể Lý Ứng Duẫn, Trương Thanh Khê, Tần Sanh hay những người còn lại, họ đều tâm phục khẩu phục Nhâm Tiểu Túc. Thực lực không cần nói, mấu chốt là mọi người cũng dị thường tán thành nhân phẩm của Nhâm Tiểu Túc, nhất là khi Nhâm Tiểu Túc trở thành Thủ Hộ Giả của Lạc thành, mọi người đều cảm thấy đây là duyên phận. Nhâm Tiểu Túc cười: "Nguyên lai các ngươi đã sớm biết." Lý Ứng Duẫn cũng cười: "Từ giờ trở đi, ý chí của ngươi chính là ý chí của Kỵ Sĩ, không vì ép buộc, vĩnh viễn không đổi ý." Nhâm Tiểu Túc nói: "Vậy ta cũng không khách khí, trận chiến tranh này gian nan hơn chúng ta tưởng nhiều. Chúng ta phải đoàn kết hết thảy lực lượng mới có thể thấy được hi vọng." Trương Cảnh Lâm một mực đứng ngoài quan sát lúc này mới mở miệng: "Đúng vậy, chúng ta phải đoàn kết hết thảy lực lượng. Tiểu Túc, đi Tây Nam đi. Trong trận chiến tranh này, Khánh Chẩn không chết được."